Người Tìm Xác

Chương 1071




Kết quả của việc làm này là giá của tòa nhà đó giảm đáng kể, đã giảm xuống còn hai phần ba giá ban đầu... AS Có điều lão Triệu cũng chẳng lo lắng nhiều, bởi vì tôi và anh ấy có cùng một ý tưởng, đều cảm thấy2rằng bất kể giá nhà tăng hay giảm, nó đều không ảnh hưởng gì đến họ, vì anh ấy mua nhà để ở chứ không phải để đầu cơ. Sau khi vụ án được giải quyết, Bạch Kiện đương nhiên phải mời khách đi ăn cơm. Lần này anh5ta vẫn gọi Viên Mục Dã đi như cũ. Để bù đắp sự khó chịu với Viên Lỗi trước đây, tôi cũng cố tình để thêm một bộ bát đũa cho con tiểu quỷ kia.

Bạch Kiện nhìn thấy thể thì buồn bực nói: “Không phải cậu nói Lê đại6sư có việc không tới sao? Sao còn bảo phục vụ lấy dư một bộ bát đũa chứ?” Tôi đáp với vẻ mặt thần bí: “Bởi vì tôi có một người anh em tốt khác cùng tới.”

Bạch Kiện nghe xong khóe mắt khẽ co giật, sau đó vội quay5đầu lại nhìn ngó khắp nơi và nói: “Cậu có thể đừng ngày nào cũng lải nhải quỷ thần hay không? Cho cậu biết đây là tôi đấy, đổi lại là người khác đều sẽ bị cậu doạ chạy toé khói!”

Tôi bật cười ha hả: “Chọc anh chơi thôi,3xem anh căng thẳng kìa, hai bộ đồ ăn đều để tôi dùng.” Bạch Kiến nghe xong mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là anh ta cũng không biết, lúc này đang có một con quỷ mặt xanh đứng ở bên cạnh anh ta với đôi mắt trông mong, chờ tôi và Viên Mục Dã gắp đồ ăn vào trong cái bát dư ra kia!

Trong bữa ăn, tôi nghe thấy bình thường Viên Mục Dã đến ngày nghỉ là ở nhà với Viên Lỗi, chẳng có sở thích ngoài luồng nào cả, nên dụ dỗ cậu ta có ngày nghỉ thì đi ra ngoài chơi với chúng tôi. Con người ấy à, lúc không có việc gì thì nên xả hơi một chút, không thể cứ căng như dây đàn mãi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đứt gánh. Nghe tôi nói như vậy, Bạch Kiện cười khổ nói: “Chúng tôi cũng muốn nghỉ ngơi chứ! Nhưng gần đây hết vụ án này tới vụ án khác... Cho dù thật sự không có việc gì, chúng tôi cũng không dám đi xa, sợ lúc xảy ra chuyện trở về trễ.” Tôi đột nhiên nảy ra một ý: “Tôi nghe nói có một bãi tắm mới mở, cách đây cũng chỉ hơn một trăm cây số, lái xe hai tiếng là tới, cho dù các anh bất ngờ nhận được mệnh lệnh gì cũng kịp thời quay về đây..”. Bạch Kiện nghe thế liền lấy di động ra tìm kiếm thử: “Đúng là không xa lắm, được! Hai ngày nữa tôi và tiểu Viên có ngày nghỉ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi một chuyến.” Viên Mục Dã nghe xong cũng không tỏ vẻ gì, còn Viên Lỗi thì hào hứng không thôi, xem ra bình thường Viên Mục Dã là một người rất buồn chán, cũng không có sở thích ngoài luồng. Nhưng Viên Lỗi không giống thế, dù sao cũng là tính trẻ con, mấy năm nay đi theo Viên Mục Dã chỉ sợ là đã sớm chán chết rồi, cho nên vừa nghe nói có thể đi bờ biển chơi, quả thực là vui vẻ kinh khủng.

Chốt xong kế hoạch đi chơi, mấy người rảnh rỗi chúng tôi đếm từng ngày một, sợ trước đó bến Bạch Kiện lại nhận được vụ án gì đó, phá hỏng kế hoạch. Còn may ông trời có mắt, rốt cuộc đám chúng tôi có thể tụ tập đi chơi đàng hoàng một lần.

Vì thế nên chúng tôi lại một chiếc xe, Bạch Kiện và Viên Mục Dã lái một chiếc xe, cộng thêm Chiêu Tài và lão Triệu một hai phải đi theo góp vui cũng lái một chiếc xe. Để bảo đảm chuyến du lịch này có thể thuận lợi, trước khi ra cửa chúng tôi còn quy định cho mọi người một quy tắc “Hai mặc kệ”. Đó chính là: Mặc kệ việc không liên quan và việc không liên quan mặc kệ!!

Bãi tắm này nằm ở một thị trấn nhỏ gần tỉnh bên cạnh. Mặc dù nơi này không lớn, nhưng vì gần biển nên mỗi ngày đều có không ít khách du lịch đến ăn hải sản và tắm biển...

Bởi chúng tôi dậy sớm đi, cho nên lúc đến nơi vừa vặn vào buổi trưa, nhóm chúng tôi bèn tìm một trang trại có nhà hàng hải sản để ăn trưa trước. Ăn cơm xong, chúng tôi tiếp tục đi về hướng đích đến của chuyến đi này, vịnh Thần Tiên.

Vịnh Thần Tiên, đúng như tên gọi của nó, những người sống trong đó đều là thần tiên, hi vọng lần này chúng tôi cũng có thể làm thần tiên một phen, đã ghiền một lần... Không ngờ khi chúng tôi đến nơi, lại phát hiện người đông như kiến cỏ, còn thần tiên ở đâu chứ?

Bạch Kiện thấy người đông như vậy thì oán giận nói: “Xem cậu chọn cái chỗ khỉ gió gì này, sao người lại đông vậy hả?” Tôi nhún vai đáp: “Như vậy chứng minh phong cảnh ở đây đẹp mà...” Chiêu Tài bĩu môi nói: “Dưới biển đầy những người là người, cảnh đẹp con khỉ á?!”

Tôi nghe thể hơi tức giận: “Đừng đứng nói chuyện mà không đau lưng được không? Bằng không mọi người tìm một chỗ vừa có phong cảnh đẹp, vừa ít người xem?”

Khi chúng tôi nhìn vào từng tốp khách du lịch mà phát rầu, đột nhiên có một người đàn ông khá thô tục chạy đến trước mặt chúng tôi và nói: “Các vị có muốn tìm một nơi ít người và phong cảnh đẹp không? Tôi biết một chỗ, nếu các vị cảm thấy hứng thú, tôi có thể đưa mọi người đi, đến lúc đó chỉ cần mỗi người cho tôi mười tệ tiền phỉ dẫn đường là được.”

Tôi thấy dáng vẻ thô tục của gã thì không muốn để ý đến gã cho lắm, nhưng Bạch Kiện lại quan tâm, tiện tay móc ra tờ tiền một trăm tệ nói: “Vậy đi nhanh đi!” Vì thế đoàn người chúng tôi đi theo người đàn ông thô tục này vào sâu hơn trong vịnh Thần Tiên... Khỏi phải nói, chúng tôi đi đến nơi, thấy đúng thật là một bãi biển phong cảnh tuyệt đẹp, du khách lại rất ít. Ông chủ thấy mấy chiếc xe của chúng tôi chạy vào, lập tức hết sức nhiệt tình ra tiếp đón. Tuy nhiên khi chú Lê xuống xe lại cau mày nói: “Khác thường tức có quỷ, bãi tắm tốt thể tại sao không ai tới?” Lúc này Chiêu Tài hỏi thử giá vé vào cửa, còn rất rẻ, rẻ hơn bãi biển cực đông người vừa rồi ba mươi tệ lận?! Nhưng bất kể là chú Lê hay là Viên Mục Dã cũng đều không nói ra được nơi này có cái gì không bình thường.

Vì thế tôi lớn tiếng nói với bọn họ: “Sợ cái gì chứ? Nhóm chúng ta đây có hai cảnh sát, ba đại sư phong thủy, một bác sĩ ngoại khoa cả ngày cầm dao giải phẫu... Chúng ta chính là một đám người cả quỷ thần chân chính cũng không SỢ, chẳng lẽ còn sợ người sống hay sao?” Ông chủ bãi tắm nghe vậy liên tục nói với chúng tôi: “Các vị không cần lo lắng, chỗ chúng tôi cực kỳ an toàn, thật sự là rất an toàn!”

Thực tế, sở dĩ tôi nói lớn tiếng như vậy là để cho ông chủ nghe, nếu đây là một học điểm muốn làm thịt khách hàng, vậy ông ta phải tự ước lượng xem mình có bản lĩnh hay không, có làm thịt được đám người chúng tôi đây hay không.

Nhưng nhìn biểu cảm vừa rồi của ông chủ, lại cảm thấy chắc hẳn là không có vấn đề gì, nhưng khách khứa ở đây ít như vậy nhất định là có nguyên nhân khác. Bỏ đi, như tôi nói đó, nhóm chúng tôi đây vừa có cảnh sát, vừa có đại sư, còn sợ cái gì nữa đây?

Sau đó chúng tôi mua vé vào bên trong bãi tắm, thấy bên trong cũng không phải không có người khách nào, chắc là họ cũng bị cái gã thô tục trước đó dụ lại đây! Có điều chẳng sao cả, ít nhất gã cũng không coi là lừa chúng tôi, xét đến cùng đây đúng là nơi ít người, phong cảnh đẹp...