Người Tìm Xác

Chương 1060




Chú Lê cười lạnh một tiếng nói: “Xem một chút sẽ biết.” Nói xong chú ấy liền đi vào trong trận, lấy xuống một tờ giấy vàng treo ở trận, trên đó viết ngày tháng năm sinh của một người tên Tiết Vũ, nhìn tuổi tác có lẽ thực sự là cậu hai.

“Ai sẽ câu hồn anh ta chứ? Hơn nữa còn vây ở chỗ này, không phải là muốn biến anh ta thành ác ma ư?” Tôi nghi hoặc nói.

Chú Lê nhún vai nói: “Chắc không phải do cha anh ta làm, làm như vậy nhất định là có hận2ý sâu đậm với tên Tiết Vũ, nên muốn anh ta vĩnh viễn bị vây ở đây... không bao giờ siêu sinh.”

Tôi nhìn trận pháp này một chút, sau đó hỏi chú Lê: “Vậy sao cái tên Tiết Vũ kia không ở trong trận pháp này chứ?”

Chú Lê đang nghiên cứu bát tự” của Tiết Vũ ở trên tay, nghe tôi hỏi vậy liền nói: “Hẳn là bị người khác phá rối... Hai đứa cẩn thận một chút, Tiết Vũ bây giờ có thể đang du đãng khắp nơi trong tòa cao ốc này cũng nên.” * Bát tự: Ngày sinh5tháng đẻ. “Vậy Lưu Minh và Lý Phong kia thì sao? Hai người đó chạy đi đâu?” Tôi hỏi. Lúc này Đinh Nhất chỉ mặt đất chỗ góc tường nói: “Nơi này chắc chắn trước đó có người...

Tôi đi nhanh tới xem, phát hiện dấu vết trên đất giống như có hai người đã từng ngồi ở chỗ này, hơn nữa một trong hai con tè dầm! Lá gan nhỏ như vậy còn làm chương trình livestream tiết mục kinh dị.

Chú Lê thấy vậy cũng than thở nói: “Đi thôi, chúng ta bỏ chút thời gian đi ra ngoài tìm chút,6đoán chừng hai người kia ở ngay trong tòa cao ốc này.” Tôi thấy trong tay chú Lê vẫn cầm bát tự của Tiết Vũ, liền hỏi chú ấy có thể đem hồn vía của Tiết Vũ gọi về trước hay không? Nhưng chú Lê lắc đầu nói: “Cái này không được! Nhưng lát còn có chỗ dùng.”

Sau đó ba người chúng tôi liền rời khỏi căn phòng bị bày trận đó, đi ra hành lang tầng ba. Bởi vì sợ bọn người Lưu, Lý do sợ hãi mà chạy lung tung để ẩn trốn, nên tôi liền ở ngoài hành5lang la lớn: “Lưu Minh! Lý Phong! Các anh ở đâu? Chúng tôi tới cứu các anh đây, nghe được thì đáp một tiếng để chúng tôi biết các anh đang ở đâu được chứ?”

Nhưng tôi gọi rất lâu, mà trong tòa cao ốc yên tĩnh không có tiếng trả lời, hai người bị dọa sợ kia không rõ đang ở đâu chứ? Ngay lúc này, tầng hai đột nhiên truyền tới tiếng hét thảm... Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau một cái, liền lập tức chạy xuống. Khi chúng tôi tới tầng hai, liền thấy trên mặt đất ngoài hành3lang có một vết máu kéo dài, mới vừa nãy chắc có người bị tập kích ở đây.

Tôi liền hết sức nóng lòng, trong đầu nghĩ Lưu Minh và Lý Phong ngàn vạn lần đừng chết. Nếu không chúng tôi đi chuyện này thật công cốc. Chúng tôi theo vết máu đi tới phòng 2025, đẩy cửa nhìn liền phát hiện một người đàn ông mặc áo phông sọc nằm sấp trên mặt sàn.

Nhìn quần áo mà người đó mặc chúng tôi đoán là Lưu Minh. Có thể thấy tình trạng bây giờ của anh ta không tốt lắm, nhưng tôi không cảm nhận được tàn hồn của anh ta, điều này chứng minh anh ta vẫn còn sống.

Vì vậy tôi nhanh chóng chạy tới xem tình hình anh ta, đem anh ta lật qua một cái, phát hiện bụng trái anh ta có một vết thương đang chảy máu. Tôi vội vàng lấy tay chặn lại, sau đó quay đầu nói với Đinh Nhất: “Mau gọi 120!” Đinh Nhất vừa móc điện thoại di động ra, liền cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh ùa đến, anh ta liền lách người, một chiếc chao đèn kim loại cổ điển đập vào vách tường, mới vừa rồi, nếu không phải Đinh Nhật kịp thời né tránh được, vậy thì chắc chắn vỡ đầu.

Chú Lê thấy chúng tôi bên này có chuyện xảy ra liền đi tới, nhưng cửa phòng đột nhiên đóng lại, đem chúng tôi và chú Lê tách ra hai bên cửa... Đinh Nhất thấy tình trạng này, lập tức lấy con dao bạc ra, nhìn quanh bốn phía. Tôi một tay đỡ Lưu Minh, một tay lấy rằng thú trước ngực ra, không ngờ ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm giác cổ bị kéo một cái, bị một lực đẩy văng tới bên tường, không thở nổi... Đinh Nhất thấy vậy lập tức muốn qua cứu tôi, lại bị một quầng sáng trắng ngăn trở, cẩn thận nhìn một chút hóa là là một người phụ nữ Nga. Mà người đang bóp cổ tôi chính là Tiết Vũ mặt đầy sát khí, cũng chính là cậu hai mà lão Lâm đã kể.

Nhìn thấy Đinh Nhất bị ma nữ ngăn không đi qua được, trong lòng tôi trầm xuống, trong đầu nghĩ, oán quỷ này hôm nay muốn bóp chết tối ư? Tôi với anh ta không thì không oán! Nhưng tôi một chữ cũng không kêu ra được, chỉ có thể phí công lấy tay muốn đẩy bàn tay đang bóp cổ mình ra.

Đáng tiếc đây không phải người thật, tôi căn bản không đụng được đến anh ta, trong lúc hoảng loạn, tôi lôi răng thú ra, chỉ nghe thấy Tiết Vũ hú lên một tiếng quái dị, sau đó liền ném tôi xuống đất...

Tôi liền ho khan một lúc, mới đứng dậy được, lúc này Đinh Nhất đã tránh được ma nữ ngăn trước mặt để chạy đến chỗ tôi, anh ta lo lắng hỏi: “Cậu thế nào rồi?”

Tôi khoát tay nói: “Không có chuyện gì! Mới vừa rồi thiểu chút nữa bị cậu hai kia bóp chết...”

Hai con ma thấy tấn công không thành, đang muốn cùng nhau nhào đến thì ngay lúc này đột nhiên tôi nghe thấy những tràng tiếng Phạn lượn lờ, sau đó cửa liền bị một sức lực mạnh mẽ đẩy ra, chú Lê tay bẩm quyết, miệng đọc tiếng Phạn, hoành tráng xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Sau khi thấy chú Lê, tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lão già này hiếm thấy được một lần đáng tin như vậy! Chú ấy vừa đọc vừa đi tới bên này, trên người có kim quang thoáng hiện. Hai con ma kia thấy được lập tức lui về phía sau, không muốn bị kim quang chiếu đến.

Lúc này nghe chú Lê cáu kỉnh nói: “Đã là ma rồi, nên đi theo đường âm dương, tiến vào luân hồi, hai người sao lại ở chỗ này đả thương tính mạng con người?” Cậu hai nghe được, mặt đầy tức giận nói: “Các người đều không phải người tốt. Tất cả đều là người mà Lâm Hải phải tới hành hạ chúng tôi! Tôi muốn các người chết hết đi!”

Mấy người chúng tôi nghe vậy, lòng tràn đầy nghi ngờ, căn bản không hiểu Tiết Vũ đang nói là ý gì, vì vậy tôi liền hỏi anh ta: “Ai là Lâm Hải? Chúng tôi không biết người này!” “Chết tiệt! Ban ngày các người còn ở cùng một chỗ với ông ta, bây giờ lại không nhận ư?” Cậu hai ương bướng nói. Tôi vừa nghe anh ta nói ban ngày ở chung một chỗ liền nghĩ ngay ra Lâm Hải này là lão Lâm? Vì vậy vội vàng hỏi anh ta: “Anh nói là người gác cổng ư? Hôm nay chúng tôi mới biết ông ta.”

“Ta không cần biết các người biết ông ta lúc nào! Hôm nay các người đều có đi mà không có về.”

Lúc này, Martha nãy giờ vẫn im lặng liền lên tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, Lưu Minh sắp chết rồi, chúng ta phải cứu cậu ta.” “Cứu... Lưu Minh?” Tôi giật mình nói

Lần này đến phiên ba người chúng tôi trợn tròn mắt, bây giờ chỗ này ai không muốn cứu người chứ? Chú Lê nhìn tình hình khẳng định còn có chuyện, vì vậy liền lập tức nói với hai con ma: “Chúng tôi tới là để cứu Lưu Minh và Lý Phong.”