Quốc Thiên chẳng mấy chốc đã rời khỏi Dược Chi Lan. Vừa đi anh vừa nghĩ về bệnh tình của mẹ mình.
“Chắc tầm khoảng hai đến ba ngày nữa mẹ mình sẽ xuất viện được rồi nếu như được sự điều trị của mình thì đảm bảo đúng hạn thời gian đó.”
Nhưng Quốc Thiên càng có một điều lo lắng hơn khiến anh phải cắn răng suy nghĩ kĩ càng.
“Bây giờ mình đã bị đuổi khỏi nhà họ Đào, đồng nghĩa với việc mình sẽ không có nhà ở. Vậy thì bây giờ mình với mẹ đi đâu và sống ở đâu bây giờ.”
Quốc Thiên vừa bước đi xuống đường mòn nhỏ, đầu ngẩn nhìn những thửa ruộng đằng xa mà suy nghĩ mien man.
“Hay là nói cho mẹ biết nhỉ ?”
Một ý nghĩ muốn nói thật mọi chuyện cho Vương Giang biết mọi chuyện về tập đoàn Hải Trí.
Vì đây là một tổ chức ngầm hoạt động nhiều thứ khá nguy hiểm nên cha anh đã không kể về việc này cho ai biết kể cả mẹ anh.
“Đúng là khó xử thật, đó là lý do Nhân Quang không muốn ra mặt khi mẹ mình ở bệnh viện. Nếu biết được thì ắt hẳn sẽ khá là phiền phức cho bà ấy. Cơ mà giờ không nhà cửa biết tính sao bây giờ đây.”
“Hay là cứ mua nhà đi nhỉ?”
Quốc Thiên vội lắc đầu để bỏ ngay cái suy nghĩ ấy.
Vừa bước đi vừa lẩm nhẩm một mình như là một diễn viên hề đang diễn hài độc thoại.
“Nếu mình sử dụng tiền mua nhà, mẹ mà hỏi ra thì sẽ nghĩ mình đi buôn lậu làm những thứ gì trái pháp luật mà có nhiều tiền như vậy mất.”
Nghĩ đi, nghĩ lại.
“Hay là cứ mua đại đi, mà mua căn nhỏ thôi. Có gì thì mình sẽ nói với mẹ là tiền để dành dụm khoảng riêng mới có được.”
Việc cha mình thành lập ra tập đoàn Hải Trí dấn thân vào thế giới ngầm xã hội đen như vậy trong mắt người thường thì ai cũng coi họ là kẻ xấu, đều không phải là người tốt có lẽ lý do này mà năm đó cha anh mới giấu mẹ anh về vụ việc này. Không muốn ông phải dấn thân vào nguy hiểm.
“Thôi cứ quyết định thế đi còn lại tùy cơ ứng biến vậy.”
Quốc Thiên bước ra đường tay tính quắt bắt taxi thì Lan Ngọc từ đằng sau cất giọng gọi tới.
“Quốc Thiên, Quốc Thiên, đợi tôi với.”
Rồi Lan Ngọc chạy chậm rãi tới chỗ anh.
Quốc Thiên quay qua nhìn thấy những kiệt tác đang đung đưa theo nhịp bước lại nhớ tới cảnh tượng trong thang máy hôm trước. Hơi ấm, mùi thơm và cơ thể cọ sát vào nhau khiến anh không kiềm được.
“Không được để tâm sao nhãn, thằng nhóc kia không được là không được.”
Lan Ngọc chạy tới thở hổn hển, Quốc Thiên cất giọng hỏi.
“Lan Ngọc, sao cô chạy theo tôi làm gì vậy hả? Chẳng lẽ cô bé đó lại có chuyện gì nữa hay sao.”
“Không, cô bé đó ổn rồi. Tôi chạy theo anh là vì ông nội có điều muốn nói với anh.”
“Có điều gì nữa vậy. Không lẽ còn có gì thắc mắc hả?”
Lan Ngọc lắc đầu.
“Không có, ông nội tôi muốn mời anh đi ăn.”
“Đi ăn sao!”
“Đúng rồi, hi vọng anh sẽ không từ chối chứ.”
Quốc Thiên nhìn người đẹp đang cầu khẩn mình bằng đôi mắt long lanh đó, cùng với kiệt tác ở trước mặt, làm sao mà Quốc Thiên có thể từ chối điều này được cơ chứ.
“Vậy cô có đi không.”
Lan Ngọc mỉm cười.
“Anh đoán thử đi.”
Quốc Thiên cười lên, nhìn Lan Ngọc. Lúc này, Lan Ngọc toát lên trên mình một vẻ đẹp khác biệt làm cho người khác nhìn mà tim đập thình thịch. Quốc Thiên lại nhớ về cái khung cảnh trước liền quay người đi hướng khác.
“À ờ vậy đi thì đi chứ ..hê hê. Tôi dễ lắm sao cũng được.”
Nhìn anh mà Lan Ngọc cười khẽ cô nói tiếp.
“Vậy chúng ta đi qua đó đi.”
Lan Ngọc hướng tay chỉ về con hẻm.
“Đi qua hết con hẻm này thì sẽ đến.”
“Được vậy thì chúng ta đi!”
Quốc Thiên không thể quay người lại mà cứ thế đi trước khiến Lan Ngọc thắc mắc nhưng nhìn điệu bộ của anh khiến ai cũng buồn cười.
Hai người rảo bước vào con hẻm.
Chưa được một đoạn thì phía trước có bốn, năm tên thanh niên đang ngồi, trên tay cầm vũ khí lăm lăm nhìn về hướng Quốc Thiên và Lan Ngọc.
Lan Ngọc có chút lo lắng liền kéo tay Quốc Thiên nói nhỏ.
“Nhìn bọn họ không phải người tốt đâu, có phải họ đang nhìn chúng ta đúng không?”
Quốc Thiên trong lòng lúc này cũng rối bời, tim anh đập hơi loạn hồi.
“Bữa trước khi luyện công pháp không tên đó. Mình đã lĩnh hội được một chút võ công của tổ tiên, những công pháp không phải tiểu tốt thì cũng là mới vào nghề, theo như cách nói truyền thừa thì cũng coi là thân thủ phi phàm. Nhưng cốt lõi đó là mình mới cảm nhận, cảm thụ được nó thôi còn thực chiến thì sao có thể được kia cơ chứ.”
Quốc Thiên dừng lại xoay người nắm lấy tay Lan Ngọc.
“Chúng ta quay lại đi hướng khác đi.”
Nhưng lúc này phía sau lưng Quốc Thiên cũng đã bị chặn lại bởi vài tên. Tên nào tên nấy xăm kín tay mặt mũi bặm trợn nhoẻn cười với Quốc Thiên.
Lan Ngọc hoảng hốt bám vào tay Quốc Thiên.
“Làm sao đây, làm sao bây giờ.” Trái tim căng thẳng của Lan Ngọc run lên.
Quốc Thiên cảm nhận qua cánh tay mình rồi nói.
“Yên tâm tôi sẽ bảo vệ cô.”
Trong thâm tâm, Quốc Thiên vận chuyển chân khí trong cơ thể xuyên khắp tứ chi bách hài, nội lực mạnh mẽ như sấm sét, tức khắc anh đã có một sức mạnh vô hạn để có thể che chở cho cô.
“Ôi trời ơi tụi bây coi kìa. Con thỏ đế lại đi ra trước bày đặt làm vẻ anh hùng cứu mỹ nhân sao.”
Một người đàn ông trẻ bước ra, khuôn mặt có một vết sẹo lớn như một con rết nằm ở trên mặt nhìn đặc biệt có ấn tượng.
Quốc Thiên vừa thấy tên này bụng nghĩ.
“Tên này có lẽ là thủ lĩnh của đám nhãi nhép kia rồi.”
Bắt đầu những tiếng cười nói giễu cợt.
“Chẹp, chẹp. Nhìn cô em kia ngon quá tụi bây à tao muốn húp canh ngọt ghê.”
Cả bọn cười lên một cách gian tà.
“Ấy em này là của tao chứ.”
“Mày khôn thế nhỉ? Của tao chứ. Anh sẽ khiến em có những trải nghiệm tuyệt vời đêm nay, baby à.”
Lan Ngọc khuôn mặt tái nhợt nép vào sau lưng Quốc Thiên.
“Này xem ẻm e thẹn chưa kìa đúng gu tao luôn.”
“Em gì ơi, qua đây anh che chở cho em chắc hơn tên đó nhiều.”
Tên đàn ông mặt sẹo lớn tiếng quát.
“Tụi mày có im ngay đi không. Hàng ngon thì phải tao húp trước.”
Quốc Thiên khuôn mặt lạnh lùng nói.
“Tụi bây muốn gì?”
Tên mặt sẹo cười lớn rồi đáp.
“Mày biết tụi tao muốn gì mà đúng không, Quốc Thiên. Là cái đầu của mày đó.”
Nói tới đấy Lan Ngọc hoảng hốt lo lắng, Quốc Thiên vẫn bình tĩnh lạnh lùng hỏi.
“Tao chưa từng gây thù chuốc oán gì với mày. Tại sao mày lại muốn giết tao.”
“À tao nhầm kịch bản, có người ra giá sáu tỷ cho đôi chân của mày, còn cho tiền thêm nếu tao đánh một trăm cái bạt tai vào mặt mày. Hay là như vầy đi tao không thích lấy tiền lẻ, mày tự vả vào mặt đi tao chỉ lấy sáu tỷ kia thôi. Nếu không chịu nghe lời, đợi tao động thủ sợ chân mất mà mặt mũi lại không còn thì buồn lắm đó.”
Nói rồi hắn quay qua nói với tên đàn em.
“Mao kình, bật máy quay video lên cho anh.”