Kim Bảo bị mùi thơm của thức ăn hấp dẫn, đưa mũi tới ngửi, nước miếng chảy đầy đất. Tôi có chút bất đắc dĩ nói với nó: “Chúng tạo không thể ăn, mày cũng không ăn2được, biết không, hôm nay chúng ta ăn bánh mì và thịt hun khói đi.”
Nó dường như không có chuyện gì, tựa như chúng tôi cho nó ăn gì cũng là của ngon vật lạ, dẫu sao5vẫn tốt hơn là ăn thức ăn cho chó. Nhìn hai đĩa thức ăn dần nguội đi, tôi cảm thấy nhai bánh mì và thịt hun khói như đang nhai sáp vậy...
Trong chốc lát, cơm đã xong6chúng tôi liền nghe bên ngoài vang lên tiếng xe ba bánh, tôi nhận ra ngoài cửa sổ, phát hiện người đàn ông kia đã trở lại. Có thể do lúc này bên ngoài trời rất nắng5nóng, người đàn ông nhìn bốn phía không người, liền đem khẩu trang tháo xuống.
Mặc dù cửa sổ chỗ chúng tôi cách hắn đứng một đoạn, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ tướng mạo người đàn3ông này. Chỉ là nhìn một cái tôi liền nhận ra người đó là ai. Đó chẳng phải là Ngũ Cường sao?
Đinh Nhất nhìn đến ngẩn người, liền đi gần ra phía ngoài nhìn, trí nhớ anh ta tốt tôi, tôi cũng nhận ra người này là ai chứ đừng nói đến Đinh Nhất. Sắc mặt anh ta trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Thì ra là hắn... Khó trách cặp mắt lại quen như vậy.” “Tôi nói sao không tìm được thằng nhóc này! Hóa ra hắn trốn ở đây” Tôi căm hận nói.
Lúc này Đinh Nhất quay đầu nói với tôi: “Gọi điện cho Bạch Kiện, cho anh ta lập tức mang người tới.” Sau khi nghe anh ta nói tôi liền gật đầu một cái, sau đó liền gọi cho Bạch Kiện.
Ngay lúc chúng tôi định sẽ ở trong phòng cho đến khi Bạch Kiến tới thì cửa phòng liền có người gõ. Kim Bảo luôn hiền lành đột nhiên sủa vài tiếng, tôi lập tức khẽ măng nó: “Không kêu...”
Nghe thấy tiếng tôi, ngoài cửa tiếp tục gõ. Sau đó Đinh Nhất liền qua mở cửa, phát hiện người phụ nữ đang đứng ngoài cửa. Chị ta thấy chúng tôi mở cửa dường như có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười nói: “Hai cậu có đi hái nho ngoài vườn không?”
Lúc này tôi mới phát hiện người phụ nữ này mặc đồ rất dày. Hôm nay nhiệt độ rất cao, trên 35 độ, nhưng chị ta lại mặc chiếc áo sơ mi dài tay rất dày.
Sau đó tôi liền muốn trực tiếp từ chối chị ta, nhưng Đinh Nhất là trả lời trước: “Được, chúng tôi thu dọn một chút rồi ra.”. Người phụ nữ đi rồi, tôi nhỏ giọng hỏi Đinh Nhất: “Sao lại cùng bọn họ ra vườn, tôi không yên tâm về tên Ngũ Cường đó, anh không thấy trên sân có nhiều xe riêng như vậy, nhưng không có lấy một vị khách nào, trời nóng bức thế này, có quỷ mới tin họ ra ngoài vườn hái nho.”
Nhưng Đinh Nhất nói với tôi: “Có tôi ở đây cậu sợ cái gì? Nếu chúng ta nhất quyết không đi, chẳng phải sẽ kinh động bọn họ ư, nếu Ngũ Cường chạy mất thì coi như công toi...”
Tôi nghe vậy cũng thấy có lý, nếu có Đinh Nhất thì tôi còn sợ gì? Chẳng lẽ Ngũ Cường có ba đầu sáu tay u?
Khi chúng tôi vào trong sân, Ngũ Cường đã đeo lại khẩu trang. Hắn xoay người chỉ chiếc xe ba bánh nói chúng tôi lên xe, hắn sẽ chở chúng tôi đến... Tôi cùng Đinh Nhất nhìn nhau rồi cùng nhau lên xe, Kim Bảo thấy chúng tôi lên cũng đi lên. Ai ngờ sau khi lên xe, Đinh Nhất nhíu chặt mày, liếc nhìn tôi ý bảo nhìn thùng xe một chút... Lúc này Ngũ Cường đánh xe chạy về con đường đất nhỏ phía Tây. Vì vậy tôi liền cẩn thận nhìn dưới sàn xe, phát hiện không ít ruồi vây quanh chân tôi bay tới bay lui, dường như bị mùi gì hấp dẫn mà tới. Mặc dù xe này nhìn ngoài rất sạch sẽ, có những thứ nước có thể rửa trôi, nhưng vẫn sẽ có mùi lưu lại, ví dụ như mùi máu... Bọn ruồi này rất nhạy cảm với dịch huyết, sự nhạy cảm của nó còn vượt xa tưởng tượng của chúng ta, cho nên dù đã dùng nước rửa sạch, nhưng trước lũ ruồi vẫn không thể giấu được...
Khi xe lái vào mảnh đất sau vườn nho, nhiệt độ chung quanh giảm xuống mấy độ, vì có gió thổi lất phất qua gò má, cảm giác vô cùng thích thú. Nếu phía trước không phải một tên tội phạm giết người thì hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp.
Vườn nho rộng hơn tôi nghĩ rất nhiều, chúng tôi ngồi xe ba bánh, sau đó đi bộ tầm mười phút mới dừng lại ở một căn phòng di động. Tôi không nghĩ sâu trong vườn nho cũng có những nhà như thế này, vì vậy liền thuận miệng hỏi: “Những phòng ốc này dùng làm gì?” Ngũ Cường nghe vậy liền nói: “Phòng này là để canh vườn buổi tối, vì tối hay có lợn rừng qua đây, cho nên phải có người canh.”
Tôi nghe vậy liền gật đầu, sau đó từ trên xe nhảy xuống. Lời nói của hắn không có sơ hở gì, nếu không phải chúng tôi đã nhận ra hắn là ai, nhất định sẽ cảm thấy hắn chính là ông chủ vườn nho này.
Chúng tôi dắt Kim Bảo đi đến trước cửa gian phòng, liền đề nghị đi vào nghỉ ngơi một lúc, dẫu sao thời tiết lúc này cũng quá nóng. Ngũ Cường gật đầu với chúng tôi nói: “Hai cậu đi vào trong nghỉ ngơi trước, tôi lấy chút nho ướp lạnh cho hai cậu thử một chút.” Nói xong hắn liền xoay người đi vào một căn phòng khác.
Lúc này tôi nhìn Đinh Nhất nói: “Anh ở cửa nhìn chút, tôi vào xem trước...”
Đinh Nhất nghe vậy gật đầu nói với tôi: “Cậu cẩn thận đó...”
Đi vào phòng nhìn một lượt, bên trong bố trí rất ấm áp, không kém chút nào so với một căn nhà bình thường nhưng không giống căn nhà để canh nho buổi tối. Hơn nữa, trên tường có dấu vết đã từng treo những bức tranh, nhưng hiển nhiên tất cả đều đã được gỡ xuống.
Vì vậy tôi thừa dịp Ngũ Cường còn chưa vào, lật qua một số chỗ, bởi tôi đoán nơi này tôi có động vào thì hắn cũng không nhìn ra. Ai ngờ tôi vừa mở tủ phát hiện bên trong có mấy khung ảnh lộn ngược. Tôi cầm xem, phát hiện đó là một tấm hình chụp chung, trong hình là người phụ nữ ở nông trại lúc nãy, nhưng người đàn ông không phải Ngũ Cường.
Xem động tác của họ rất thân mật, hẳn là vợ chồng. Tôi không nghĩ ra, nếu chị ta đã có chồng, vậy tại sao lại xưng vợ chồng với Ngũ Cường chứ? Chẳng lẽ chị ta bị uy hiếp? Nhưng nhìn tình huống vừa rồi không giống lắm. Nếu thực sự bị uy hiếp, sao chị ta không chạy đi? Ngay tại lúc tôi đang suy tư chưa có lời giải, đột nhiên nghe được giọng ho khan một tiếng.