Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 42




“Dễ chịu quá, thật dễ chịu quá.”

Trần Đôn nằm tận hưởng những đôi tay đang mát-xa mình.

Hắn vừa tận hưởng vừa nhớ lại khoảnh khắc lúc trước.

Hôm đó, là đại lễ kỷ niệm thành lập công ty của nhà Đào gia. Trần Đôn đã khá ngạc nhiên khi đích thân ông chủ Nhân Quang của tập đoàn Hải Trí đứng ra mặt cho Quốc Thiên.

Đêm đó, Trần Đôn trở về nhà cùng ông nội hắn, hắn ta vẫn không tài nào hiểu được tại sao lý do gì mà ông chủ Nhân Quang lại có quan hệ với một tên vô dụng như Quốc Thiên.

Việc này làm hắn mất ngủ cả đêm vì lo sợ sẽ bị tập đoàn Hải Trí trả thù. Cả hai ông cháu tối đó hầu như thức trắng cả đêm vì lo lắng.

Mà may sao qua hôm đó, Trần Đôn lại nghe tin ông chủ Nhân Quang chỉ là nợ Quốc Thiên một ân tình nên mới ra tay giúp đỡ. Điều này làm hắn cực kỳ vui sướng nhưng vẫn cay cú vì mất cả đêm vì sợ.

Trở lại với hiện thực, đang nằm mát-xa hắn vừa tưởng tượng cảnh Quốc Thiên bị đám người mà hắn thuê đánh cho ra bã.

“Dám làm ông cháu tao mất mặt hả tên khốn còn làm mất miếng mồi ngon là Nguyệt Vân nữa chứ. Để tao xem mày còn dám vênh váo với ai nữa không.”

Nhắc tới vụ cầu hôn Nguyệt Vân, hắn khá là cay cú vì miếng mồi đã tới miệng rồi mà bị hụt như là con hổ đói bị giật mất miếng ăn. Điều này càng khiến máu chó trong người hắn tuôn lên cao.

“Quốc Thiên à, cái này gọi là mày tự chuốc họa vào thân thôi cũng không trách tao được.”

Trong lòng phấn khích quá mà hắn cười lớn trong sự ngỡ ngàng của các nhân viên mat-xa.

Bỗng có tiếng điện thoại reo lên.

Cú điện thoại này hắn đã canh từ sớm giờ nên nhanh tay rút chiếc điện thoại ra hí hửng nghe máy.

“Alo sao rồi hả.”

Đầu dây kia giọng của Mã Đao cất lên.

“Cậu chủ Trần Đôn, tôi đã giải quyết xong hết rồi. Bây giờ hắn đã nằm trong tay tôi à còn bắt được một mỹ nhân nữa, tôi chưa từng thấy ai đẹp như cô ta.”

Trần Đôn nghe tới đây hí ha hí hửng. Ngẫm nghĩ.

“Người đẹp? Không lẽ là Nguyệt Vân sao.”

“Này, có phải cô ta tên là Nguyệt Vân đúng không.”

“Vâng, tôi nghe hắn gọi cô ta là Nguyệt Vân.”

Vừa nghe tới đây, Trần Đôn bật người dậy mặc kệ đám phụ nữ đang mat-xa. Trong mắt hắn chỉ có Nguyệt Vân là tất cả đối với hắn. Còn những người phụ nữ khác trong mắt hắn chỉ là ruồi nhặng không kém. Hắn ta liền hí ha hí hửng rời đi ngay.

“Nguyệt Vân à, cái này là số của chúng ta rồi. Em không thể nào thoát khỏi tay anh đâu. Đêm nay sẽ là một đêm mặn nồng của anh và em.”

Nói xong hắn mặc vội một bộ đồ rồi uống ngay một viên thuốc rocket. Sẵn sàng chinh chiến.

Trần Đôn hí ha hí hửng lái xe tới điểm hẹn đã được định sẵn trước đó.

“Nguyệt Vân ới ời ơ. Anh tới với em rồi đây.”

Vừa mở cửa nhìn vào bên trong, khung cảnh rất tối.

“Này tụi bây, đêm rồi lo bật đèn đi chứ gì mà tối thế này.”

Trần Đôn với công tắc bật lên rồi giật mình.

“Cái quái gì thế này sao sao mày lại…”

Trước mặt hắn là một đám người đang quỳ gối xếp bằng. Trên bàn thì nhìn thấy Quốc Thiên đang ngồi chễm chệ tay xoa xoa viên ngọc.

Mặt mũi Trần Đôn tái méc, làm hắn tụt cả hứng dù mới đó đã quất một viên rocket rồi.

Nguyệt Vân thì không thấy đâu nhưng hắn thấy chuẩn bị ăn phân tới nơi rồi. Ba chân bốn cẳng lo bỏ chạy.

“Này, mày chạy đi đâu đấy.”

Giọng nói vừa cất lên từ đằng sau thì Quốc Thiên đã đứng trước mặt Trần Đôn.

“Cái gì, sao mày vừa vừa…”

Quốc Thiên đưa tay che miệng của Trần Đôn lại.

Suỵt!!

“Mày biết khi bị tổn thương người ta sẽ nói câu gì không?”

Trần Đôn trố mắt chưa kịp nói gì thì một cú đấm thằng vào mặt hắn.

Bốp!!!

Trần Đôn văng xa bay nằm lên bàn trước sự kinh ngạc của những tên côn đồ trước đó. Dù khi chiều đã bị tẩn một trận rồi nhưng bọn chúng vẫn hoảng sợ.

Trần Đôn lồm cồm ngồi dậy.

“Mẹ kiếp, Quốc Thiên. Mày dám…”

Thân thủ nhanh như chớp đứng trước mặt Trần Đôn.

“Sao tao lại không dám cơ chứ?”

“Mày có biết đang làm cái gì không hả.”

“Tao biết chứ! Biết rõ là đằng khác, tao chờ ngày này lâu lắm rồi.”

Trần Đôn tròn xoe mắt như một cô gái mới lớn.

“Mày nói gì vậy. Ai cho phép mày đụng vào tao…”

Bốp!! Bốp!!

Hai cú đấm thẳng vào mặt Trần Đôn.

“Ai? Ai là người quy định chỉ có mình mày được động vào tao còn tao thì không vậy hả?”

“Mày..”

Bốp!!

Bốn cú đấm liên tiếp vào mặt Trần Hạo khiến hắn say sẩm mặt mày, đầu óc quay cuồng như chong chóng.

Quốc Thiên khuôn mặt lạnh lùng.

“Nói mau, sao tao lại không được đụng vào mày hả.”

Bốp!!

“Hay lại như cậu nói mọi khi của mày.”

Bốp!!

“Tao sẽ phải hối hận sao?”

Bốp!!

“Giờ mày chờ xem tao có hối hận không nhé.”

Bốp!! Bốp!!

Không biết bao nhiêu cú đấm, không biết bao nhiêu cú tát liên tiếp vào mặt Trần Đôn chỉ thấy mặt Trần Đôn đã sưng như một cái đầu heo, mặt mũi đã biến dạng.

Trần Đôn không còn cảm giác gì trên mặt mình nữa, hắn ta mơ màng nghĩ mình đã bị đánh chết rồi.

Miệng hộc máu, rơi ra vài chiếc răng, Trần Đôn ngáp ngáp giọng run rẩy chắp tay van xin.

“Đại ca, đại ca xin đại ca nương tay tha mạng cho em. Anh mà đánh em nữa, em chết mất.”

Quốc Thiên lại thoi thêm hai đấm quát.

“Ai là đại ca của mày cơ chứ? Mày bị ngáo đồ à, đánh thế này mà mày vẫn “cửng” sao hả? Không lẽ thằng chó mày lại chơi thuốc.”

Nói rồi, Quốc Thiên dựng đầu Trần Đôn dậy đấm thêm vài đấm khiến hắn bật ngửa nằm lăn lóc dãy đành đạch vì đau đớn trên sàn.

“Con chó này, mày còn cố tỏ ra đau đớn sao. Mày biết nỗi đau của tao lớn tới mức nào không hả. Hai cha con chúng mày hại chết cha của ta, cướp mất đi người cha mà ta yêu quý đến giờ mày lại muốn cướp luôn cả vợ tao. Thứ chó chết như mày tao phải đánh thêm mới hả dạ.”

Quốc Thiên đá vài cước trông rất nhẹ nhàng nhưng đá cú nào thì Trần Đôn lại văn lăn lóc như quả bóng văng vào tường rồi lại lăn lại dưới chân anh.

“Tao hỏi lại mày lần nữa? Có phải mày thấy tao quá dễ bắt nạt đúng không hả?”

“Ối gia gia, tha mạng cho con, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi.”

Quốc Thiên nắm cổ áo Trần Đôn dậy nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Đồ của tao thì là của tao, nếu mày cướp thì tao sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”

“Mày về nói với thằng cha mày, nhân quả báo ứng, báo ứng sẽ đến sớm thôi.”

Nói rồi thụi thêm vài đấm vào bụng tên Trần Đôn.