Người Tìm Xác

Chương 12: Bão cát ập tới




Không biết đã ngủ được bao lâu, chợt tôi bị tiếng động kì lạ đánh thức. Tôi ngồi dậy nhìn, thấy cách đó không xa, một bầy thú không biết là loài gì đang chạy tới, trông có vẻ khá to.

Tôi giật mình, không phải là sói đấy chứ? Nghĩ thế, cơn buồn ngủ bay biến ngay, tôi vội bò ra khỏi túi ngủ. Ngay khi định đánh thức mọi người, chợt có một bàn tay lạnh như băng bịt miệng tôi lại!

Tôi thầm than không hay rồi, chẳng nhẽ gặp phải kẻ xấu? Đang nghĩ xem có nên phản kháng hay không, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Im lặng, đừng làm mọi người giật mình, đó là lạc đà hoang.”

Nghe thấy giọng Đinh Nhất, tim tôi mới thả lỏng ra. Nhưng tay anh ta vẫn chẳng hề buông ra, tôi chỉ đành ậm ừ mấy tiếng phản đối...

“Suỵt… đừng làm chúng giật mình, để chúng nó yên tĩnh rời khỏi đây.”

Tôi đành chịu cảnh bị anh ta bịt miệng mãi đến khi đoàn lạc đà kia đi xa. Mà nói gì thì nói, tay Đinh Nhất này lạnh thật, chẳng hề có chút độ ấm nào như người sống…

Thấy đám lạc đà đi xa rồi, cuối cùng anh ta cũng thả tôi ra, tôi vội hớp mấy hơi lớn, rồi hỏi khẽ: “Sao đám lạc đà này lại chạy vào ban đêm thế?”

“Chắc vì ngày nóng quá, nên chúng chạy buổi tối, còn ban ngày thì nghỉ.” Đinh Nhất thản nhiên đáp.

Tôi nhìn bầy lạc đà đi xa… Bỗng nghĩ tới hai mẹ con lạc đà nằm dưới cát gần đó, chắc chúng bị tụt lại phía sau, nên mới chết thảm trên đất cát khô cằn thế này.

Lúc này, tôi quay lại nhìn Đinh Nhất với vẻ khó tin: “Không phải là anh vẫn không ngủ đó chứ?”

Đinh Nhất nhìn bóng đen xa xa, thản nhiên nói: “Buổi tối phải có người gác đêm, ở đây cũng không an toàn…”

Đúng vậy, trên vùng đất hoang vu thế này, nguy hiểm cận kề trong gang tấc… Lúc này, đống lửa đã hơi tàn, vì thế tôi đứng dậy nhóm thêm mấy cành củi khô mà nhóm Triệu Cường nhặt về.

Sau khi chui lại vào túi ngủ, tôi cố gắng để mình chìm vào giấc ngủ, nhưng sự lạnh lẽo từ bên dưới phả lên khiến tôi khá khó chịu. Trước đó, cát bên dưới vẫn còn ấm, vậy mà bây giờ đã lạnh đến thấu xương.

Không thể ngủ được, tôi bèn lấy cái đồng hồ bỏ túi mà chú Lê đưa tối qua, tỉ mỉ vuốt ve. Đây là đồng hồ Thượng Hải, chắc tuổi của nó còn lớn hơn cả tôi, đây là mặt hàng bán chạy nhất những năm tám mươi, chắc là thứ mà “ông ta” thích nhất.

Có thể là sợ lúc nghiên cứu bị mất, nên “ông ta” không mang theo, tôi gắng tập trung để cảm nhận được chút tàn hồn còn bám trên đó…

Ông ta rất khát, nước mang theo đã uống hết từ lâu. Mặt trời nóng rực muốn đốt cháy cả da thịt, ông ta biết, mình đã bắt đầu có hiện tượng mất nước. Nhìn cái đồng hồ kim dây da, nó chỉ 4 giờ 24 phút, chắc lúc này là thời điểm nóng nhất trong ngày. Có lẽ đã không còn sức đi tiếp nữa, nhưng bản năng sinh tồn mạnh mẽ vẫn khiến ông ta chèo chống để không ngã xuống. Đột nhiên, phía trước xuất hiện một tòa thành cổ mờ mờ ảo ảo, hơi nước bốc lên, ông ta có thể thấy những người trong thành phố, mặc quần áo kì lạ, đang làm công việc tay chân.

Dù tôi chưa từng tới Lop Nur, nhưng tôi cũng biết đó chỉ là ảo giác, tôi nghĩ ông là nhà nghiên cứu khoa học, chắc cũng biết rõ điều này. Nhưng một người đang trong trạng thái tuyệt vọng, hẳn sẽ nguyện tin tưởng vào bất kỳ một chuyện tốt đẹp nào, ông ta vẫn tập tễnh đi về phía tòa thành hư ảo đó…

Lúc này, những cảnh tượng đó ngưng lại, đầu tôi đau nhức, chắc vì do lần này dùng não quá độ, tôi mơ màng thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, Diệp Tri Thu và Triệu Cường đang chuẩn bị bữa sáng, còn chú Lê đang thương lượng gì đó với La Hải và Lưu Tử Bình. Tôi quay đầu, tìm mãi mới thấy Đinh Nhất ngồi ngủ trong xe, chắc tối qua anh ta thức cả đêm thật.

Ăn sáng xong, chúng tôi lại xuất phát, vì Đinh Nhất phải ngủ bù, nên lần này đến lượt tôi lái xe. Tuy chỉ là một con mọt sách, nhưng giữa đồng không mông quạnh này, tôi vẫn tự tin mình lái tốt.

Ở cùng nhau một đêm, tôi và đám Triệu Cường cũng dần thân thiết hơn, chỉ có La Hải và Lưu Tử Bình vẫn khiến tôi thấy khác thường, nhất là khi đi ngang qua họ, tôi cảm giác được thứ của “cái chết“.

Lái được ba tiếng, tôi đã hơi mệt, nhưng thấy Đinh Nhất vẫn đang ngủ ngon lành, nhớ tới hôm qua anh ta lái xe cả ngày, lại thức cả đêm canh gác nên còn mệt…

Hai chiếc Cherokee một trước một sau chạy trên hoang mạc, sắc trời càng lúc càng tối, tầm nhìn cũng trở nên hạn chế. Lúc này, bộ đàm trên xe vang lên, là Triệu Cường ngồi xe bên kia gọi: “Chú Lê, không đi tiếp được, tôi thấy chắc hôm nay sẽ có bão cát!”

Chú Lê nghe xong, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, chú nhìn ra ngoài, xem ra chúng tôi không thể đi tiếp được nữa…

Triệu Cường lái xe đến một chỗ có thể tránh gió, tắt động cơ, chờ cơn bão đi qua. Tuy chúng tôi đều ở trong xe, nhưng cảm giác cũng chẳng khá hơn, bên ngoài mù mịt, ngay cả những thứ gần đó cũng không thấy rõ được.

Cũng may xe khá kín, tuy nhiên vẫn bị mấy hòn đá cỡ hạt đậu đập vào cửa, tiếng “cốp cốp” vang lên không ngừng.

Bão cát vừa đến thì Đinh Nhất đã tỉnh lại, anh ta cau mày nhìn ra ngoài, trông như có thể thấy gì đó giữa đống mờ nhòa kia. Trong tiếng gió rít gào thổi cát, dường như còn xen lẫn âm thanh giống gào khóc thảm thiết.

Tính ra, trong ba người, tôi là đứa kém bình tĩnh nhất. Nếu biết trước sẽ như vậy, chắc chắn 100% tôi sẽ không nhận vụ này. Vì tiền thì kiếm lại được, chứ mạng thì có hạn! Đâu thể vì kiếm tiền mà bán mạng chứ? Có cho tôi cả núi vàng, mà chết ngủm rồi thì còn làm được gì nữa!?

Ai ngờ Đinh Nhất bình thường ít nói lại an ủi tôi: “Không sao, loại bão cát này rất bình thường ở đây, chúng ta ở trong xe rất an toàn.”

Môi tôi đã tái mét: “Vậy… vậy là tốt rồi, chú Lê, nếu lần tới mà còn nguy hiểm thế này, cháu không nhận nữa đâu, dù sao cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn...”

Chú Lê thấy tôi sợ thật, muốn làm tôi phân tâm, nên cười nói: “Cháu có biết, người mất tích chúng ta phải tìm lần này là ai không?”

Lúc trước chú ấy bí bí ẩn không nói gì, tự dưng lúc này lại nhắc tới, đương nhiên là tôi rất ngạc nhiên, bèn nói với chú: “Trên tài liệu cũng có nói đâu ạ? Cả đường đi thì chú cứ tỏ vẻ bí ẩn, sao cháu biết được chứ. Chỉ là cháu thấy người đàn ông trong tấm ảnh đen trắng kia rất quen, hình như đã thấy ông ta ở đâu rồi.”