Nhìn những bước chân lộn xộn của những người này thì dường như là có việc lớn gì xảy ra khiến họ phải vội vàng chạy tới từ mọi hướng. Tôi rất muốn xem rốt cuộc họ là ai nên cũng vội vàng bước nhanh hơn, nhưng dù tôi IV muốn tới gần họ thế nào thì vẫn luôn phải duy trì một khoảng cách nhất định...
Lúc này trong lòng tôi đại khái đã biết chuyện gì xảy ra,2tôi bèn thử cất chiếc răng thú vào ngực áo, khi tôi ngẩng đầu nhìn lại đám người kia thì thấy, quả nhiên mình đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt của họ.
Nhưng tôi đã phải giật mình khiếp sợ, những người này đều không phải nhân viên Cục Di sản văn hóa đã mất tích, thậm chí họ còn không phải là người hiện đại! Phần lớn bọn họ đều là nam giới, hơn nữa mỗi người5đều để tóc đuôi sam... Dáng vẻ của những người này làm tỏi liên tưởng ngay đến những xác chết cổ trong ảnh lúc trước.
Tôi sững sờ tại chỗ mất mấy giây, lòng đột nhiên khẩn trương, trước đó sở dĩ không thấy rõ gương mặt những “người” này, có lẽ là do răng thú trên người tôi. Nếu quả thực là như vậy thì những “người” này tuyệt đối không phải thứ đơn giản.
Tôi bắt đầu cảm thấy6hối hận vì hành động tùy tiện đi vào thôn của mình, dẫu sao bây giờ tôi cũng chỉ có một mình, nhỡ mà gặp phải chuyện gì thì đúng là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa. Lúc tôi quay đầu nhìn về phương hướng lúc trước mình đi tới, muốn tìm đầu sợi dây mà tôi đã ném xuống lúc nãy, nhưng tôi nhanh chóng giật mình phát hiện, nó đã biến mất từ5lúc nào rồi.
Tôi hối hận quá! Nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn, chỉ hi vọng những “người” trước mặt này đừng phát hiện ra sự tồn tại của tôi, để tôi có thời gian từ từ rút khỏi thôn này. Nhưng ngay khi tôi định xoay người rời đi, tôi đột nhiên nghe được tiếng một người phụ nữ vang lên bên tai: “Tại sao anh không đến xem náo nhiệt vậy?”
Giọng nói đó rất êm tai,3tôi không nhịn được mà đưa mắt tìm kiếm xung quanh... muốn nhìn xem người phụ nữ như thế nào mà có tiếng nói dễ nghe như vậy. Trong cuộc đời tôi không có nhiều người phụ nữ làm tôi chú ý, nhưng giọng nói vừa rồi đã hấp dẫn tôi. Tôi đi theo giọng nói đến một cái đình đổ nát, thấy một cô gái mặc bộ váy gấm thêu màu vàng trứng ngỗng, đang đứng quay lưng về phía tôi... Mặc dù chỉ thấy bóng lưng, nhưng đây là lần đầu tôi thấy bóng lưng thướt tha như vậy. “Tại sao anh không đi xem náo nhiệt?” Tiếng nói của người phụ nữ ấy lần nữa vang lên xa xôi. Tôi nghe thấy cô ấy đang hỏi mình, lòng chợt rung động, mặt cũng nóng lên: “Tôi... Tôi đi lạc đường, tôi cũng không thuộc về nơi này.” Người phụ nữ nghe xong cười khúc khích: “Đi lạc đường? Vậy anh thật may mắn... Hay là anh nói cho tôi biết anh muốn đi đâu, tôi có thể chỉ đường giúp anh.”
Nghe giọng của người phụ nữ khiến tôi rất tò mò, giọng nói dễ nghe như vậy không biết gương mặt thế nào? Thế là tôi không nhịn được đi lên trước mấy bước và nói: “Tôi không thể rời khỏi nơi này, bởi tôi đang bị lạc mất bạn mình, không biết chị có thấy bọn họ không?”
Người phụ nữ nghe vậy than nhẹ một tiếng: “Không... Nơi này đã lâu không có người lạ xuất hiện, nếu có thì chắc chắn tôi đã nhớ.” Người phụ nữ chậm chạp không chịu quay người lại, tôi sốt ruột nói: “Giọng nói của chị dễ nghe như vậy, không biết chị có thể quay lại để tôi được nhìn dáng vẻ chị một chút được không?”
Người phụ nữ u oán nói: “Không phải tôi không muốn quay người lại, mà vì tôi sợ quay người lại, anh thấy sẽ hối hận...” Tối cười khẽ: “Sao thể được, nếu không thấy được dáng vẻ của chị tôi mới hối hận ấy.”
Người phụ nữ nghe vậy thì hơi nghiêng qua một bên, để cho tôi thấy được gò má của cô ấy... Tôi thẩm giật mình, trên đời này sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy, mặc dù tôi mới chỉ thấy được một bên gò má thôi.
Bây giờ công nghệ thông tin phát triển như vậy, người đẹp thế nào cũng có thể thấy được ở trên mạng, nhưng người đẹp triều Thanh trước mặt này thì chỉ một cái nhăn mày, một nụ cười cũng đều động lòng người, dường như tất cả các từ ngữ hoa lệ trên đời này đều không thể lột tả hết vẻ đẹp của cô gái. Người phụ nữ ấy thấy tôi nhìn cô ấy đến mức sững sờ, thì thản nhiên cười một tiếng: “Làm sao vậy? Dọa anh rồi ư?”
Tôi vội vàng khoát tay: “Sao chị lại nói vậy, nếu như nói dung nhan của chị có thể hù tối, thì cũng chỉ là vì chị quá xinh đẹp... Chị là người phụ nữ đẹp nhất tôi từng gặp đấy!” Sau khi nói những lời này, trong lòng tôi cảm thấy hơi khinh bỉ chính mình, may mà lúc này Đinh Nhất không ở bên cạnh, nếu không trở về anh ta nhất định sẽ cười nhạo tôi chết mất. Người phụ nữ trước mắt quả thực rất xinh đẹp, nhưng cũng không đẹp đến mức làm tôi quên mất tình cảnh hiện tại của mình.
Nhìn cách ăn mặc của cô ấy hiển nhiên là người của thôn cổ này, hơn nữa đến bây giờ mà cô ấy vẫn còn che giấu khuôn mặt mình, thì chỉ sợ đây cũng là ma nữ đã chết trên trăm năm rồi... Chẳng qua đáng tiếc dung nhan xinh đẹp như vậy, nhưng lại là cô hồn dã quỷ.
Lúc này người phụ nữ hỏi lại tôi tại sao không qua bên kia xem náo nhiệt, cô ấy bảo hôm nay tổng tộc bọn họ mở đại hội, do tộc trưởng tự mình chủ trì để xét xử một người đàn bà ngoại tình.
Tôi nghe vậy mà cảm thấy trong lòng nặng nề, đúng như chú Lê dự đoán, thôn cổ này không đơn thuần chỉ là bị lũ lụt, xem ra trước đó từng có người chết oan.
Mặc dù đối với người phụ nữ làm ra loại chuyện vượt quá giới hạn này, từ cổ chí kim đến nay đều bị mọi người khinh bỉ, nhưng trong xã hội cũ, cái nhìn đối với người phụ nữ khắt khe hơn rất nhiều. Trong hôn nhân, người phụ nữ thời đại cũ không có quyền gì cả, giống như món hàng hóa bị cha hoặc anh cả gả đi cho một người thích hợp.
Với kiểu hôn nhân như vậy thì làm gì có tình yêu tồn tại? Mặc dù người phụ nữ bị phong kiến, lễ giáo ràng buộc, phần lớn sẽ không dám vì những thứ tình yêu hư vô mờ mịt mà làm ra chuyện dại dột để người khác lên án. Nhưng luôn có những người phụ nữ không tuân thủ đạo làm vợ, vì tình yêu chân thành mà có thể liều lĩnh.
Mà hiện nay hôn nhân không còn như thế nữa, bởi vì lúc kết hôn, đa số phụ nữ thời hiện đại sẽ nói trong hôn lễ rằng: “Tôi nguyện ý”, cũng là những từ xuất phát từ trái tim. Ba chữ đó không chỉ biểu đạt tâm tình của họ, mà còn là một lời cam kết. Vì vậy nếu đã kết hôn mà lại đi yêu đương với người khác, thì đó chính là sự phản bội trần trụi.
Nhưng trong xã hội cũ, chuyện “hồng hạnh vượt tường” này bị trừng phạt tương đối tàn khốc, không hề giống như ở hiện đại là đến cục dân chính làm thủ tục ly dị thôi đâu...
Nghĩ tới đây tôi cảm thấy rất đồng tình nên nói: “Thật ra mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, các cô ấy cũng không phải phường đại gian đại ác, cần gì phải đối xử với một cô gái yếu đuối như vậy chứ?”
Sau khi nghe tôi nói vậy, người phụ nữ ngừng lại một lát, sau đó từ từ quay đầu nhìn về phía tôi, cô ấy nói: “Suy nghĩ này của anh thật đặc biệt, ở nơi này của chúng tôi không có người đàn ông nào có ý nghĩ như vậy.”