Người Tìm Xác

Chương 122: Kết quả xấu nhất




Triệu Lỗi nhìn thoáng qua thi thể, sau đó chạy tới một góc nôn hết ra. Chắc nó còn chưa thể khẳng định được đây có phải là dì Lý Mai, mẹ của mình hay không.

Tôi nhìn chiếc ô tô đang nhỏ nước đằng kia mà thấy đau buồn vô cùng. Dù rằng đến ngay cả Triệu Lỗi cũng không nhận ra thi thể nữ này là ai, nhưng tôi chắc chắn đấy chính là mẹ nó - Lý Mai.

Tôi nhìn Triệu Lỗi, muốn nói lại thôi. Tình cảm bạn bè nhiều năm như vậy, nó chỉ cần nhìn là đã hiểu ánh mắt của tôi. Nước mắt Triệu Lỗi chảy ra, tôi nghĩ không một người con nào có thể tiếp nhận được kết cục như thế này của mẹ mình. Nó im lặng một lúc, sau đó cố gắng bình tâm lại rồi mới hỏi tôi: “Là ai…”

“Lỗi Tử, mày bình tĩnh trước đã, chúng ta phải cùng bàn bạc một số việc trước…” Vừa nghĩ tới chuyện bi thảm mà dì Lý Mai đã trải qua, tôi thật sự không biết nên nói với nó thế nào.

“Là ai!” Triệu Lỗi đột nhiên sụp đổ hét lên.

Cảnh sát đang xử lý hiện trường bị thu hút, họ nhìn sang… Tôi và Đinh Nhất kéo Triệu Lỗi về xe.

Sau khi lên xe, tôi gấp gáp nói: “Mày bình tĩnh chút đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta phải học cách đối mặt với nó. Cảnh sát ngoài kia vẫn chưa biết thi thể đó là dì, mày kích động như thế thì được gì đâu. Tao biết hung thủ là ai, tao có thể nói cho mày biết. Nhưng trước khi cảnh sát tìm thấy hắn, mày không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết không?”

Bởi vì quá xúc động nên cơ thể của Triệu Lỗi run lên liên tục, ngực cũng phập phồng vì cố nén. Một lát sau, thấy nó không còn kích động nữa, tôi bèn đem tất cả những hình ảnh mình vừa nhìn thấy nói hết cho cậu ta.

Chuyện bắt đầu từ hai tháng trước…

Lý Mai thuê một chiếc xe với bạn trai của dì ấy là Hứa Quốc Phong, chuẩn bị một chuyến du lịch trong nước. Nhưng ngay đêm trước khi xuất phát, Hứa Quốc Phong biết chuyện Lý Mai chuyển toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm của mình cho Triệu Lỗi, nên hai người cãi nhau ầm ĩ.

Vì thất bại trong hôn nhân nên mấy năm nay tính cách của dì Lý Mai rất nóng nảy, mỗi lần cãi nhau là thích ném đồ trong nhà. Lúc hai người cãi nhau om xòm, dì ấy đập hết đồ trong phòng khách.

Chẳng biết thế nào mà dì Lý Mai lại cầm con dao gọt trái cây trên bàn, về phòng ngủ rồi nói mình không muốn sống nữa! Hứa Quốc Phong đuổi theo vào muốn giành lại con dao. Nhưng trong lúc giằng co, Hứa Quốc Phong lỡ tay làm con dao cứa qua đùi dì Lý Mai.

Máu phun ra tới tấp, làm thế nào cũng không ngừng chảy được, chỉ một loáng sau đã chảy đầy nền nhà. Hứa Quốc Phong cuống quít chạy vào phòng khách muốn gọi xe cứu thương. Nhưng ông ta chưa kịp tìm được điện thoại, thì đã nghe thấy tiếng dì Lý Mai ngã bịch trong phòng ngủ.

Hứa Quốc Phong quay về phòng ngủ thì phát hiện dì Lý Mai đã lên cơn sốc, cơ thể co giật. Trước kia Hứa Quốc Phong từng làm về y dược nên có chút kiến thức, ông ta biết bây giờ có đưa dì Lý Mai đi bệnh viện thì cũng không còn kịp nữa rồi.

Mà nếu dì chết, cảnh sát sẽ biết người là do ông ta làm bị thương! Có khi còn phải ngồi tù.

Thực ra lúc ấy dì Lý Mai vẫn chưa chết, dì ấy cố giơ tay ra muốn Hứa Quốc Phong gọi xe cứu thương đến. Nhưng Hứa Quốc Phong lại trốn ở nơi dì ấy không với đến được, lẳng lặng nhìn dì chết dần…

Chẳng bao lâu sau, dì ấy tắt thở.

Sau đó Hứa Quốc Phong đặt thi thể của dì Lý Mai vào một cái túi rất lớn, rồi bình tĩnh rửa sạch máu trong phòng ngủ. Tiếp đó ông ta lấy đi tất cả quần áo của mình trong nhà.

Chuyện còn lại không cần tôi nói thì Triệu Lỗi cũng có thể đoán được. Hứa Quốc Phong chở thi thể dì Lý Mai đến núi Bích Hà, chỗ họ định đi du lịch. Sau đó ông ta lái xe lao vào vịnh Hồi Long, còn mình thì nhảy từ cửa sổ ra.

Tôi kể hết những chuyện mình biết cho Triệu Lỗi nghe, không ngờ nó lại rất bình tĩnh. Có lẽ chỉ khi kết quả xấu nhất bày ra, nó mới không tiếp tục lo lắng, bàng hoàng nữa.

Sau đó cảnh sát đến lấy lời khai, rồi để chúng tôi lại và rời đi. Nhưng họ có lấy số điện thoại, nói nếu có vấn đề gì sẽ tìm chúng tôi sau.

Trên đường về, chúng tôi đều im lặng, dù sao có nói nhiều hơn nữa cũng không an ủi được linh hồn của người đã chết.

Tôi và Đinh Nhất đưa Triệu Lỗi về nhà trước, dù sao cũng đã tìm được thi thể của dì Lý Mai rồi, chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Với năng lực phá án của cảnh sát, tôi tin chẳng mấy chốc họ sẽ phá được thôi.

Trước khi vào chung cư, Triệu Lỗi quay sang nhìn tôi.

“Cám ơn người anh em…”

Tôi xua tay: “Được rồi, về nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ lung tung nhiều, có việc gì thì gọi cho tao…”

Triệu Lỗi gật đầu, sau đó mệt mỏi lê bước đi.

Sau khi về đến nhà, tôi cũng thấy nặng nề nên lôi Đinh Nhất đi uống rượu. Cái nghề mà chúng tôi đang làm, sợ nhất chính là tìm kiếm người mà mình quen biết. Không tìm thấy sẽ lo lắng bất an, mà tìm được thì đều là kết quả xấu nhất.

Đinh Nhất thấy tôi khó chịu nên rót rượu liên tục. Tuy uống bia là chính, nhưng tửu lượng của tôi có hạn, chỉ một lúc sau là tôi đã không biết mình về nhà bằng cách nào rồi.

Khi tỉnh lại, đầu tôi đau như muốn nứt ra, cổ họng như bị lửa đốt. Tôi mơ màng ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng động từ trong bếp phát ra.

Tôi giật mình tỉnh táo, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là, chẳng lẽ có trộm vào thăm viếng nhà? Nhưng nghe một lúc, phát hiện giống như có người đang sử dụng nồi niêu xoong chảo hơn. Nào có tên nào vào nhà người khác trộm đồ mà còn nấu ăn đâu?

Tôi thở phào, không cần nghĩ cũng biết đó là Đinh Nhất… Quả nhiên, chỉ một lát sau đã thấy Đinh Nhất bưng một bát mì nóng hổi ra, để trước mặt tôi: “Nhanh ăn đi. Giúp dạ dày dễ chịu hơn đấy.”

Tôi cười hì hì cầm đũa, nhân lúc còn nóng ăn ít mì… Canh nóng trôi xuống ruột, đúng là khiến đầu không đau, mắt không hoa nữa, đi đứng cũng thuận tiện hơn…

“Hôm qua tôi uống bao nhiêu, sao chẳng nhớ gì hết thế?” Tôi vừa ăn vừa hỏi Đinh Nhất.

Đinh Nhất nghe tôi hỏi thế thì hừ lạnh: “Cậu đấy, tửu lượng kém quá rồi nhỉ?”

Tôi gãi đầu cười trừ: “Di truyền từ bố tôi đó, đàn ông họ Trương chúng tôi, trời sinh đều không có tửu lượng tốt.”

Nói thì nói thế, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đêm qua phải nhờ Đinh Nhất cõng về, tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Thế là tôi chọc nhẹ anh ta rồi nói: “Anh bạn, đêm qua cám ơn nhé, tôi cũng biết mình rất nặng.”

“Cũng được, không đến nỗi quá nặng.” Đinh Nhất khinh bỉ, nói móc tôi.