Người Tìm Xác

Chương 1041




Viên Mục Dã là người của Bạch Kiện, nếu cậu ta muốn tiếp tục tìm máy bay, tất nhiên chúng tôi cũng chỉ có thể đi theo, nếu không trở về chắc chắn không thể giải thích với Bạch Kiện. Còn nữa, bây giờ trong mắt những người khác, ba người chúng tôi vốn dĩ chính là một nhóm.

Đội trưởng Trịnh thấy chúng tôi kiên trì muốn ở lại, cũng chỉ đành tỏ thái độ,2bọn họ là do Thẩm Vạn Tuyền mời đến bảo vệ sự an toàn của cả đội, nếu có một tổ ở lại tiếp tục tìm kiếm, họ cũng không thể về.

Cuối cùng chỉ còn lại tổ của A Quảng kiên trì muốn rút lui, nhưng nếu xem trên mặt kinh nghiệm cứu hộ, tổ của bọn họ lại quan trọng nhất, nếu không có họ, chúng tôi sẽ gặp khó khăn đáng kể trong5khi tìm kiếm. Khi cục diện đang lâm vào tình trạng hơi xấu hổ, đột nhiên tôi cảm nhận được hướng Tây Bắc hình như có gì đó, nhưng vì nó hơi xa nên rất mơ hồ, cảm giác không rõ ràng lắm.

Tôi bèn đi vài bước về hướng đó, rồi từ từ nhắm mắt lại... Đinh Nhất thấy thể lập tức ra dấu im lặng cho mọi người, lập tức tất cả đều yên6tĩnh lại. Tiếp theo tôi mở mắt, rồi giơ tay chỉ về phía đó và nói: “Máy bay chắc hẳn là ở phía trước, cách đây không đến năm cây số...”

Nhóm người Wulan nghe xong đều lộ vẻ vui mừng, nhưng A Quảng lại hơi nghi ngờ: “Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?”

Tôi quay đầu lại nở một nụ cười cực kỳ tỉnh và nói: “Đây là lý do tại sao5tôi lại ở đây... Nếu anh không muốn từ bỏ một cách dễ dàng, thì đi theo đi.”

Do khoảng cách cho nên tôi chỉ có thể cảm nhận được phía trước có mấy cái xác của phụ nữ, có điều hai cái xác trong đó có thể xác định trăm phần trăm chính là Thẩm Văn Văn và Ngô Thiến Thiến. Hơn nữa càng tới gần tôi càng thêm khẳng định, sau khi máy bay3rơi xuống không lâu, những cô bé đáng thương đó đều lần lượt tử vong rồi...

Khi những người chúng tôi trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng đã tìm ra được chiếc máy bay hành khách loại nhỏ này, mọi người vẫn bị cảnh trước mắt gây sốc mạnh. Hai cánh máy bay không biết đã văng đi đâu, thân máy bay còn bị cắt thành mấy đoạn, nói tóm lại cảnh tượng khá thảm thiết.

Điều duy nhất đáng ăn mừng là, khi máy bay rơi xuống không bắt lửa và phát nổ, bởi vậy thi thể của những nạn nhân đó được giữ nguyên hoàn chỉnh, Nhóm người Wulan vô cùng kiêng kỵ với thi thể, cho nên công việc tiếp theo là do tổ chúng tôi và A Quảng cùng nhau làm.

Khi mọi người tìm tòi trong xác máy bay, đầu tiên là tìm thấy thi thể của phi công trong phòng điều khiển. Anh ta bị một nhánh cây đâm xuyên qua vị trí quanh xương sườn, xem chừng là chết vì xuất huyết nội tạng. Sau khi rơi xuống anh ta cũng không chết ngay lập tức, mà là bị giày vò một khoảng thời gian rồi mới qua đời. Nếu như máy bay không rơi vào cái chỗ quỷ quái như vậy, có lẽ anh ta sẽ không phải chết...

Ngay sau đó chúng tôi tìm thấy thi thể của những hành khách còn lại trong cabin, tuy rằng đa số người trước khi chết đều đeo đai an toàn, nhưng điều đó cũng không thể giữ lại mạng sống non trẻ của các cô ấy.

Nhưng sau đó tôi cẩn thận kiểm kê số lượng người một chút thì phát hiện số thi thể trong cabin và tư liệu Thẩm Vạn Tuyền cung cấp không khớp, sao thiếu mất một người?! Hơn nữa người thiếu còn là cô tình nhân mà Viên Mục Dã và Bạch Kiện muốn tìm kia, Tôn Nhạc Nhạc.

Thế này là thế nào? Chẳng lẽ khi máy bay rơi xuống đất, Tôn Nhạc Nhạc bị văng ra ngoài? Vậy thì phiền toái đây, quỷ mới biết thi thể của cô ta có thể bị con sâu nào ăn mất hay không! Rốt cuộc trong thung lũng này toàn là mấy thứ kỳ lạ cả.

Nhóm người A Quảng vẫn rất chuyên nghiệp, trên người mỗi người bọn họ đều mang theo một cái túi bọc xác, tiếp theo bọn họ bỏ hết tất cả thi thể bên trong máy bay vào túi bọc xác. Nói thật có vài cái xác đã thê thảm đến mức không nỡ nhìn, có điều bọn họ vẫn cố hết sức duy trì sự nguyên vẹn của hài cốt.

Viên Mục Dã đã lật từng góc trong cabin lên tìm cả buổi mà cũng không tìm được cái gì, chẳng lẽ cuốn sổ kia ở trên người Tốn Nhạc Nhạc? Vậy thì xong đời! Ở đây tối nào cũng mưa, đã qua hơn hai tuần rồi, không chừng sổ sách đã rữa nát từ lâu rồi.

Tôi thấy mặt mũi cậu ta âm trầm, nhìn từng cái xác được nhóm A Quảng khiêng ra mà tần ngần, tôi cho rằng cậu ta đang lo lắng nếu không tìm thấy cuốn sổ, không hoàn thành nhiệm vụ thì nên làm gì đây? Vì thế tôi bèn khuyên cậu ta: “Loại chuyện này cũng không phải cậu có thể lường được, cậu có thể tìm được tới đây cũng đã không dễ dàng lắm rồi, tìm không thấy thì bỏ đi thôi.”

Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Những thi thể đó có vấn đề...”

Tôi nghe xong thầm căng thẳng, hỏi: “Vấn đề gì? Không phải là xác chết vùng dậy chứ?”

“Cái đó thì không đâu, nhưng anh không cảm thấy những thi thể đó hơi... mới quá sao?” Viên Mục Dã nói sâu xa. Tôi nghĩ thầm đúng vậy! Giờ đã qua hơn hai tuần, khí hậu trong thung lũng này lại vừa ẩm vừa nóng, thi thể đáng lẽ phải thối rữa từ lâu rồi! Tuy nhiên những thi thể này chẳng những không có dấu hiệu thối rữa gì, lại còn hầu như cũng không có mùi lạ gì cơ... Điều này không hợp lý?

“Anh nói thời gian trong thung lũng này có thể nào đã ngừng lại hay không...” Viên Mục Dã đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Tôi nghe câu nói của cậu ta mà ngẩn ra, khả năng này trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng ngay sau đó tôi gạt ngay cái ý kiến này của cậu ta: “Cậu còn nhớ đám ấu trùng mới nở thành muỗi chúng ta gặp phải trước đó không? Nếu thời gian đây đã ngừng lại, vậy đáng lẽ chúng vẫn phải ở trạng thái trứng sâu mãi mới đúng chứ! Không nở ra mới đúng chứ?”

Viên Mục Dã rất nghiêm túc tự hỏi lời của tôi, nhưng tiếp theo cậu ta lại nói: “Hoặc là ở đây liên tục lặp lại chuyện đã xảy ra trong một ngày...”. Tôi không thể không nể phục sức tưởng tượng to lớn của Viện Mục Dã! Điều này cậu ta cũng nghĩ đến được... Vì thế tôi nói nửa đùa nửa thật: “Nếu đúng thật như lời cậu nói, chẳng phải là bọn họ vừa mới mới chết ư? Vậy nếu chúng ta đến sớm một bước, có phải có thể cứu các cô ấy hay không?”

Kết quả Viên Mục Dã lại liếc nhìn tôi và nói: “Không đâu, dù như vậy, nhiều nhất là nhìn các cô ấy chết trước mặt anh thêm một lần thôi!”

Tôi không khỏi rùng mình, nếu thật sự như vậy, đó là chuyện đáng sợ nhường nào! Nó khác với âm hồn lặp lại khoảnh khắc bản thân gặp phải trước khi chết, đây là thực sự lặp đi lặp lại quá trình tử vong...

Tôi lập tức lắc lắc đầu, muốn xua lời của Viện Mục Dã ra khỏi óc... Sau đó tôi muốn đi dạo gần đây, xem thử có thể tìm được xác của Tôn Nhạc Nhạc hay không. Có điều rất đáng tiếc, ít nhất trong phạm vi mấy cây số quanh đây chắc chắn không có.

Cô gái này được lắm! Lúc sống không làm người ta bớt lo, chết rồi còn có thể tạo ra nhiều chuyện rắc rối như vậy... Xác của ai cũng đều đã tìm được rồi, nhưng chỉ còn một mình cô ta không thấy!! Đúng lúc này, đột nhiên trong lòng tôi lại bùng lên một suy nghĩ: “Có thể nào cô gái này chưa chết hay không?”