Người Tìm Xác

Chương 151: Lấy cái chết chứng minh




Ngay lúc lão trưởng thôn đang nghi ngờ chất vấn chú họ, thì Tiểu Tuyết bỗng chảy ra dòng nước mắt đỏ như máu: “Bố, con chết oan quá! Bố à! Con chết oan quá!”

Lão trưởng thôn không thể chịu nổi nữa, cơ thể lảo đảo ra sau, ngã xuống…

Chú họ tôi sợ nhất là sẽ thế này, lúc trước ông không nói cho lão trưởng thôn cũng là vì nghĩ tuổi ông lão đã cao, nếu bị kích động thì sẽ giống như bây giờ. Chú lập tức đỡ lão trưởng thôn đến giường, sau đó nhấn vào huyệt nhân trung của ông cụ.

Chốc lát sau, lão trưởng thôn mới dần dần tỉnh lại, ông ấy vừa mở mắt thì đã kéo chú họ tôi lại và nói: “Đây là sự thật à? Vì sao anh không nói sớm cho tôi biết?”

Chú họ khó xử: “Cháu sợ chú sẽ không chịu nổi giống như bây giờ, cho nên mới…”

Nhưng lão trưởng thôn lại lắc đầu liên tục: “Hồ đồ quá, bây giờ anh không nói thì tới khi nào mới nói? Chẳng lẽ định chờ tôi chết rồi mới nói sao!”

Chú họ tôi không phản bác được, đành phải để thím chăm sóc lão trưởng thôn trước. Sau đó chú nhận lấy bát nước từ tôi, bóp miệng Tiểu Tuyết rồi rót vào họng con bé, vừa rót vừa nói: “Anh biết cô muốn gì, anh có thể giúp cô, nhưng bây giờ cô phải rời khỏi cơ thể của đứa bé đã, nếu còn tiếp tục như thế, con bé sẽ tổn thọ mất!”

Nhưng Tiểu Tuyết lại vùng vẫy, không chịu ngoan ngoãn uống hết!

Chú họ thấy thế thì kêu tôi: “Tiến Bảo, qua đây giúp chú!”

Tôi vội chạy tới giúp chú họ đè Tiểu Tuyết lại, Lưu Phương và Ngô Ái Đảng đã bị dọa sợ gần chết, đứng ở xa không dám tới gần.

May mà cuối cùng chúng tôi cũng rót được hết bát nước kia, cả người Tiểu Tuyết co giật, sau đó nôn hết ra đất. Rõ ràng vừa nãy cô bé uống hết bát nước tro xám, nhưng khi nôn lại là thứ chất lỏng đậm đặc như xì dầu…

Một mùi hôi thối xộc lên, khiến tôi liên tục lùi về phía sau. Chú họ nhanh tay hốt một xẻng đầy tro than dưới giường sưởi ra, hất hết vào thứ đen xì kia.

Tiếng “xèo” vang lên, thứ dính nhớp vừa rồi còn đổ đầy đất đã nhanh chóng hóa thành làn khói trắng, biến mất trong đống tro than. Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy Tiểu Tuyết gọi một tiếng “Mẹ”, rồi con bé khóc ầm lên.

Chú họ đỡ Tiểu Tuyết dậy, vỗ nhẹ lưng con bé rồi nói: “Đừng sợ đừng sợ, có ông ở đây rồi!” Xong ông ấy quay sang nói với ông Lưu: “Lão Lưu, ông mau dùng con dao mổ heo huơ trên đầu Tiểu Tuyết mấy cái, để con bé ép ít hồn, đuổi mấy thứ bẩn thỉu ra.”

Ông Lưu nghe xong, lập tức làm theo lời chú họ nói…

Lưu Phương thấy con gái mình tỉnh lại thì chạy ngay tới, chú dặn dò cô ấy vài câu: “Mấy ngày này đừng cho Tiểu Tuyết ra ngoài chơi, đêm thì cho đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ nhớ gọi tên con bé mấy lần để kéo hồn con bé về hết.”

Tiễn mẹ con Lưu Phương và ông Lưu về xong, chú họ tôi mới quay lại nhìn lão trưởng thôn. Ông cụ đã sắp bảy mươi tuổi, hai năm nay sức khỏe vốn đã không tốt, giờ lại biết chuyện con gái mình chết rồi, chưa tăng xông là còn may.

Thím họ lấy cho ông ấy một cốc nước sôi, uống từng ngụm nhỏ cho thuận khí. Chú họ liếc sang Ngô Ái Đảng, cáu kỉnh nói: “Giờ tự anh nói, hay để chúng tôi báo cảnh sát rồi anh mới khai!”

Ngô Ái Đảng bị dọa sợ quá nên quỳ xuống, liên tục cầu xin lão trưởng thôn tha thứ: “Đừng báo cảnh sát, nhất định đừng báo cảnh sát mà. Chú à, chú là chú ruột của cháu, chú đừng báo cảnh sát mà…”

Lão trưởng thôn không hiểu là chuyện gì xảy ra, vì sao chú họ lại nói muốn báo cảnh sát? Nhưng dù có già lẫn thì ông vẫn có thể nhận ra, việc con gái mình chết có liên quan đến đứa cháu trai này!

“Nói… nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Lão trưởng thôn tức giận đến run người.

Ngô Ái Đảng bắt đầu tát liên tục vào mặt mình: “Cháu không phải là người, cháu là súc sinh, cháu không phải là người! Là súc sinh! Năm đó cháu không phải là người…”

Chuyện đã xảy ra mấy năm trước, lão trưởng thôn có cô con gái là Ngô Quyên đã sắp 30 nhưng vẫn chưa lấy chồng, đương nhiên không phải vì cô ấy quá xấu, mà ngược lại, Ngô Quyên còn rất xinh đẹp.

Nhưng chính bởi vì xinh đẹp nên yêu cầu của cô rất cao. Giới thiệu mấy anh chàng nông thôn thì cô không vừa mắt, cứ thích phải vào thành phố làm công để tìm chồng.

Một hôm, anh họ Ngô Ái Đảng tới tìm cô và nói, có thể giúp giới thiệu một công việc ở thành phố, hỏi cô có muốn đi không. Ngô Quyên chẳng suy nghĩ đã đồng ý: “Đương nhiên là đi rồi!”

Thế là tối hôm ấy cô nói chuyện với cha, bảo mình muốn vào thành phố làm, ngày mai sẽ đi luôn. Lúc ấy sức khỏe của lão trưởng thôn đã yếu, lại vừa từ chức trưởng thôn nên cũng không có tâm tư quản quá nhiều chuyện của Ngô Quyên. Ông ấy nghĩ cho con gái đi làm công, biết chút việc đời cũng tốt…

Sáng hôm sau, Ngô Quyên chuẩn bị mấy bộ quần áo rồi tới nhà Ngô Ái Đảng. Đến rồi mới biết, thì ra ông anh họ này vốn không hề tìm việc cho mình, mà muốn giới thiệu cô ấy cho tên nhà giàu mới nổi trong thôn, tên là Lưu Vượng Tài.

Tên Lưu Vượng Tài này năm nay hơn bốn mươi tuổi, góa vợ, mấy năm trước vợ bị bệnh chết, để lại một đứa con trai 9 tuổi. Mấy năm này ông ta làm chủ thầu trong thành phố nên cũng kiếm được kha khá, cũng nhìn trúng Ngô Quyên cùng thôn, muốn lấy vợ hai.

Thế là ông ta tìm Ngô Ái Đảng để hứa hẹn với gã, nếu mình cưới được Ngô Quyên thì sẽ cho gã năm vạn tiền trà nước. Ngô Ái Đảng thấy tiền thì sáng mắt, đồng ý ngay. Nhưng chính gã cũng biết em họ mình sẽ không bao giờ thích Lưu Vượng Tài, nên gã nghĩ ra một cách âm hiểm, muốn để Lưu Vượng Tài gạo nấu thành cơm trước, đến lúc đó Ngô Quyên có không muốn lấy chồng cũng chẳng được! Vì việc này, gã còn đuổi người trong nhà đi chỗ khác, rồi lừa Ngô Quyên tới nhà.

Ngô Quyên biết chuyện thì không vui, muốn đi về, nhưng lại bị Ngô Ái Đảng ngăn cản.

Ngô Quyên thấy tình hình không ổn, lập tức chất vấn anh họ: “Dù sao bây giờ anh cũng là một trưởng thôn, chẳng lẽ còn muốn giúp người ngoài làm bậy à?”

Không ngờ Ngô Ái Đảng lại xách một bình thuốc trừ sâu đặt lên bàn, nói: “Quyên Nhi, hôm nay em muốn thì đồng ý, mà không muốn cũng phải đồng ý. Em không vui cũng được, lấy cái chết ra chứng minh đi. Em uống sạch bình thuốc trừ sâu này, anh sẽ tin quyết tâm của em!”

Thật ra lúc ấy Ngô Ái Đảng chỉ muốn hù dọa Ngô Quyên thôi. Nếu là cô gái bình thường ắt sẽ sợ hãi và đồng ý, nhưng Ngô Quyên lại không phải thế. Nếu cô muốn lấy một người như vậy, thì đã không chờ đến từng này tuổi rồi còn chưa lấy chồng!

Thế là cô không thèm nghĩ nhiều, cầm bình thuốc trừ sâu lên uống. Ngô Ái Đảng không ngờ cô sẽ uống thật, mà Ngô Quyên cũng chẳng nghĩ chai này lại là thuốc trừ sâu thật. Cô còn tưởng anh họ chỉ muốn dọa mình!

Đợi đến khi uống hết cả một bình thuốc trừ sâu xong, Ngô Ái Đảng mới hoàn hồn muốn cướp lấy bình thuốc trong tay Ngô Quyên… Nhưng lúc này sắc mặt Ngô Quyên đã tím tái, sắp đứt khí đến nơi!