Người Tìm Xác

Chương 1049




Ngẫm lại mà cảm thấy sợ, nếu như lúc ấy chúng tôi không gặp phải cướp, có lẽ kẻ phải trôi dạt ở đại dương chính là chiếc thuyền đánh cá chúng tôi ngồi...

Người đầu tiên phát hiện ra chiếc thuyền này là một chiếc thuyền đánh cá vừa ra biển trở về. Lúc ra khơi bọn họ đã gặp chiếc thuyền này, hai ngày sau trở về vẫn thấy nó nằm ở vị trí cũ. Sau đó, khi trở2về cảng thấy tivi phát tin truy nã chiếc thuyền này, họ bèn báo ngay cho cảnh sát.

Khi chúng tôi ngồi thuyền cảnh sát đi tới bên cạnh chiếc thuyền đó, bỗng tôi có cảm giác đầu ong lên! Tôi lập tức bảo Wulan nói với anh cảnh sát phụ trách không nên cho thuyền đến gần thêm nữa! Trên chiếc thuyền kia có thứ vô cùng nguy hiểm!

Tuy cảnh sát không biết thứ nguy hiểm mà tôi nói là5thứ gì, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận dừng thuyền ở đằng xa... Lúc này chú Lê hỏi tôi trên thuyền có cái gì? Thấy chú hỏi, tôi bèn làm vẻ mặt ớn lạnh và nói với chú: “Trên chiếc thuyền đó không còn ai sống sót, tất cả mọi người đều chết hết rồi...”

Chú Lê giật mình hỏi lại tôi: “Chết như thế nào?” Thì ra vào buổi tối hôm đó, gõ da đen đưa sáu thi thể lên6thuyền xong cũng không phải người trông nom, vì chẳng ai nghĩ rằng trong những cái xác này có thứ còn sống... Mà đừng nói là bọn chúng, ngay đến chính chúng tôi cũng không ngờ tới!

Lúc ấy chúng tôi trốn vào bến tàu trên đảo nhỏ, chiếc thuyền trước mặt này còn không hề biết, nó vẫn phi về phía trước với tốc độ nhanh nhất. Bởi vì lúc trước ga da đen và chủ thuyền đã có giao5ước, làm xong việc sẽ đến bến tàu Sà Lan tụ họp, cho nên hắn cũng không để ý chiếc thuyền đánh cá đằng sau có đi theo hay không.

Bởi vì trên thuyền chỉ có mấy cái xác nên gõ da đen và thuộc hạ của hắn cũng không để ý tới, mỗi người đều làm việc riêng. Ai ngờ ngay lúc chiếc thuyền đang chạy hết tốc lực tới bến tàu điểm hẹn, thì một tên thuộc hạ của3gã da đen đột nhiên nghe thấy những tiếng “vùng đùng đùng” vỗ vào cửa khoang thuyền chứa mấy bộ thi thể.

Nhưng mọi người đều biết, trong khoang thuyền đó chỉ có mỗi mấy cái xác, đâu còn thứ gì khác, ban đầu có người còn tưởng ai đó đang đùa dai, bèn đi tới rồi bất thình lình kéo mạnh cửa, nhưng từ bên trong nhào ra một thi thể...

Tất cả đều sợ đến mức choáng váng, cứ tưởng là xác chết vùng dậy! Nhưng bọn chúng nhanh chóng phát hiện, mặc dù cái xác kia nhào ra ngoài, nhưng nó chỉ ngã trên đất và không ngừng co quắp. Tiếp đó bọn chúng thấy từ miệng cái xác đó chui ra rất nhiều sâu trông giống những chiếc xúc xích hun khói, đám sâu này đều có cái đầu hình tròn trông rất ghê tởm... Chúng thấy người liền nhào lên cắn, chẳng mấy chốc đã có tên bị chúng phủ kín khắp người!

Mặc dù trên tay những tên cướp này đều có súng, nhưng đối mặt với một đám sâu kinh khủng như vậy, súng gì cũng vô ích, có tên hoảng loạn nổ máy phát súng, nhưng chẳng những không trùng vào bọn sâu dưới đất, mà còn bắn chết đồng bọn.

Lũ sầu này sau khi thấy máu càng thêm điên cuồng tấn công những người sống trên thuyền, một khi chúng đã dính vào da người sống là bắt đầu hút cạn máu của người đó...

Ngay sau đó, cái xác thứ hai, thứ ba lục tục từ trong khoang thuyền đi ra, cơ thể chúng không ngừng co quắp, nói chung bước đi thì chẳng bằng bảo chúng giật giật ra ngoài thì đúng hơn. Mỗi thi thể như vậy đều có vô số con sâu từ trong miệng chui ra, nhiều không đếm xuể, bọn chúng cứ thấy người là cắn, không bỏ qua bất kì người sống nào, cũng không bỏ qua một giọt máu tươi nào.

Tôi kể cho mọi người nghe những gì nhìn thấy từ tàn hồn của những tên trên chiếc thuyền kia, Wulan và đội trưởng Trịnh sợ đến mức mặt tái nhợt, họ đều đã trải qua chuyện trong thung lũng, nên hiện tại họ đều cảm thấy nhất định trong những thi thể kia có thứ trứng trùng đáng sợ.

Tôi cũng nghĩ như vậy, chẳng qua nhất thời tôi chưa nhận ra đó là loại côn trùng gì, tôi bèn nói với cảnh sát cho mượn một ít giấy bút, sau đó vẽ lại hình dạng của những con sâu kia.

Sau đó, có một vị cảnh sát địa phương chỉ vào hình tôi vừa vẽ và nói cái gì đó, Wulan dịch lại cho chúng tôi: “Anh ta nói con này giống như con bọ gậy, cũng chính là ấu trùng của muỗi, chỉ là hình như con bọ gậy do anh vẽ bị phóng đại gấp mấy chục lần...”

Tôi cười khổ: “Đâu phải tôi phóng đại nó lên đâu, vốn dĩ nó to như thế đấy!” Vừa nhắc tới con muỗi, những người đã trải qua mấy thứ quái dị trong thung lũng kia như chúng tôi đều biển sắc. Nhưng có một chuyện tôi vẫn không hiểu, chẳng phải ấu trùng của muối sinh trưởng trong nước sao? Tại sao những con muỗi khổng lồ trong thung lũng kia lại đẻ trứng trong cơ thể người?

Viên Mục Dã nghe vậy liền nói: “Có lẽ trong thung lũng không có động vật có vú, cho nên khi có con người đi vào, những con muỗi chuẩn bị đẻ trứng cảm thấy cơ thể người rất ấm áp, bên trong lại có đủ máu để cung cấp cho ấu trùng, nên chúng mới đem ấu trùng gửi vào cơ thể người.”

Tôi hoảng sợ: “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể đi lên thuyền được! Mà chưa biết chừng những ấu trùng kia đã biến thành những côn trùng biết bay rồi cũng nên?!”

Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu: “Không đâu, bởi vì trên thuyền không có nước ngọt, bốn phía đều là nước biển, cho nên trước mắt những con trùng này vẫn sẽ dừng lại ở trạng trái ấu trùng, không tiến hóa thành côn trùng trưởng thành đâu.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Còn may còn may, nếu không loại muỗi này mà bay đến những hòn đảo khác sinh sản ấu trùng thì nó quả là tai họa đối với các loại động vật máu nóng”

Bây giờ chúng tôi có hai lựa chọn, một là trực tiếp phóng lửa đốt thuyền, đem mọi thứ thiêu sạch, như vậy sẽ diệt được triệt để mầm họa, cho dù những ấu trùng kia không bị thiếu chết thì khi rơi vào nước biển, chúng cũng không sống được

nữa.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện trên thuyền còn sáu thi thể người Trung Quốc, nếu như đốt hết, vậy chuyến đi này của chúng tôi coi như công toi. Vì vậy chú Lê đã nghĩ ra một biện pháp khác, đó chính là mang đến sáu cái tủ lạnh công suất lớn, sau đó bỏ sáu thi thể này vào tủ lạnh và trở đi, còn chiếc thuyền sẽ bị thiêu hủy toàn bộ.

Về phần những thi thể được trở đi, chúng tôi có thể thương lượng trước với Thẩm Vạn Tuyền là sẽ đem tro cốt của họ về hay cho máy bay riêng đem về. Dĩ nhiên, cho dù có trở nguyên xác về thì cuối cùng cũng nhất định phải hỏa táng, nếu nhỡ mang về cả ấu trùng của đám muỗi khổng lồ đó thì xong!

Kế hoạch này nói thì đơn giản, nhưng thực tế bắt tay vào làm lại rất khó khăn, đó là phải có người dám lên thuyền để mang những thi thể kia đi mới được... Lúc này tôi đột nhiên nhớ đến thứ nước thảo dược xua muỗi vẫn còn trong bình mà Wulan đã làm lúc còn trên đảo, nếu thoa nó lên người, có phải cũng tránh được việc bị những con ấu trùng kia cắn không? Lúc trước ở trong thung lũng, những con muỗi khổng lồ kia cũng không tấn công ba người chúng tôi, biết đâu mấy con ấu trùng kia cũng sẽ giống như vậy? Bôi thứ nước thảo dược này coi như chỉ là biện pháp phòng tránh tạm thời thôi.