Người Tìm Xác

Chương 1110




Nghe vậy, tôi hơi bất đắc dĩ nói: “Bất kể bạn có tiền cỡ nào cũng chẳng ích gì, mất con đều lo lắng như nhau, cũng không thể tìm lại được.”

Thật ra đối với tình huống của đứa trẻ đầu tiên là Tiểu Mỹ, tôi cảm thấy không lạc quan mấy. Suy cho cùng đã nhiều năm như vậy rồi, nếu tìm được thì đã sớm tìm ra rồi! Đến bây giờ vẫn2không có tin tức gì, vậy chỉ có thể chứng minh đứa trẻ kia dữ nhiều lành ít.

Hơn nữa tuy Hùng Huy không nói quá nhiều về quá trình đứa trẻ đầu tiên mất tích, nhưng có một câu của anh ta lại làm tôi nhớ rất rõ ràng, đó chính là anh ta nói trường hợp của hai đứa trẻ gần như là giống nhau như đúc... Vậy cũng chứng tỏ lúc ấy5Tiếu Mỹ còn chưa được bốn tuổi cũng đã biến mất ở nhà.

Thông thường đánh mất con thì chỉ có một vài khả năng, hoặc là cha mẹ quá bận rộn, căn bản không có thời gian chăm sóc con; hoặc là cha mẹ lơ là việc bảo vệ an toàn cho trẻ, bị bọn buôn người chui lỗ hổng, hoặc là bị một số người xa lạ biết được bắt cóc mất, vân6vân...

Nhưng bất kỳ cái nào đều không phù hợp với trường hợp của nhà họ Hùng. Đầu tiên cho dù là đứa thứ nhất hay đứa thứ hai thì chắc chắn nhà họ Hùng vẫn có người chuyên trông nom. Tiếp theo, cho dù là lần trước đánh mất đứa lớn, hay là lần này đánh mất đứa thứ hai thì tuổi đều rất nhỏ, với điều kiện của nhà họ Hùng, ở bất5kỳ nơi nào cũng sẽ không cho phép bọn trẻ rời khỏi tầm mắt của mình, trừ khi ở nhà.

Nhưng tôi cũng đã xem tư liệu của các thành viên gia đình nhà họ Hùng, không phức tạp mấy, thậm chí có thể gọi là đơn giản... Tuy rằng nhà họ Hùng có tiền, nhưng lại chỉ có một con trai độc nhất là Hùng Huy, cho nên vốn không tồn tại kịch bản3tranh giành gia sản máu chó gì đó.

Hơn nữa bạn già của Hùng Hùng đã qua đời nhiều năm, bây giờ trong nhà trừ ông ta và con trai, con dâu ra thì chỉ còn lại một chị bảo mẫu và một dì giúp việc nấu cơm. Lúc đánh mất đứa trẻ đầu tiên, Đường Tĩnh đã từng nghi ngờ là bảo mẫu và người khác cùng nhau bắt cóc con gái.

Nhưng qua sự điều tra của cảnh sát, phát hiện bối cảnh xã hội của bảo mẫu kia rất đơn giản. Bởi vậy bất kể là từ động cơ gây án hay là điều kiện gây án đều không đầy đủ. Tuy rằng sau đó đã rửa sạch hiểm nghi của chị bảo mẫu, nhưng bởi vì đứa trẻ bị đánh mất nên cuối cùng nhà họ Hùng vẫn sa thải cô ta.

Còn bảo mẫu hiện giờ được mời đến sau này cũng đã làm ở nhà họ mấy năm, hơn nữa theo lời của Hùng Huy nói, quan hệ của bảo mẫu và Đường Tĩnh rất tốt. Tiền đám hỏi của anh trai cô ta đều do Đường Tĩnh bỏ ra, đặc biệt là lúc Đường Tĩnh sinh đứa thứ hai, vẫn luôn do bảo mẫu này ở bên cạnh chăm sóc. Mặc dù mấy năm nay, chuyện bảo mẫu hại chủ không ít, nhưng không phải tất cả bảo mẫu đều làm như vậy. Hơn nữa nghe ý tứ của hai vợ chồng Hùng Huy, chắc hẳn họ rất tin tưởng bảo mẫu này. Cuối cùng tôi bàn bạc với chú Lê, vấn nên đi đến nhà họ Hùng xem thử tình hình đã rồi nói...

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tới biệt thự riêng của nhà họ Hùng từ sớm. Trên đường đi vào, tôi cẩn thận quan sát camera giám sát bên ngoài khu biệt thự này, phải nói là khá hoàn hảo, đừng nói bọn buôn người bắt trộm trẻ em, cả ăn trộm bình thường cũng không dám ghé qua. Tuy nhiên, chính là ở trong một môi trường giám sát hoàn hảo như vậy, lại không quay được bất kỳ hình ảnh của một người xa lạ nào đã từng ra vào nhà họ Hùng. Người mở cửa cho chúng tôi là bảo mẫu mà Hùng Huy kể, tuổi không lớn lắm, chắc chỉ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Hùng Huy vừa nghe nói chúng tôi tới thì cũng lập tức đi từ phòng sách ra.

Sau khi vào nhà họ Hùng, tôi có một cảm giác khó nói thành lời được. Đừng thấy bên trong đều là phong cách trang trí hiện đại, nhưng tôi lại ngửi thấy có mùi hương nhàn nhạt... có lẽ là mùi nhang cháy.

Cho nên phản ứng đầu tiên của tôi lúc ấy chính là chắc nhà bọn họ thờ cúng gì đó chăng? Hoặc là thắp nhang tế bái gì đó? Vì thế tôi tò mò hỏi Hùng Huy, kết quả anh ta lại lắc đầu đáp: “Tôi và vợ đều không hiểu về mấy thứ này, cho nên chưa bao giờ thờ cúng thần linh gì ở nhà. Còn cha tôi mấy năm nay thường đến một câu lạc bộ dưỡng sinh, nghe nói người trong đó đều tin mấy thứ này. Có điều sau khi ông ấy về hưu cũng không có chuyện gì để làm, muốn tin thì tin đi, nghe nói còn có thể tăng cường sức khỏe.”

Tôi gật đầu, nghĩ thầm cho qua chuyện này đi, có thể là Hùng Hùng ở nhà thắp nhang tế bái thần linh gì đó cho nên mới có mùi nhang bay ra. Lúc này chú Lê gọi bảo mẫu tới, muốn hỏi thử tình hình cụ thể lúc đứa trẻ mất tích,

Bảo mẫu đỏ mắt nói: “Là tôi không trông Nguyên Bảo cẩn thận, đều tại tôi...”

Hóa ra đứa con thứ hai của nhà họ Hùng tên là Nguyên Bảo à! Tuy rằng cái tên này nghe rất phú quý, nhưng tôi nghe thể nào cũng có cảm giác như đang nhắc đến ngọn nến Nguyên Bảo ấy... Sau đó bảo mẫu kể lại với chúng tôi, ngày đứa trẻ mất tích thật sự ly kỳ, cô ta vẫn không hiểu Nguyên Bảo biến mất vào không khí như thế nào được?

Vốn là hôm đó Hùng Huy và Đường Tĩnh có việc công ty nên đều không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có bảo mẫu và dì Lý nấu cơm, đương nhiên, ông nội Hùng Hùng của cháu cũng ở nhà. Lúc ấy bảo mẫu vẫn luôn trông Nguyên Bảo chơi xếp gỗ, còn dì Lý thì một mình ở trong phòng bếp bận rộn nấu đồ ăn trưa. Sau khi Hùng Hùng về hưu, đúng mười hai giờ mỗi ngày đều sẽ ra ngoài, đến câu lạc bộ dưỡng sinh mình thường xuyên đến kia để luyện kiếm, cho nên hôm ấy cũng không ngoại lệ, lúc mười một giờ bốn mươi phút, ông ta đúng giờ ra ngoài.

Tiếp đó, đột nhiên Nguyên Bảo vẫn đang chơi xếp gỗ thấy khát, nên đòi bảo mẫu cho uống nước... Lúc ấy bảo mẫu chơi với Nguyên Bảo trong phòng đồ chơi cho trẻ ở lầu hai, khi Nguyên Bảo đòi uống nước, cô ta đứng dậy đi sang phòng bên cạnh chỉ cách có mấy mét để lấy nước.

Cũng chính là ngay lúc này, bảo mẫu phát hiện ly nước của Nguyễn Bảo đã hết, vì thế lại cầm ly nước xuống lầu, muốn đến chỗ dì Lý lấy ít nước ấm. Trọng điểm là khi đi ngang qua phòng trẻ con, cô ấy còn liếc nhìn Nguyên Bảo, lúc ấy bé còn đang chăm chú chơi xếp gỗ trên nền nhà.

Vì thể bảo mẫu nhanh chân đi xuống lầu một, nói dì Lý lấy ít nước ấm, sau đó lập tức quay trở về... Mà khi trở lại phòng trẻ con, trừ một đống xếp gỗ trên sàn ra thì cô ta không còn thấy gì khác nữa. Với kinh nghiệm trước đây của bảo mẫu, đầu tiên cô ta nghĩ có thể là do Nguyên Bảo chờ không nổi nên tự mình chạy sang phòng bên cạnh lấy nước chăng! Tuy rằng Nguyên Bảo chỉ mới hơn một tuổi, nhưng bé cũng biết chút chuyện nhỏ này, cho nên tất nhiên cũng biết ly nước của mình thường đặt ở đâu.

Mà khi bảo mẫu đi vào phòng vừa rồi lấy ly nước xem thì nào có bóng dáng của bé đâu? Vì thế cô ta vội tìm khắp toàn bộ lầu hai một lượt, vẫn không tìm thấy đứa trẻ đầu. Sau đó cô ta lại gọi dì Lý lên, tìm hết lượt cả căn biệt thự... Cuối cùng vẫn không tìm được gì cả.

Sau khi Hùng Huy và Đường Tĩnh nhận được điện thoại của chị bảo mẫu, lập tức bỏ công việc để trở về nhà, vì chuyện của đứa con đầu tiên nên họ rất để tâm đến Nguyên Bảo.