*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không thể nào!” Tôi và Bạch Kiện đồng thanh nói.
Tôi biết mũi Đinh Nhất rất thính, hơn nữa anh ta sẽ không tùy tiện nói bậy, anh ta đã nói là máu người thì chắc chắn là máu người
Nhưng ai lại bày một chén máu người sắp cạn khô vào nhà kho này chứ? Là Tổng Tam Thủy hay vợ hắn ta? Hoặc là một người khác?
Bạch Kiện nhìn vào trong chén rồi nói: “Nhìn máu trong chén dù đã gần khô lại, nhưng chắc là để ở đây chưa đến ba ngày
Trước đó bà chủ quán đã nói, vợ Tống Tam Thủy đã đi mấy ngày rồi, cho nên hẳn là không phải cô ấy bỏ vào...”
Tôi nghe vậy thì thấp giọng nói: “Nếu quả thật như vậy thì rắc rối rồi, điều này nói rõ ràng, trong thôn này, trừ nhà họ Tống..
còn có người khác dùng3máu người thờ phụng tà phật song thân..
người này có thể là Hàn Thái Long, hoặc một người dân khác trong thôn bị lão mê hoặc.” Bạch Kiện nghe tôi nói cũng cảm thấy chuyện này đúng là khó giải quyết, vì vậy anh ta lấy ra một tấm vải rách, bọc cái tượng đồng trên đất một cách qua loa, sau đó kẹp lên nách nói: “Đi thôi, rời khỏi đây trước rồi nói.”
Tôi cũng cảm thấy nơi này không thích hợp để ở lại lâu, bây giờ chúng tôi đã giữ vật này trong tay, thì dứt khoát rời khỏi nơi đây trước rồi tính
Vì chỉ cần đồ ở trong tay chúng tôi, sẽ không sợ Hàn Thái Long không lộ mặt
Dù sao cũng là đang đêm lẻn vào nhà dân lấy đồ, cho nên chúng tôi kín đáo một chút vẫn tốt hơn, tôi tính cứ0lặng lẽ cầm đồ rời khỏi thôn Quang Thủy
Nhưng không ngờ khi chúng tôi đẩy cửa chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy ngoài cửa nhà họ Tống đã đứng đầy người
Chẳng biết người dân thôn Quang Thủy đã đứng ở ngoài cửa chờ chúng tôi từ lúc nào
Chẳng lẽ bà chủ tiệm tạp hóa trước đó đã bán đứng chúng tôi? Nếu thật như vậy cũng không có gì là lạ, dù thế nào đi nữa chúng tôi cũng là người ngoài, họ mới là những người cùng thôn
Tôi thấy phản ứng đầu tiên của Bạch Kiện là đưa tay đặt ra sau lưng, tôi biết đó là nơi anh ta để súng lục..
May mà lúc này, một người đàn ông trung niên cầm đầu khách sáo nói: “Đồng chí này, tôi là bí thư của thôn, tên Tống Phú Quý, tôi vừa nghe vợ của Đại Cường5nói, các anh tới điều tra chuyện của nhà họ Tống, cho nên tôi đưa người tới xem thử có chỗ nào phụ giúp được không?”
Bạch Kiện ổn định lại tinh thần, sau đó và cười nói: “Bí thư Tổng phải không? Tôi muốn tìm vợ Tống Tam Thủy để tìm hiểu chút tình hình
Vừa rồi nghe nói cô ấy không có ở nhà, nên cứ tới đây chụp mấy tấm ảnh nhà họ để lấy bằng chứng
Bây giờ đã chụp ảnh xong, cũng không cần làm phiền mọi người nữa.”
Thật sự lúc đó tôi không ngờ những người trong thôn sẽ đột ngột xuất hiện ở cửa, đừng thấy Tổng Phú Quý nói mấy lời khách sáo như vậy, tôi có thể thấy mấy người sau lưng ông ta nhìn chẳng hiền lành, không có ý muốn để chúng tôi đi.
Bây giờ bọn họ người đông thể mạnh,4nếu quả thật phải đóng tay, chúng tôi chưa chắc thua thiệt, nhưng cũng chẳng chiếm được bao nhiêu lợi..
May mà Bạch Kiện lanh trí, anh ta thấy tình hình như vậy thì chắc là không thể đi được, vì vậy anh ta lập tức nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Bí thư Tống, phải nói thật chúng tôi có chuyện muốn làm phiền ngài.” Tống Phú Quý nghe vậy thì lập tức tươi cười nói: “Không dám nhận, không dám nhận, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng, có thể giúp tôi nhất định giúp.”
Bạch Kiện lúc này mới lựa lời nói: “Ông thấy đây, chúng tôi đi vội, đến đây thì trời cũng đã tối
Lúc chúng tôi tới thì thấy đường sá gần đây cũng không dễ đi, nếu đi đường trời tối như vậy chỉ sợ không an toàn..
Không biết bí thư Tống có9thể tìm giúp tôi và các đồng nghiệp một chỗ để qua đêm trước, sáng mai chúng tôi mới đi được không?” “Không thành vấn đề
Ủy ban thôn có phòng dành cho khách, các vị có thể tới đó ở một đêm trước
Mặc dù điều kiện không thể so được với khách sạn trong thành phố, nhưng cũng coi như sạch sẽ, các vị cứ ở lại đó một đêm” Tống Phú Quý nói
Bạch Kiện nghe vậy thì ra vẻ cảm kích nói: “Vậy thì tốt quá! Vậy làm phiền các ông...” Sau đó Tổng Phú Quý đưa chúng tôi tới mấy căn phòng trước ủy ban thôn, sau đó mở một căn phòng ra nói: “Điều kiện hiện giờ trong thôn chúng tôi không tốt bằng trước kia, cho nên chỉ dựng tạm mấy căn phòng để đón khách, bên trong có nước nóng, bây giờ cũng không còn sớm, các đồng chí cảnh sát tắm rồi đi ngủ đi.” Ba chúng tôi nhìn vào, thấy phòng có ba cái giường, một tivi, hai ghế sofa đơn..
Nơi này đúng như Tống Phú Quý nói, mặc dù không được coi là sang trọng, nhưng chắc chắn là sạch sẽ, ngăn nắp, nhìn thì biết ngay là vừa mới sửa sang không lâu.
Ba chúng tôi thấy bí thư Tống đã đi ra ngoài, mới thở phào
Bạch Kiện lập tức đóng cửa phòng lại và nói: “Bọn họ nhất định sẽ phải người giám sát ngoài sân, bây giờ chúng ta chỉ có thể ngủ ở đây một đêm trước đã.”
Lúc này tôi mới nhớ tới anh tài xế đã rời đi trước, lập tức hỏi Bạch Kiện: “Anh tài xế kia thì sao? Chúng ta có cần thông báo cho anh ta không?”