Người Tìm Xác

Chương 131: Mắt phải giật liên tục




Sau khi chúng tôi về đến nhà được một tháng một ngày, lúc tôi và Đinh Nhất ăn cơm ở nhà chú Lê, thì tivi đột nhiên phát một tin tức quan trọng: Một tàu ngầm hải quân gặp trục trặc về máy móc, dẫn đến toàn bộ 78 chiến sĩ trên thuyền gặp nạn. Lãnh đạo liên quan rất coi trọng sự việc lần này, bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc với những liệt sĩ gặp nạn, gửi lời chia buồn đến người thân của họ. Hiện giờ, tàu ngầm đã được kéo về cảng, công cuộc giải quyết hậu quả đang được tiến hành.

Sau khi tin tức lên sóng, ba chúng tôi đều chẳng còn hứng thú uống rượu ăn cơm gì nữa. Mặc dù tivi nói hời hợt, nhưng tôi hiểu rõ chắc chắn chuyện này đã tạo nên cơn chấn động trong quân đội, không biết là vị nào sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm! Dù sao cũng tới tận 78 mạng người!

“Chú Lê, chú nghĩ những người kia chết thế nào? Đến tận bây giờ cháu vẫn không nghĩ thông được!” Tôi vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của bọn họ.

Chú Lê uống một hớp rượu nhỏ: “Khó nói lắm, loại chuyện như ma dẫn lối này phần lớn đều là lòng người, vong hồn không thể điều khiển sự việc thực thể, bọn họ thường chỉ điều khiển lòng người thôi.”

Lúc này Đinh Nhất nhìn chằm chằm vào tivi, trầm tư cả buổi mới thong thả nói: “Có thể là thiếu oxi... Dù sao thì tàu ngầm cũng là không gian kín, nếu xảy ra trục trặc máy móc gì khiến không gian thiếu oxi, thì rất phù hợp với những đặc điểm tử vong của các chiến sĩ kia.”

Lời giải thích này cũng hơi đáng tin, vì nếu xảy ra tình trạng thiếu oxi, người bình thường sẽ không hề đau đớn mà tử vong chỉ trong vòng 2 phút.

Thôi vậy, tôi biết dù có nghĩ nát óc ở đây cũng chẳng có ích gì. Chuyện đã xảy ra, bây giờ chỉ hy vọng người chết được an nghỉ, kẻ sống được bình yên an ủi.

Tối về đến nhà, mắt phải của tôi nháy liên tục, càng lúc càng nghiêm trọng. Chuyện này khiến tôi rất lo lắng, lại nghĩ đến kiếp số mà chú Lê nói.

Nghĩ đến đây, tôi gọi điện để nhờ chú bói cho một quẻ, xem có phải kiếp số đến rồi không. Ai ngờ chú Lê lại nói: “Thằng nhóc cháu gần đây cao số vô cùng, đừng có nghĩ ngợi ngày đêm nữa, kiếp số của cháu còn lâu mới đến. Nếu đến thì chắc chắn chú sẽ nói cho cháu biết, nghe chưa?”

Nghe chú Lê nói vậy, tôi cũng yên tâm ít nhiều. Dù sao thu nhập của tôi cũng vừa sáng sủa lên một chút, tuy vẫn còn kém mấy tên nhà giàu có tiền, nhưng cũng được coi là triệu phú rồi, nếu ngủm sớm thì chẳng phải thiệt to rồi à!

Hơn nữa, tôi vẫn chưa hiếu kính bố mẹ mình đâu! Nghĩ đến đây, tôi mới nhận ra đã lâu rồi không liên lạc với họ, thế là tôi gọi luôn cho mẹ.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối: “Mẹ, bố mẹ đang làm gì thế?”

“...” Điện thoại vang lên tạp âm.

“Mẹ! Mẹ có nghe con nói không?” Tôi nói to hơn.

Đột nhiên, giọng mẹ tôi truyền ra: “Nghe nghe, to tiếng như vậy làm gì? Mẹ đâu có điếc!”

Tôi cười hì hì: “Có nhớ con của mẹ không? Không nói năng cũng chẳng gọi gì cho con hết!”

“Thằng nhóc thối, sao con không gọi cho bố mẹ mấy cuộc đi?” Mẹ vờ tức giận.

Tôi vội nói: “Chẳng phải con gọi rồi à! Bố mẹ thế nào rồi ạ? Con nhỏ Chiêu Tài chết tiệt kia đã có đối tượng chưa?”

“Đừng có gọi chị con là Trương Chiêu Tài nữa, để nó nghe được thì cho con biết tay!”

Tôi cười ha ha: “Vâng, Trương Tử Hâm được chưa! Mà này, sao bố mẹ bất công không đồng ý cho con sửa cái tên này thế?”

Mẹ tôi dứt khoát nói: “Nói linh tinh, con trai con sẽ mang họ Trương, con trai chị con mang họ gì còn chưa biết đâu đấy!”

“Mẹ, bố con đâu? Bố đang làm gì thế? Gọi bố đến nói chuyện với con đi, con nhớ bố lắm.”

Mẹ chợt im lặng, khiến tôi thấy kỳ lạ.

“Mẹ? Mẹ có đang nghe không?” Tôi lại hỏi lớn.

Lúc này, giọng mẹ lại vang lên: “Bao giờ con tìm bạn gái?”

“Mẹ làm con sợ muốn chết, sao đột nhiên không nói gì mà đã chuyển sang chuyện này rồi?” Tôi cụt hứng hỏi.

“Tiến Bảo, con nhớ kỹ lời mẹ nói hôm nay, sau này phải tìm người đối xử chân thành với con ấy, nếu không thì có chết mẹ cũng không yên tâm đâu! Biết chưa?”

Tôi nghe lời của bà thì thấy là lạ: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Đừng có nói chết này chết nọ chứ!”

Tiếng cười của mẹ vang lên: “Được rồi, con làm việc đi, mẹ còn có chuyện, hôm nay đến đây thôi! Nhớ nhé, sau này phải ăn mặc theo mùa, đừng có mặc ít như thế, bây giờ con không chú ý, sau này già sẽ biết khổ đấy!”

“Ôi mẹ ơi, con biết rồi mà, bây giờ con cũng đâu phải trẻ con nữa!” Tôi phàn nàn.

“Cũng vì bây giờ con không phải trẻ con nữa nên mẹ mới quan tâm, nếu con vẫn còn là trẻ con thì mẹ muốn sao thì con phải làm thế rồi! Còn cần mẹ quan tâm như bây giờ à?”

“Được rồi, từ giờ trở đi, lúc nào con cũng ghi nhớ chỉ thị của mẹ, hơn nữa còn kiên quyết quán triệt chấp hành!”

“Được rồi, cứ vậy đi, sau này con phải tự chăm sóc mình thật tốt đó!”

Tôi đang định nói thêm thì đã nghe thấy mẹ cúp máy... Bà cụ này, nói thêm vài lời cũng không được! Với lại, tôi còn chưa nói chuyện với bố mà? Sao đã cúp máy rồi?

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ mong nghe thấy giọng bà là yên tâm. Nhưng không ngờ rằng, đó lại là lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng mẹ…

“Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập. Điện thoại bàn nhà tôi rất ít reo, một khi đã reo thì chắc chắn có việc!

Tôi mơ màng bò dậy, nhìn đồng hồ treo tường, chỉ mới hơn 3 giờ sáng. Vì vậy, tôi ồm ồm nghe điện thoại: “Ai đó! Hơn nửa đêm rồi đấy?”

“Tiến Bảo...”

“Chú họ? Sao chú lại gọi thế?” Tôi giật mình hỏi.

Chú họ im lặng một hồi rồi mới chậm chạp nói: “Hôm nay cháu có liên lạc với bố mẹ không?”

Tôi sửng sốt, nhưng lại nói ngay: “Có ạ, trước khi ngủ thì gọi điện, sao thế ạ?”

Tôi nghe thấy tiếng hít thở của chú họ hơi dồn dập, cứ như có chuyện nhưng lại không biết mở lời thế nào.

“Chú họ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Chú họ trầm giọng: “Mấy hôm nay mắt phải nháy liên tục nên chú bói một quẻ cho mình và nhà cháu, trên quẻ nói... có thể bố mẹ cháu gặp chuyện không may!”

“Cái gì?! Chú họ, chú đừng làm cháu sợ!” Tuy tôi nói vậy, nhưng trong lòng đã tin rồi. Vì tôi biết nếu chú họ không chắc chắn 100% thì đã chẳng gọi cho tôi vào lúc này.

Sau khi cúp máy, tôi gọi ngay cho bố, nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng. Sau đó tôi gọi về máy bàn ở nhà, vẫn không có ai nhận. Cuối cùng tôi gọi cho Chiêu Tài, nhưng vẫn ngoài vùng phủ sóng.

Lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, họ đều đang an ổn ở nhà, có thể xảy ra chuyện gì được? Nhưng cảm giác không liên lạc được với người thân quá khó chịu, lòng tôi cứ như bị mèo cào!