Người Tìm Xác

Chương 1047




Còn về việc trấn an người nhà của những nạn nhân khác như thế nào, đó là chuyện của Thẩm Vạn Tuyền, bởi vì chúng tôi thật sự không có bản lĩnh mang hết toàn bộ thi thể về được... Có lẽ là bởi vì trước đó vẫn luôn căng thẳng quá mức, cho nên lúc này vừa thả lỏng là tôi cảm thấy mơ màng sắp ngủ... Vì thế2tôi nằm xuống khoang thuyền, nghĩ là ngủ một giấc dậy thì có thể về đến Surabaya rồi.

Do đã liên tiếp mấy ngày không được ngủ ngon, cho nên một giấc này tôi ngủ rõ say, nếu không có người đẩy tôi, đúng thật là tôi còn chưa muốn tỉnh lại đâu. Mà vào giây phút tôi mở mắt ra, lại nhìn thấy một họng súng đen ngòm đối diện5minh...

Chuyện gì thế này? Tôi đang nằm mơ ư? Tôi hơi hoảng hốt nhìn xung quanh, phát hiện chắc có lẽ tôi vẫn còn ở trên thuyền đánh cá, còn những người khác đều bị trói quặt tay ra sau lưng và chĩa súng vào đầu. Đầu óc tôi bắt đầu nhanh chóng vận hành, đây là gặp phải cướp biển à? Chưa từng nghe nói Indonesia còn có cướp6biển đấy?

Tên chĩa súng vào đầu tôi nói bô bô một tràng, đáng tiếc tôi chẳng nghe hiểu một câu nào, cuối cùng vẫn là Wulan bị giải đến đây làm phiên dịch... Hoá ra tên này đang hỏi tôi, cuốn sổ ở chỗ nào?!

Nà ní?! Đúng là nửa đường nhảy ra một tên phá đám! Thế này là có người muốn hớt tay trên đây mà! Nhưng mà cuốn5sổ cũng không ở trên người tôi! Không phải nó ở... trên người Viên Mục Dã sao? Tôi đột nhiên phát hiện trong đám người bị trói cũng không có bóng dáng của Đinh Nhất và Viên Mục Dã.

Nhưng trên chiếc thuyền đánh cá tạm được coi là lớn này, bọn họ còn có thể trốn đi đâu? Tên chĩa súng vào tôi thấy vẻ mặt tôi ngơ ngác, bèn3bảo người cũng trói hai tay tôi ra sau lưng, ném vào cùng một chỗ với mọi người. Lúc này một người đàn ông da đen to con người bản địa đi tới, coi bộ là người đứng đầu đám cướp biển này.

Đầu tiên hắn nói bộ lô ba la một tràng với Wulan, sau đó ra hiệu bảo Wulan phiên dịch cho tôi nghe. Sau đó Wulan thuật lại với tôi, người này nói nếu chúng tôi không giao cuốn sổ ra, hắn sẽ giết sạch toàn bộ người trên thuyền.

Tôi lập tức bảo Wulan phiên dịch cho tên da đen to con kia nghe, mau nói cho hắn là chúng tôi đều có thể trả tiền chuộc, nếu giết bất kỳ một ai trong chúng tôi, hắn ta sẽ mất trắng một món tiền! Thật ra lúc ấy tôi cũng nói bậy nói ba thôi, ở đâu ra người giao tiền chuộc cho chúng tôi chứ!? Chẳng qua nếu lúc ấy tôi không nói như vậy, lỡ như những kẻ này làm thịt hết toàn bộ chúng tôi, rồi ném xuống biển rộng mênh mông... Thế thì đúng thật là cho rùa biến ăn rồi.

Gã da đen to con nghe xong lập tức hứng thú, sau đó bảo Wulan hỏi tôi xem hắn phải đòi ai tiền chuộc? Vì thế tôi không hề nghĩ ngợi đọc số điện thoại của Thẩm Vạn Tuyền cho hắn.

Đồng thời tôi cũng bảo Wulan đừng hoảng hốt, một lát nếu gõ da đen to con này gọi điện thoại cho Thẩm Vạn Tuyền thật, chắc chắn sẽ còn bảo anh ta phiên dịch, đến lúc đó anh ta có thể nói cho Thẩm Vạn Tuyền biết thuyền của chúng tôi bị cướp, thi thể của con gái ông ta cũng ở trên thuyền, bảo ông ta lập tức liên hệ với đại sứ quán Trung Quốc ở Indonesia!!

Đây cũng là do tôi đã hết cách rồi, cũng không thể cứ trơ mắt ra chờ chết như vậy chứ?! Nhưng tôi rất tò mò vì sao những người này có thể tìm được thuyền của chúng tôi chính xác như vậy? Có điều may mà dường như những người này cũng không chấp nhất đối với cuốn sổ, có sổ thì lấy sổ, không có sổ thì trói người, dù sao đều có thể đổi lấy tiền.

Quả nhiên, không trong chốc lát gã da đen to con kia cầm tới một chiếc điện thoại vệ tinh, bảo Wulan bẩm gọi số điện thoại của Thẩm Vạn Tuyền. Giống như tôi đoán trước, sau khi Thẩm Vạn Tuyền biết được thuyền đánh cá của chúng tôi bị cướp, lập tức đồng ý yêu cầu của đối phương, thêm vào đó còn nhấn mạnh lần nữa nhất định phải bảo đảm tất cả nhân viên và hàng hóa trên thuyền an toàn.

Gọi điện thoại xong, lòng tôi thoáng thả lỏng, ít nhất bây giờ người trên thuyền đã an toàn. Nhưng rốt cuộc là ai nói với bọn người xấu tung tích của thuyền đánh cá chứ? Nếu người này không phải ông chủ tàu, vậy nhất định là một trong số chúng tôi...

Thật không ngờ sức hấp dẫn của cuốn sổ này lớn như vậy, lại còn thu hút nhiều thế lực tranh cướp. Không biết ông chủ đứng sau màn kia rốt cuộc đã ra giá bao nhiêu tiền thưởng? Nếu có thể có mấy trăm triệu, tối dứt khoát tự mình cầm đi đổi cho rồi.

Khi tôi đang miên man suy nghĩ thì thấy ông chủ tàu đã đi tới, sau đó nói nhỏ vài câu với gã da đen to con, lúc này tôi mới biết, đúng thật là ông chủ tàu này có vấn đề: Chắc là ông ta đã nói cho ga da đen to con, hàng trên thuyền này còn đáng giá hơn đám người sống chúng tôi, có điều hắn nói cũng đúng, nhưng mà ít nhiều chúng tôi cũng đáng chút tiền chứ? So với ném xuống biển làm mồi cho cá vẫn lời hơn tí mà.

Khi tất cả mọi người đều lo lắng cho vận mệnh của mình, tôi đột nhiên nhìn thấy bên cạnh boong tàu từ từ nhô lên một bàn tay, ra dấu OK với tôi. Tôi nhận ra ngay đó là tay của Đinh Nhất, hoá ra anh ta vẫn luôn treo bên ngoài mép thuyền... Nếu Đinh Nhất trốn ở đó, vậy Viên Mục Dã chắc cũng trốn ở đó. Xem ra, hai người họ chuẩn bị chờ cơ hội nghĩ cách cứu chúng tôi, cho nên mới ra dấu OK với tôi, để tôi tạm thời đừng nóng nảy. Sau đó gõ da đen to con sai tay chân đuổi chúng tôi vào khoang thuyền dưới boong tàu, đồng thời còn chuyển toàn bộ sáu cái xác lên một chiếc thuyền khác. Đối với loại hành vi này của chúng, chúng tôi cũng không có năng lực gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, chẳng làm được gì cả.

Sau khi bị nhốt vào khoang thuyền, tôi nghe được tiếng mô tơ, xem chừng là thuyền đánh cá đi theo phía sau. Chỉ là tôi không nghĩ ra tại sao bọn chúng phải tách chúng tôi và những thi thể ra? Vừa rồi không phải Thẩm Vạn Tuyền đã đồng ý điều kiện của chúng rồi sao?

Khi tôi đang nghĩ mãi không ra phía này có chuyện gì, đột nhiên nghe thấy ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng kêu rên, rồi cửa khoang thuyền bị người ra mở ra... Giờ phút này trong lòng mọi người đều căng thẳng, đến khi bọn họ nhìn thấy người đi vào là Đinh Nhất, lúc này mới lập tức thở phào.

Đinh Nhất cởi trói cho tất cả chúng tôi xong, khẽ nói cho chúng tôi biết, hiện giờ trên thuyền đánh cá có năm tên mang súng, anh ta và Viên Mục Dã không thể xử lý toàn bộ trong một lần, bởi vậy bảo chúng tôi trước hết khoan đi ra ngoài, chờ bọn họ hạ gục hết bọn người kia rồi nói.

Lúc này đội trưởng Trịnh đề nghị người của anh ta có thể hỗ trợ. Vốn dĩ, bọn họ là người bảo vệ phụ trách an toàn chuyện này của chúng tôi, chắc chắn họ có nghĩa vụ giúp đỡ Đinh Nhất cướp lại thuyền đánh cá. Cuộc chiến sau đó khá là thuận lợi, bảy người nhóm Đinh Nhật nhanh chóng đoạt lại quyền khống chế thuyền đánh cá, nhưng để không kinh động đến thuyền phía trước, họ vẫn để ông chủ tàu tiếp tục lái thuyền đi theo chiếc thuyền kia... Bởi vì tốc độ của thuyền đánh cá không so được với thuyền tốc hành, mà đối phương lại có trang bị vũ khí hạng nặng, nếu một khi để chúng phát hiện thuyền chúng tôi quay đầu chạy trốn, chỉ sợ bọn chúng sẽ nổ súng với chúng tôi. Mà phía chúng tôi, trừ năm khẩu súng ngắn vừa tịch thu được thì chẳng có gì cả, thực lực hai bên thua kém quá xa, chúng tôi nhất định không thể cứng đối cứng! Chỉ có thể chờ cơ hội hành động...