*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi vội hỏi Đinh Nhất: “Anh không mở được khóa xe ư?” Đinh Nhất suy nghĩ rồi nói: “Có thể thử xem..
chắc không thành vấn đề.” Sau khi nói xong, anh ta ngồi vào trong xe mày mò
Bạch Kiện đưa tôi một điếu thuốc, châm lửa giúp tôi rồi nói: “Đừng quá lo lắng, chỉ cần bây giờ chúng ta có thể rời khỏi đây thì chắc không có vấn đề gì lớn lao đâu
Đến lúc đó, anh sẽ đến thẳng đồn công an huyện điều người quay lại, như vậy là có thể làm rõ rốt cuộc tổ điều tra đã xảy ra chuyện gì.”
Rất lâu rồi tôi không hút thuốc, vừa hút một hơi cảm thấy không quen..
Vì vậy tiện tay dập3tắt điếu thuốc nói: “Không sao, họ chỉ ỷ vào đông người, nếu thật sự động chân động tay thì chưa chắc đã là đối thủ của ba chúng ta.”
Bạch Kiện gật đầu: “Ừ, trước đó anh vẫn còn băn khoăn, nhưng bây giờ, sau khi biết tổ điều tra mất tích, anh cũng không cần phải băn khoăn nhiều nữa.”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì Đinh Nhất đã khởi động xe, vì vậy tôi và Bạch Kiện lập tức ngồi vào và chuẩn bị rời khỏi đây trước đã
Sau khi xe khởi động, tối hơi lo lắng hỏi Bạch Kiện: “Anh tài xế thì sao? Chúng ta cứ mặc kệ anh ta như vậy ư?”
Bạch Kiến thở dài: “Chúng ta mạo0hiểm ở lại cũng chưa chắc cứu được cậu ấy ra, không bằng nhanh trở về huyện gọi cứu viện, có khi còn có thể cứu được mạng cậu ấy.” Tôi nghe thấy cũng phải, bởi vì bây giờ chúng tôi chưa chắc cứu được anh tài xế ra, không những thế chúng tôi còn có thể bị những người dân trong thôn vây lại..
Đến lúc đó đừng nói là cứu anh ta, chúng tôi cũng trở thành tượng Phật đất qua sông, khó mà tự bảo vệ được bản thân mình.
Kỹ thuật lái xe của Đinh Nhất tất nhiên không chế được, dù điều kiện giao thông chẳng ra sao, đặc biệt là lái buổi tối, mắt kém một chút là không được..
Sau5khi chúng tôi đi được tẩm bảy, tám phút, phía trước xuất hiện một chút ánh sáng lúc sáng lúc tối, chắc là ánh đèn từ mấy hộ gia đình.
Tôi hơi khó chịu nói: “Ban ngày chúng ta có gặp cái thôn này không?” Bạch Kiện lắc đầu nói: “Không có ấn tượng gì, chắc là không gặp
Hình như sau khi ra khỏi tỉnh lộ thì chúng ta đều đi đường mòn tới thôn Quang Thủy mà.”
Tôi lập tức nghi ngờ: “Tôi cũng không nhớ là có gặp thôn nào, nhưng sao đi một lúc đã thấy có cái thôn này phía trước vậy?” Đang nói chuyện thì xe chúng tôi đã đến cổng thôn, nhưng khi ba chúng tôi nhìn kĩ thì thấy4nào phải là thôn khác? Không phải chính là thôn Quang Thủy mà chúng tôi vừa đi khỏi đấy sao?
“Thế này là sao? Tại sao chúng ta lại vòng trở lại?” Bạch Kiện hơi bàng hoàng nói
Tôi biết Đinh Nhất sẽ không đi sai đường, nguyên nhân duy nhất của việc này là chúng tôi đã mắc mưu của đối phương, sợ là không thể dễ dàng rời khỏi thôn Quang Thủy được
Sau đó tôi thấp giọng nói với Đinh Nhất: “Đi lại một lần nữa thử xem, mở bản đồ chỉ đường ra.”
Đinh Nhất không lên tiếng, đánh vô lăng quay đầu xe lại, nhưng cuối cùng vẫn như vừa rồi, chỉ vài phút, thôn Quang Thủy lại một lần nữa xuất hiện9trước đầu xe chúng tôi
Lần này, cả Bạch Kiện cũng không nói gì, xem ra chúng tôi muốn rời đi trước bình minh là không thể rồi.
Tôi quay đầu lại phía sau nói với Bạch Kiện: “Nếu không thì gọi điện thẳng cho cảnh sát đi?” Bạch Kiện suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cảnh sát huyện, nhưng anh ta lập tức nhận ra điện thoại di động trước đó còn đầy vạch sóng, giờ đã không còn chút tín hiệu nào.
“Điện thoại di động của tôi không có sóng, các cậu thì sao?”Bạch Kiện nghi ngờ hỏi
Nghe vậy, tôi và Đinh Nhất cùng lấy điện thoại ra xem, tất cả đều không có sóng..
Vì vậy tôi buồn bực nói: “Vừa rồi tôi xem giờ rõ ràng vẫn có sóng mà
Sao đột nhiên lại không thu được sóng chứ?”
Đinh Nhất trầm giọng nói: “Nếu quả thật không ra khỏi đây được, chúng ta đừng lãng phí xăng nữa, nếu không thì khi trời sáng, chúng ta thật sự phải đi bộ trở về đấy.”
Tôi thấy Đinh Nhất nói có lý, mùa đông thể này, cho dù không chạy mà chỉ mở máy sưởi cũng sẽ dùng cạn dầu
Nếu như vậy thì thà về thân trước rồi nói sau
Vì vậy tôi nói với Bạch Kiện và Đinh nhất: “Đi, trước tiên về lại căn phòng trong ủy ban thôn kia ở tạm vài tiếng, mọi chuyện cứ đợi trời sáng rồi nói.”
Bạch Kiện hỏi tôi: “Vậy còn tượng đồng này? Để trong xe hay mang theo.” Tôi nghĩ đến tà phật song thân mắt đỏ này, trong lòng không thoải mái lắm, vì vậy nói không chút nghĩ ngợi: “Để lại trong xe đi
Tôi không muốn ở cùng một phòng với thứ đó.” Bạch Kiện đặt thứ đó ở chỗ khuất dưới chân mình, rồi phủ kín tấm vải lên
Sau khi chúng tôi xuống xe, Đinh Nhất lập tức cắt dây nối chỗ dưới ổ khóa xe, rồi sắp đặt lại như cũ
Như vậy, nếu không có chìa khóa xe thì cũng không thể lái xe đi được, dẫu sao ở đây muốn tìm được cao thủ mở khóa như Đinh Nhất thì chắc hẳn là không dễ tìm.
Lúc đi qua tiệm tạp hóa nhỏ kia lần nữa, tôi vẫn thấy bên trong lóe lên ánh sáng màu đỏ, không nén nổi tò mò nên tôi đi tới trước cửa sổ, nhìn vào bên trong, nhưng tôi lại thấy bà chủ quán lúc trước đang nhìn chằm chằm vào tivi, mặt không có cảm xúc
Mặc dù không biết tivi đang chiếu cái gì, nhưng mặt bà chủ cũng phản chiếu ánh sáng đỏ..
Ánh sáng đỏ lúc trước tôi nhìn thấy chắc là hắt từ tivi ra.
Đinh Nhất kéo tôi nói: “Đừng nhìn nữa, mau trở lại căn nhà đó an toàn hơn...” Mặc dù tôi rất tò mò, không biết bà chủ quán đang xem chương trình gì, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Đinh Nhất, bởi ở bên ngoài quá lạnh, bất kể thế nào thì nơi “có tường, có giường” vẫn cho tôi cảm giác an toàn hơn
Suốt đường đi, dù chúng tôi rất căng thẳng nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra cả, cũng như lúc trước rời đi, chúng tôi rất dễ dàng trở về căn phòng ở ủy ban thôn
Trải qua một phen giày vò, tôi và Bạch Kiện vừa lạnh vừa mệt mỏi, nhưng ở đây thật sự là quá quái lạ, cho nên chúng tôi không dám ngủ, chỉ có thể gắng gượng chịu đến khi trời sáng rồi tính..
Dù sao cũng không còn mấy tiếng đồng hồ nữa trời sáng.