*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uông Vũ thấy tôi nói cũng đúng, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu: “Từ trước đến nay chúng tôi chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ, làm sao biết nhiều như vậy được..
Nếu biết cái máy ảnh secondhand này có vấn đề thì dù rẻ thể nào tôi cũng không mua nó rồi!”
Chú Lê an ủi ông ta: “Chuyện này cũng chưa chắc đã giống như chúng ta nghĩ, vì cho đến bây giờ cũng chưa tìm được chứng cứ chứng minh chuyện này có liên quan đến chiếc máy ảnh kia...”
Tôi biết Chú Lê nói có lý, nhưng chỉ xem những hình ảnh này thì không nhận ra được thứ gì, hơn nữa trong này cũng không hề xuất3hiện người nào, cho nên không thể chứng minh việc Uống Dung mất hồn có liên quan đến chiếc máy ảnh lấy ngay này
Vì muốn kiểm tra xem chiếc máy ảnh này có vấn đề hay không, tôi giơ máy ảnh về phía mình chụp một tấm, kết quả, dù máy ảnh có tiếng kêu “rèn rẹt” vang lên, nhưng lại không thấy có tờ giấy nào chạy ra
Lúc đầu tôi tưởng là hết giấy in, nhưng khi kiểm tra thì thấy bên trong máy ảnh vẫn còn giấy..
Nhưng vì sao khi nãy tôi bấm chụp lại không in được ảnh ra?
Nghĩ một lúc, tôi đưa tay mở phía sau máy ảnh, hóa ra bên trong có cắm một bức ảnh, tôi dùng0tay lấy bức ảnh đó ra, là một bức ảnh Uống Dung tự chụp bản thân
Đây là bức ảnh cuối cùng cô bé chụp, có lẽ sau khi chụp xong bức ảnh này thì thành dáng vẻ như hiện tại
Tôi đưa bức ảnh cho Chú Lê xem, chú ấy híp mắt nhìn kĩ bức ảnh một lúc, sau đó chỉ chỉ vào phía sau lưng cô bé: “Chỗ này hình như có bóng người...”
Nghe chú ấy nói vậy tôi mới nhìn kĩ lại bức ảnh, quả nhiên phát hiện phía sau Uông Dung lờ mờ có một bóng người, nhìn từ dáng vẻ thì hẳn là một cô gái tóc dài
Từ bối cảnh của bức ảnh có thể thấy, cô bé chụp ảnh5khi đang ở trong phòng của mình, hơn nữa còn là chụp vào buổi tối.
Nhưng Lý Bình thì để tóc ngắn, tôi cũng đã hỏi và họ nói trong nhà ngoài ba người họ thì không còn người nào khác, như vậy cái bóng của cô gái kia rất khả nghi..
Tiếc là tôi không hề cảm nhận được tàn hồn nào trên chiếc máy ảnh này, cho nên tạm thời không cách nào biết được thứ bám trên chiếc máy ảnh này là gì? Xem ra hiện giờ chúng tôi chỉ có thể quay lại hỏi ông chủ quầy máy ảnh, xem lại lịch của chiếc máy ảnh này thế nào.
Không phải ngày nào cũng có “Chợ ma”, cơ bản thì một tháng4chỉ họp tối đa ba đến bốn lần, may là chỉ hai ngày nữa là đến phiên họp tiếp theo, thế là tôi và Đinh Nhất cùng với Uông Vũ quay lại chỗ đó để tìm ông chủ quầy máy ảnh
Theo lý thuyết, quầy hàng ở chợ mà cũng không cố định, những người thường xuyên mở quầy ở đây rất ít, may mà quầy bán máy ảnh thuộc về số ít những quầy hàng lâu đời ở đây
Mấy người chúng tôi đến chợ ma khi trời còn chưa sáng và nhanh chóng tìm được quẩy bán máy ảnh lần trước.
Khi ông chủ quầy máy ảnh nhìn thấy ba chúng tôi đồng thời đi đến trước mặt ông ta, sắc mặt ông ta9thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn cố nặn ra một nụ cười tươi và nói: “Ô? Sao ba vị lại cùng nhau đến đây thế này?”
Uông Vũ vì chuyện của con gái nên giận lây sang ông chủ quầy, tức giận nói: “Ông còn không biết xấu hổ mà hỏi như thế à! Tôi hỏi ông, cái máy ảnh ông bán cho tôi lại lịch thế nào? Chủ trước của nó rốt cuộc là ai?”
Ông chủ quầy máy ảnh bị hỏi thì ngơ ngác, những quầy hàng giống của ông ta đều là bán đứt đoạn, hàng hóa đều không có bất cứ hình thức khuyến mại nào, cho nên ông ta không thể ngờ được lại có người vì một món đồ mấy trăm đồng mà quay lại đây đòi hỏi.
Tôi thấy sắc mặt của ông chủ có vẻ không thoải mái, bèn nói với ông ta: “Chúng tôi không phải đến để gây chuyện, ngược lại là ông Uông đây vì cái máy ảnh kia mà đã gặp chuyện phiền toái, cho nên chúng tôi mới đến đây hỏi ông về lai lịch cụ thể của chiếc máy ảnh kia
Ông chỉ cần thành thật nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đương nhiên sẽ không gây khó dễ gì cho ông.”
Ông chủ thấy chúng tôi không phải đến đòi trả lại máy ảnh thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói với chúng tôi: “Mấy anh à, không ngại nói với mấy anh là hàng chúng tôi ở đây đến ba mươi phần trăm là hàng không biết lại lịch, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là những máy ảnh này đều còn tốt, vì tất cả tôi đều đã chụp thử rồi.”
Đinh Nhất vội ngắt lời: “Đã nói là không phải máy ảnh chụp có vấn đề, chúng tôi chỉ muốn biết làm thế nào ông có chiếc máy ảnh đó? Là trộm được? Hay là chủ của nó bán đi? Ông tốt nhất nên trả lời thành thật, nếu không ống đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục buôn bán ở đây nữa.” Ông chủ quầy máy ảnh vừa nhìn là nhận ra Đinh Nhất không phải loại người lương thiện, vội vàng lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, dò tìm trên đó nửa ngày mới nói cho chúng tôi biết: “Cái máy ảnh đó là tháng tám năm ngoái tôi mua lại của một người nhặt ve chai, lúc đó tôi cũng ở đây bán hàng, có một người nhặt ve chai đến quầy của tôi và đưa chiếc máy ảnh ra, hỏi tôi có mua không? Tôi chụp thử thấy còn tốt nên đã mua lại.” Uông Vũ vội vàng hỏi dồn: “Người bán ve chai đó giờ ở đâu?” Ông chủ quầy máy ảnh lập tức lộ ra vẻ ngượng nghịu, nói: “Chuyện này cũng đã qua hơn nửa năm rồi, bây giờ làm sao tôi còn nhớ được chứ? Có điều, có mấy lần tôi nhìn thấy ông ta nhặt ve chai ở đoạn từ đường Thanh Niên đến cấu Bắc Tân, các anh có thể đến đó tìm thử? Bọn họ làm nghề này đều có phân khu vực, sẽ không tùy tiện chuyển sang chỗ khác..
Đúng rồi, tôi có ảnh của ông ta! Để tôi gửi cho các anh.”
Tôi buồn cười quá: “Đừng nói là người nào đến đây bán máy cho ông, ông cũng đều chụp ảnh để lập hồ sơ nhé.” Ông chủ bán máy ảnh hậm hực bảo: “Còn chẳng phải là tôi sợ gặp chuyện thì không tự giải thích được cho chính mình sao? Cho nên phải chụp một tấm ảnh để đảm bảo.” Tôi thấy ông ta khá thật thà, chắc cũng không nói láo, thể là ba người chúng tôi nhanh chóng đến đường Thanh Niên, cầm theo ảnh chụp của người kia đi tìm cả một ngày..
Cuối cùng, chúng tôi tìm được một ông lão đang bới rác trong con ngõ nhỏ sau một siêu thị lớn, tôi cẩn thận so sánh với ảnh chụp, hẳn là cùng một người
Ông lão thấy chúng tôi đột nhiên đến tìm mình, còn tưởng là mình đi vào khu vực của kẻ khác cơ? Ông ta liến thoắng nói với chúng tôi: “Tôi không biết đây là địa bàn của mấy người, tôi đưa đống ny lông này cho các người được không?”