Viên Mục Dã lấy trong tủ lạnh ra cho chúng tôi mỗi người một chai nước, sau đó có chút lúng túng nói: “Tôi không biết hôm nay các anh tới, nếu không tối đa đi rút tiền để gửi tiền thuê nhà cho các anh.”
Tôi nghe vậy liền khoát tay nói với cậu ta: “Tiền thuê nhà lúc nào tiện cậu đưa cũng được, cậu cũng không chạy đi đâu, gấp làm gì! Chúng tôi hôm nay đến là xem cậu còn cần gì không, dẫu sao cậu cũng mới tới, ở2đây sinh sống chưa quen, nếu cảm thấy trong phòng thiếu thứ gì cậu cứ nói, tôi sẽ đi mua.”
Lúc này đến lượt Viên Mục Dã ngượng ngùng, cậu ta tỏ ý điều kiện ở đây rất tốt rồi, không cần mua thêm cái gì nữa. Nhưng đúng lúc chúng tôi đang khách sáo với nhau, tôi lại đột nhiên thấy tim mình đập mạnh, sau đó quay đầu nhìn lại căn phòng sau lưng.
Đây là căn phòng rất thông thường, có một hành lang ở giữa, bất luận là ánh nắng hay thông gió đều cực kém. Đoán chừng5trước đây, nó là căn phòng có giá thuê rẻ nhất.
Bởi vì trước kia đã đáp ứng với Viên Mục Dã, sẽ không đem nhà phân ra cho người khác thuê, cho nên gian phòng kia vẫn luôn để trống. Nhưng vì sao vào lúc này tôi cảm thấy có chút khác thường? Dường như căn phòng đó có vật gì đó đang ẩn núp.
Lúc Viên Mục Dã thấy tôi nhìn chằm chằm gian phòng đó, liền nói với tôi: “Tôi thấy gian phòng kia không lớn lắm, nên đem nó thành phòng chứa đồ, bên trong bỏ ít đồ6không dùng đến.”
Tôi nghe vậy gật đầu một cái, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cậu ta là một người đàn ông độc thân vừa chuyển đến đây, ngoài hành lý ra thì không có gì cả, sao nhanh như vậy đã có đồ lặt vặt không dùng đến được?
Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng tôi cũng không hỏi tới cùng, bởi vì tôi biết nếu Viên Mục Dã đã không muốn nói, tôi hỏi cũng vô ích thôi, cậu ta sẽ tìm các lý do để trả lời qua loa lấy lệ.
Vì vậy tôi liền đứng dậy làm như5muốn cậu ta giới thiệu một chút trong nhà, mặc dù tôi căn bản không muốn biết trong phòng có gì... Tôi chỉ muốn mượn cơ hội đến gần gian phòng kia thôi, bởi đồ vật bên trong quả thực là tôi không nhịn được, muốn dò xét.
Ai ngờ ngay lúc này, tôi thấy cánh của kia hé mở một chút lộ ra một con mắt đang hung hãn nhìn chăm chăm chúng tôi... sự việc bất ngờ làm tôi giật mình. Nhưng tôi cũng coi như trấn định, vì dù sao cũng đã từng lăn lộn nhiều tình huống3ngoài xã hội, vì vậy tôi ổn định lại tinh thần, sau đó nhìn về phía Viên Mục Dã nói: “Trong phòng có khách à?”
Viên Mục Dã nghe vậy bình tĩnh nói: “Anh Trương thật biết nói đùa, tôi vừa mới tới nơi này làm việc, có thể tính là bạn bè cũng chỉ có hai anh với anh Bạch, làm gì còn bạn bè nào nữa.”
Tôi nhìn cậu ta bình thường như vậy, xem ra là biết trong phòng kia là gì, vì vậy liền nhún vai nói: “Đã như vậy... Vậy trước hết cứ như thế đi. Nếu như ở đây có gặp vấn đề gì cậu cứ gọi điện cho tôi.”
Sau khi đi khỏi đó, Định Nhất nghi ngờ hỏi tôi: “Vừa rồi cậu nhìn thấy gì vậy? Sao lại giật mình như thế?”
Tôi nghe thể liên quay đầu nhìn về phía cửa vừa đóng, sau đó cười lạnh nói với anh ta: “Đúng là chuyện lạ hôm nay đặc biệt nhiều! Không ngờ cảnh sát cũng nuôi tiểu quỷ!” “Cậu không nhìn nhầm chứ? Có phải tà ma lại tới trong nhà kia?” Đinh Nhất có chút nghi hoặc hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Không phải là ở bên ngoài tới, bởi vì lúc tôi vừa hỏi có phải có người khác ở trong nhà không, Viên Mục Dã biểu hiện vô cùng bình thường, nếu trong phòng thật có tà ma từ bên ngoài vào, cậu ta ít nhất cũng kinh ngạc một chút, nhưng cậu ta lại không...” Sau khi về đến nhà, tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện Viên Mục Dã, có lẽ ban đầu tôi đã đánh giá thấp cậu ta, hoặc nói cậu ta còn lợi hại hơn nhiều so với Bạch Kiện nói. Nhưng cậu ta có lợi hại như thế nào thì cũng không liên quan đến chúng tôi, dẫu sao cũng không phải kẻ thù của chúng tôi. Mấy ngày nay thực sự quá rảnh rỗi, ngay cả tôi lúc nào cũng lười dắt chó đi tản bộ cũng phá lệ cùng Đinh Nhất dẫn Kim Bảo ra ngoài. Nó thấy chúng tôi ra ngoài, lập tức cao hứng nhảy lên.
Tôi nhìn nó cao hứng như thế, liền hào hứng nói với Định Nhất: “Dù sao cũng không có chuyện gì, chúng ta lái xe chở Kim Bảo đi xa một chút đi, để cho nó biết thế nào là thiên nhiên rộng lớn.” Đinh Nhất nghe tôi bảo vậy thì bình tĩnh nói: “Vậy thì đi thôi...”
Vì vậy chúng tôi liền lái xe, chở Kim Bảo ra ngoại thành...
Con chó nhỏ dọc đường rất hưng phấn, nước dãi tứ tung, tôi lập tức có chút hối hận khi đem nó ra ngoài, thật không nghĩ tới nó là con chó không có ý thức như vậy. Dĩ nhiên, cũng khó trách nó hưng phần như thế vì lớn như vậy cũng chưa được mang ra ngoại ô chơi đùa bao giờ, cho dù đi cũng là đi khám thú y hoặc đi ra đến cổng khu chung cư thôi.
Khi ra khỏi thành phố, tôi nhìn cái gì cũng tươi mát, lại thấy mình không có kiến thức giống Kim Bảo, xem ra chúng tôi đã bị mắc kẹt trong thành phố, chỗ mà chỉ có sắt thép đã quá lâu rồi, hẳn là thỉnh thoảng cũng nên đi hít thở chút không khí mới mẻ.
Thật ra chúng tôi cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đến, chỉ đi đến chỗ nào cũng được... chẳng hạn như phía trước có một vườn nho, tôi hạ kính xe xuống xem, trong không khí có mùi gì đó... mùi thơm của bùn đất. Vì vậy tôi bảo Đinh Nhất dừng xe ven đường, xuống xe xem vườn nho đã chín chưa?
Kim Bảo đã sớm không kìm nổi, thấy xe đậu lại, nó liền lập tức vọt xuống chạy đi. Tôi nhìn thấy vườn nho rộng lớn liên say mê luôn. Nếu có ngày tôi về hưu, cũng muốn mua một mảnh vườn trồng cây ăn quả, để trải qua cuộc sống ruộng vườn một chút...
Lúc này Đinh Nhất đã đậu xe, mở cửa xuống xe, tôi nhìn anh ta một cái, trong lòng nhất thời có chút
mất mát, với mệnh của tôi, điều đầu tiên về hưu có vẻ cũng khó mà làm được! Nhưng nếu Đinh Nhất còn không tìm được người nhà, vậy thì miễn cưỡng thu nhận anh ta làm nông dân cũng được.
Sau khi đi vào vườn nho, tôi thấy có một đường nhỏ quanh co dẫn vào trang trại, cảm giác như lạc vào thế ngoại đào nguyên... Vì vậy tôi liền quay đầu nói với Đinh Nhất: “Đi nào! Đi hỏi xem ông chủ ở đây có thể cho thú nuôi vào không, nếu có thể, thì tối nay chúng ta ở đây đi.”
Lúc chúng tôi đến cửa trang trại, đã thấy bên trong đỗ mấy chiếc xe, không ngờ chỗ vắng vẻ này lại làm ăn tốt như vậy! Có khi đã không còn phòng trống rồi.
Nhưng ai ngờ lúc chúng tôi đi vào, phát hiện bên trong cũng không náo nhiệt, thậm chí làm người ta có cảm giác vắng vẻ... Trước quầy, ngay cả một người để chào hỏi cũng không có.