Người Tìm Xác

Chương 139: Một dải tàn hồn




Tên nhóc lắc đầu nói: “Không thấy, nhà đó mỗi lần đến đây chỉ ở vài ngày rồi vội đi, tôi chưa từng thấy cô Liễu Tuệ quen chàng trai nào ở đây.”

“Tính cách của Liễu Tuệ thế nào?” Tôi hỏi tiếp.

Cậu ta nói ngay: “Tính tình cô bé này không tốt, có lẽ bị bố mẹ chiều thành quen, hơn nữa còn rất không lễ phép, là một con nhóc ngang bướng.”

Tôi nghĩ thầm, quả đúng như tôi dự đoán, nhưng vì nguyên nhân này mà bị người ta hại chết thì cũng không hợp lý!

Sau khi phục vụ đi rồi, chúng tôi chuẩn bị đơn giản rồi đến phòng ăn. Liễu Như đã chuẩn bị sẵn, chúng tôi chỉ việc ngồi xuống thưởng thức thôi. Nhưng nhìn đồ ăn lại thấy không hợp khẩu vị lắm, có lẽ tôi vẫn quen ăn đồ Trung Quốc, không hợp với đồ Tây.

Người trong phòng ăn không đông, xem ra đúng như lời hướng dẫn viên Đài Loan nói, người Trung Quốc đến chỗ này chỉ có ba chúng tôi! Thế là chúng tôi ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.

Lúc đầu tôi không nghĩ chuyện khó khăn như vậy, chỉ nghĩ là thiếu nữ nổi loạn bỏ nhà trốn đi, nhưng sự tình lại phức tạp hơn nhiều.

Nghe chú Lê nói, cảnh sát Thụy Sĩ không coi đây là một vụ bắt cóc, vì đến giờ vẫn không thấy có người gọi đến đòi tiền chuộc. Nhưng nếu là để trả thù, một cô bé 15 tuổi thì có thể gây ra thù hằn gì lớn chứ?

Nghĩ đến chuyện này, tôi vội hỏi chú Lê: “Cha mẹ của Liễu Tuệ làm nghề gì ạ?”

Chú Lê nghĩ rồi nói: “Liễu Như là một bác sĩ, còn James, nghe Liễu Như nói hình như là nhà đầu tư, cụ thể là đầu tư cái gì thì bà ấy không nói.”

“Có khi nào người đó có thù oán với cha mẹ Liễu Tuệ, nên mới bắt cóc sát hại cô bé không?” Tôi đặt giả thuyết.

Đinh Nhất lắc đầu nói: “Khó nói được, nhưng cậu xác định Liễu Tuệ đã chết rồi à?”

“Sao tôi chắc chắn được chứ? Một chút tàn hồn của cô bé cũng không cảm nhận được, nếu như không phải không đúng đồ, thì là do cô bé kia chưa chết…” Tôi nói.

Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Chú cảm thấy khả năng Liễu Tuệ còn sống không cao, dù sao cũng đã hai tuần trôi qua rồi, cảnh sát đã tìm khắp khách sạn nhưng vẫn không thấy đâu!”

Tôi thử một thìa soup, cảm thấy hương vị cũng tạm được, sau đó nói với chú Lê: “Bây giờ Liễu Tuệ vẫn còn trong khách sạn ạ?”

Chú Lê ăn một ít, lau miệng nói: “Về cơ bản, có thể chắc chắn Liễu Tuệ chưa rời khỏi khách sạn. Cảnh sát đã kiểm tra các camera bên ngoài, đều không thấy bóng dáng Liễu Tuệ đâu…”

Lúc này phục vụ bê lên một đĩa thịt bê Thụy Sỹ, tôi ăn một miếng, toàn vị bơ nhưng thịt lại rất mềm. Tôi nói với họ: “Món này ổn đấy…”

Chú Lê nếm thử một miếng cũng cảm thấy ngon, đến lượt Đinh Nhất ăn một miếng thi tỏ vẻ ghê tởm để sang một bên không động nữa. Tôi thấy anh ta không thích ăn, nên lấy luôn phần đó!

Ăn trưa xong, ba chúng tôi chuẩn bị vào thang máy lên tầng 6. Tôi đi trước, nhìn thấy một cô gái mặc áo da màu đen vừa đi vào thang máy, vội dùng tiếng Anh nói: “Wait a minute!”

Không ngờ lúc chạy lại, thì không thấy ai hết…

Đinh Nhất thấy tôi kỳ lạ thì hỏi: “Sao thế?”

Tôi trợn mắt hỏi lại: “Vừa rồi anh không nhìn thấy gì à?”

Đinh Nhất tò mò: “Thấy cái gì?”

Tôi thấy anh ta chẳng giống như nói đùa, đúng là không nhìn thấy thật. Nhưng vừa rồi rõ ràng có một cô gái đi vào thang máy mà! Chú Lê thấy tôi sợ hãi thì hỏi thăm.

Tôi kể chuyện mình vừa thấy cô gái đi vào thang máy cho họ nghe. Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Khách sạn này có lịch sử hơn 100 năm, kiến trúc càng cổ điển thì càng dễ có vong luẩn quẩn. Nếu cô ta đã để cháu nhìn thấy, thì sau này phải cẩn thận một chút…”

Tôi rùng mình, vì phải đi máy bay nên con dao thép Đinh Nhất cho không mang theo được. Bây giờ đành lấy tạm xương dê đực chú Lê đưa, mấy lần trước cũng chưa có dịp thử.

Chúng tôi đang nghỉ trong phòng thì có điện thoại của lễ tân, nói Liễu Như đã đăng ký hạng mục trượt tuyết, hỏi chúng tôi khi nào thì đi. Vì vụ án chưa có gì tiến triển, nên chúng tôi cũng chẳng có tâm trạng đi trượt tuyết, dù sao cũng không phải là đi nghỉ.

Thế là chúng tôi ở trong phòng đến bữa tối, Tôn Đào gọi điện đến, nói là đến ca làm của mình. Anh ta đã chuẩn bị sẵn bữa tối, mời chúng tôi đến phòng ăn.

Lúc đến nơi, quả nhiên đã thấy Tôn Đào ngồi chờ. Tôi tò mò hỏi vì sao lại nhận làm ca đêm, anh ta chỉ cười nói: “Tôi thích sự yên tĩnh buổi đêm, càng thích bầu không khí trong khách sạn lúc đó.”

Vì muốn tìm hiểu thêm về chuyện của Liễu Tuệ, chú Lê mời Tôn Đào cùng ngồi ăn tối. Mới đầu Tôn Đào còn từ chối, nói mình đang trong giờ làm nên không thể ngồi ăn cùng được.

Nhưng chú Lê lại cười nói: “Thì anh cũng phải có thời gian ăn tối chứ, tôi biết người phương Tây rất tôn trọng nhân quyền, tôi không tin khách sạn này không để nhân viên có thời gian ăn tối…”

Nói đến mức này, Tôn Đào cũng không biết làm sao, đành bảo nhân viên mang thêm một bộ dao, chén, nĩa.

Tôi tin rằng Tôn Đào rất được chào đón ở đây. Đầu tiên vì anh ta có bề ngoài thu hút của người phương Đông, lại là quản lý ca đêm của khách sạn. Nếu tôi là phái nữ, chắc chắn sẽ bị khí chất anh tuấn u buồn của anh ta thu hút.

Nhưng tôi không phải là phụ nữ, sẽ không bị ngoại hình của anh ta đánh lừa. Trực giác cho thấy, người đàn ông này rất nguy hiểm…

Chúng tôi vốn muốn từ chuyện ăn cơm để tìm hiểu thêm về tình hình của cha mẹ Liễu Tuệ. Nhưng nói chuyện một lúc mới phát hiện Tôn Đào rất kín kẽ, không để lộ chút sơ hở nào, muốn tìm đầu mối từ chỗ anh ta là chuyện không thể rồi.

Qua lần nói chuyện này, tôi càng khẳng định Tôn Đào không đơn giản.

Sau bữa ăn, anh ta lịch sự đưa chúng tôi về phòng, còn giới thiệu về giải trí đặc sắc của khách sạn. Trong lúc vừa đi vừa nói, tôi không để ý thảm dưới chân, bị vấp ngã nhào về trước.

May mà có Tôn Đào giúp đỡ, tôi mới không đo đất. Nhưng cũng chính lúc này, tôi lại cảm nhận được một dải tàn hồn trên người anh ta….