Nếu trừ thời gian đi thang máy lên tầng, còn thời gian đưa gói hàng đến tay ba người kia, như vậy ít nhất Tả Huy cũng phải sau 9 giờ 30 mới chết. Nhưng động cơ giết người của tên hung thủ này là gì?2Vì sao sau khi giết người lại giống IV như trút giận, xé xác ra rồi ném xuống dưới?
Những vấn đề liên tiếp này làm nhóm Bạch Kiện bối rối, cho nên anh ta muốn tôi tới đây xem thử cái xác đã được pháp y5chắp vá lại, biết đâu có thể cảm giác được manh mối có ích nào đó chăng?
Bạch Kiện liền dẫn tôi đi phòng pháp y, khi tôi một lần nữa nhìn thấy cái xác đó, nó đã được ghép thành hình người. Thế nhưng nó vẫn6thiếu đi hai mảnh, nhìn qua rất quái lạ. Nói thật lòng tôi cũng không muốn nhìn mấy mảnh xác này, lúc trước chẳng qua là bất đắc dĩ, còn bây giờ tôi bảo pháp y trùm lên một tấm vải trắng, nếu không có thể5ảnh hưởng đến vài bữa cơm sắp tới của mình...
Vải trắng đắp kín xong xuôi, tôi thấy mình có thể suy nghĩ bình thường trở lại, thể là tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của cái xác. Tả Huy chết đột ngột, sau khi3chết còn bị xé xác dã man, hồn phách cậu ta còn chưa kịp rời khỏi thân thể, hung thủ tại lúc xẻ xác cũng phân luôn hồn phách cậu ta. Chính vì thế mà mặc dù tôi rất cố gắng để cảm giác tàn hồn của Tả Huy, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn cảm giác được mấy đoạn trí nhớ ngắn ngủi mà thôi, trong những đoạn ngắn này cũng thiếu mất những thông tin quan trọng, có những lúc đến thời gian còn bị sai lệch.
Đáng tiếc nhất là, những đoạn trí nhớ này đã ngắn lại còn mơ hồ, rất khó xâu chuỗi sự việc lại với nhau... Tuy nhiên có một điều có thể khẳng định, vụ án này là ngẫu nhiên xảy ra, cũng không phải hung thủ có dự mưu từ trước.
Tả Huy vừa tới đây không bao lâu, ngoại trừ đồng nghiệp ở chỗ làm, hầu như không có bạn bè gì. Có thể nhìn thấy trong trí nhớ tàn hồn của cậu ta, Tả Huy đã gặp mặt cả ba người khách, nhưng lại phát sinh cãi lộn với một người trong số đó. Nhưng do mảnh vỡ ký ức quá lộn xộn, cho nên nhất thời tôi rất khó xác định người phát sinh tranh chấp với Tả Huy là ai. Nhưng theo vẻ mặt của bọn họ sáng nay, cũng không thấy có chỗ nào bất thường cả.
Lưu Tiểu Lan và Tôn Quyền đều là phụ nữ, một người là giáo viên tiểu học, một người đang có thai sáu tháng, trước tiên không nói các cô có khả năng giết người xé xác hay không, nếu như thật sự có một người trong đó làm, cũng không thể sáng hôm sau bình tĩnh như thế mà đi ra ngoài.
Đây không phải là đóng phim, không có nhiều sát nhân biến thái mà lại biết diễn kịch như thế, đa số mọi người sau khi giết người đều khủng hoảng, muốn làm như không có gì xảy ra là rất khó! Còn về Lý Đạt Minh, căn cứ theo ghi chép của cảnh sát, trước đó anh ta đi cùng vợ đến bệnh viện chạy thận, một người không thể tự mình đi đến bệnh viện, đừng nói để anh ta giết người, bảo anh ta giết con gà chắc còn chẳng nổi.
Dựa theo thói quen bình thường của Tả Huy khi đưa bưu phẩm, cậu ta hay đi thang máy tới tầng cao nhất, sau đó lần lượt đi xuống dưới. Video trong thang máy đếm qua cho thấy Tả Huy cũng đã làm như vậy, thế nhưng khi cậu ta mang hàng đến nhà Lưu Tiểu Lan ở tầng 8, lại không đi thang máy nữa. Từ camera giám sát của thang máy không khó để nhìn ra, lúc đó trong thang máy có mấy công nhân đang chuyển tủ lạnh, cho nên có thể Tả Huy thấy trong thang máy quá chật, cho nên lựa chọn đi thang bộ. Nhưng không nghĩ tới cậu ta không phải đi xuống, mà bị người ta giết sau đó ném xuống.
Rất nhiều người đã chứng kiến vụ án này, có không ít người lại còn quay video rồi đăng lên mạng. Hiện giờ smartphone có thể so với máy ảnh, quay chụp cực nét.
Mặc dù vụ án mới phát sinh chưa đến mười bảy tiếng, nhưng trên mạng đã sôi sùng sục, ngay cả động cơ giết người cảnh sát cũng chưa tra ra được nhưng trên mạng đã có đến mấy phiên bản.
Có phiên bản là người đàn ông đi làm về khuya bắt gặp vợ mình ngoại tình, trong cơn nóng giận giết chết nhân tình của vợ, để hả giận liền xẻ thành tám mảnh ném xuống dưới nhà. Có cái lại nói trong tòa nhà có kẻ tấm thân thích ăn thịt người, sau khi giết người thì cất đi những bộ phận mình thích, ném chỗ còn lại xuống đất.
Sự việc lan truyền càng lúc càng rộng, Bạch Kiện cũng càng lúc càng đau đầu, trong một buổi sáng mà cấp trên của anh ta đã gọi đến ba lần để hỏi thăm tình hình vụ án. Cơm phải ăn từng miếng, vụ án cũng phải điều tra từng bước chứ!
Còn một việc làm Bạch Kiện sứt đầu mẻ trán là những tấm ảnh máu me được đăng trên mạng, anh ta cũng chỉ còn cách để Cục an ninh mạng thấy cái nào xóa cái đó, nếu không cứ tiếp tục như thế, vụ án sẽ bị biến thành do ma quỷ gây ra cũng nên?
Bạch Kiện thấy dựa vào tôi cũng không thể tìm được manh mối, anh ta đành tạm thời gọi Viên Mục Dã đang điều tra án ở thành phố Erenhot bên Mông Cổ trở về, vụ án bên đó cũng sắp kết án, cậu ta trở về cũng không ảnh hưởng gì.
Thật lòng tôi không muốn làm Bạch Kiến thất vọng. Đối với tình huống của vụ án này, có gọi Viên Mục Dã về cũng không có nhiều tác dụng! Bởi vì Tiểu Viên nếu muốn biết hung thủ là ai, trước hết phải tìm được hiện trường vụ án. Đương nhiên nếu như coi chỗ vứt xác cũng là hiện trường...
Buổi tối khi về nhà, tôi và Đinh Nhất cố ý vòng qua chợ mua đồ ăn, vì lão Triệu tan làm muộn, cho nên chúng tôi còn phải về nấu cơm cho bà cô Chiêu Tài ăn. Vừa vào cửa đã thấy chị ấy đang mặt ủ mày chau xem thông tin trên mạng, thấy chúng tôi trở về liền vội hỏi: “Sao rồi? Bắt được hung thủ chưa?”
Tôi chẳng có cách nào khác đành nói: “Đừng nói là bắt được, đến là ai còn chưa biết.”
Chiêu Tài nghe vậy lập tức giống quả bóng xì hơi ngồi trở về trên ghế, tôi vội hỏi chị ấy làm sao thế? Coi như chưa bắt được hung thủ, cũng không cần gấp, tôi có thu tiền thuê nhà đâu?
Vậy mà Chiêu Tài tức giận trả lời: “Em biết cái quái gì! Nếu như cứ mãi không tìm thấy hung thủ... Mà kể cả có tìm được, nhưng các gia đình bên trong tòa nhà đều bị ảnh hưởng! Chưa nói đến trong lòng mọi người sợ hãi, bán nhà cho người khác cũng không được giá cao, em nói xem, những người tích cóp mãi mới mua được nhà như bọn chị có oan ức không chứ?”
Hóa ra là vì lý do này, tôi bèn xoa dịu chị ấy: “Bởi vì chuyện này mà chị lo lắng à? Không cần nghĩ xa đến thế đâu. Đầu tiên căn phòng này chỉ dùng để ở đúng không? Nếu là cho mình ở, cần gì lo nó tăng hay hạ giá, căn phong đó vẫn thế, có gì | thay đổi đầu. Còn nữa, em của chị làm nghề gì chứ? Sao có thể để căn nhà đó biến thành nhà có ma được: Chờ vụ án có kết quả, em sẽ mời chú Lê qua đó kiểm tra thật kỹ, cam đoan chị ở cực yên tâm...”