Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 47




Cổ Lan Ngọc cười lớn một giọng đầy mỉa mai rồi nhéo tai Trung Khôi kéo lại.

“Đấy mày nghe thấy chưa cái thằng óc lợn này. Một người vô dụng như mày kết giao với đám vô dụng đúng là hợp đấy chứ. Càng khiến tao thắc mắc những thể loại người mà mày đang giao du đừng nói giống tên kia nha. Ngay cả anh rể của mày có làm mười lăm năm cũng không thể mua được một căn trong khu biệt thự Vạn Đức. Lại còn đem thẻ mở cửa giả ra hù người, định múa rừu qua mắt thợ hả.”

Quốc Thiên nghe thế xong cũng ngây người không nói nên lời, trước mặt mẹ mình anh không muốn Vương Giang vừa mới xuất viện mà đã dính phải những chuyện rắc rối có thể ảnh hưởng tới bà nên cũng quay sang nói với Trung Khôi.

“Trung Khôi, nói chuyện với người nhà cậu cẩn thận, chúng tôi đi trước.”

Trung Khôi ngớ người nói ra.

“Này Quốc Thiên cậu tính đi đâu vậy hả?”

Hương Ngọc bĩu môi nói giọng mỉa mai.

“Còn đi đâu nữa cơ chứ, tất nhiên là về khu biệt thự Vạn Đức, ở một cuộc sống sung túc giàu có ở đó rồi. Nghĩ sao họ lại chịu ở một cái nơi xó xỉnh quê nghèo như này được cơ chứ. Sao mà quên được hả?”

Quốc Thiên nghe vậy khuôn mặt vẫn bình thản, chỉ biết thở dài lắc đầu.

Đinh Trán Kiệt đứng bụm miệng cười nhạo.

Quốc Thiên nói thêm.

“Đúng chúng tôi sẽ tới biệt thự Vạn Đức, tấm thẻ này là do tổng giám đốc Châu tặng cho tôi. Nên dù có nói gì đi chăng nữa, tâm ý của cậu tôi hiểu mà Trung Khôi. Tôi cảm ơn cậu. Tôi cùng mẹ đi trước đây.”

Nói xong Quốc Thiên dìu mẹ mình tiến ra ngoài.

“Ai da, mày nghe thấy chưa, chơi với bạn nào thì chơi cho tốt đi. Cứ chui đầu vào mấy cái thằng ngáo đá như vậy thì tới khi nào mới nên người.”

Hương Ngọc mỉa mai nói rồi ký đầu Trung Khôi.

.

Vương Giang nãy giờ im lặng không nói một lời nào trong suốt quá trình. Chứng kiến con trai mình giải quyết mọi chuyện, không quan tâm thiệt hơn, lời nói và việc làm điềm đạm, có phong thái của một ông chủ lớn. Bà cảm thấy thật an long vô cùng.

Trung Khôi từ trong chạy ra.

“Đợi đã, đợi đã.”

Quốc Thiên ngoái mặt sau hỏi.

“Cậu còn có chuyện gì vậy?”

“Thành thật xin lỗi cậu, thôi để tôi tiễn cậu đi. Dù sao hành lý vẫn nằm trên xe tôi mà.”

Quốc Thiên nhoẻn miệng.

“Được thôi, tùy cậu.”

Nói rồi cả ba cùng lên xe rời đi.

Lúc này Đinh Trán Kiệt cũng đứng sau nhìn theo cười nhạo.

“Rõ ràng nếu tổng giám đốc Châu mà cho cậu ta căn biệt thự số tám đó thì có nghĩa ông ấy để cậu ta lên đầu ngoài vợ mình rồi à. Chuyện này tuyệt đối không bao giờ có thể xảy ra được. Bà xã này, hay là chúng ta đi theo hai người họ vạch trần bộ mặt giả tạo của cậu ta. Để tránh trường hợp sau này em trai bị hắn lừa dối.”

“Ông xã nói có lý, vậy chúng ta đi theo bọn họ xem kịch vui nào.”

.

Chẳng mấy chốc, Cổ Trung Khôi đã lái xe tới trước cổng khu biệt thự Vạn Đức.

“Có thật là cậu ở đây không Quốc Thiên.”

“Tôi với cậu là bạn bè bao nhiêu năm rồi không lẽ tôi lại nói dối cậu làm gì kia cơ chứ.”

Cổ Trung Khôi không phải là không tin Quốc Thiên những lời Quốc Thiên nói được tổng giám đốc cho căn biệt thự có vẻ hơi sai sai.

Trung Khôi cũng nhìn qua gương chiếu hậu nói.

“Này cậu thấy rồi chứ.”

“Thấy gì cơ?”

“Đám người chị tôi cũng đi theo đấy.”

Quốc Thiên cười khẩy nhếch vai.

“Sao cũng được. Để họ tới đây cũng không sao đâu tôi cũng muốn họ thấy điều này.”

Trong lòng Quốc Thiên vốn dĩ là muốn trả lại món quà này cho Châu Kiệt Luân nhưng gặp tình huống như vầy thì buộc lòng anh phải nhận món quà này.

Đến cổng lớn của khu biệt thự Vạn Đức, cảm ứng cảm nhận được chiếc thẻ của Quốc Thiên nên tự mở cửa trực tiếp cho Quốc Thiên đi qua nhưng đám người đi bám đuôi Tráng Kiệt thì bị chặn lại không cho qua.

Bảo vệ cất giọng cản lại.

“Không phải người trong khu biệt thự thì không thể qua được.”

“À tôi đi theo những người vừa rồi, bọn tôi đi cùng một lượt. Người cùng một nhà cả.”

Nghe thế tên bảo vệ cũng cho qua. Trán Kiệt thắc mắc.

“Quái lạ thật làm sao có thể như vậy được cơ chứ. Không lẽ nào?”

Hương Ngọc hừ lạnh một tiếng nói.

“Ông xã, mất lần trước anh dùng xe của Trung Khôi đi tới đây vài lần để làm việc rồi cơ mà. Chắc hệ thống nhận đăng ký trước đó rồi nên mới có thể vào được. Xe của chúng ta là xe mới nên mới không thể nào vào trong.”

“À đúng rồi, vậy mà anh quên mất chứ. Có lẽ điều em nói là đúng đó.”

Cổ Hương Ngọc khoái trá nói.

“Đợi hai mẹ con nhà lừa đảo kia đi vào thì lúc đó sẽ sáng tỏ. Em với anh ra mặt lật tẩy xem họ còn mặt mũi nào nữa không kia chứ. Loại người đã nghèo rồi mà không có miếng sỉ nào như thế này thì không nên ở cùng. Cũng là cho thằng em ngu dốt của em nhận ra một bài học cuộc sống.”

Chiếc xe dừng tới trước cổng ngôi biệt thự số tám. Quốc Thiên cũng đứng đó đang nhìn ngắm xung quanh một lượt. Xe của Tráng Kiệt cũng tới.

Hai vợ chồng nhà này vừa bước xuống thì đã oan oản.

“Chỗ này là khu biệt thự số tám, cậu còn đợi gì nữa mà không mở cửa đi vào trong đi chứ. Nếu cậu vào được thì tôi liền ăn hết đám cỏ trong luống hoa này.”

Quốc Thiên đỡ Vương Giang bước ra nhếch mày nhìn Tráng Kiệt nói.

“Được thôi, quân tử nhất ngôn nói lời thì phải giữ lấy lời.”

Quốc Thiên dìu Vương Giang tiến lại cửa. Tiếng nhận dạng kêu lên “Tít”.

Cánh cổng mở ra, Quốc Thiên và Vương Giang ung dung bước vào.

Tráng Kiệt trợn mắt há hốc mồm.

“Cái quái gì vậy cơ chứ, làm sao mà có thể như vậy được. Rõ ràng biệt thự số tám này là của tổng giám đốc Châu dành tặng cho vợ mình mà làm sao có thể … Chắc chắn là do nhặt được.”

Tráng Kiệt còn hơi ngơ ngác ngạc nhiên không nói nên lời.

Cổ Hương Ngọc quay sang nói tiếp.

“Ông xã, có khi nào bọn chúng ăn cắp chiếc thẻ của tổng giám đốc Châu không. Anh có làm việc với tổng giám đốc Châu có lẻ nếu anh báo cho ông ấy biết được những tên này đã ăn cắp chiếc thẻ này có khi anh lại lập công trạng lớn đó. Sau này có gì muốn bắt tay với tập đoàn bất động sản Song Luân thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.”

Tráng Kiệt gật gù.

“Phải phải em nói chí phải. Để anh gọi ông ấy thử như nào.”

Vừa toang gọi điện cho ông Châu thì một dáng người quen thuộc bước tới. Chính là Châu Kiệt Luân, tổng giám đốc công ty bất động sản Song Luân. Tráng Kiệt vui mừng vội vàng chạy lại chào hỏi.