Đám người lúc này nhìn Quốc Thiên cũng khó chịu không ngớt.
Nhất là tên cậu chủ Minh đang nhìn với ánh mắt viên đạn, tay cầm ly nước mà run run lộ vẻ bực tức.
Thấy vậy không ai dám nói tiếp lời nào.
Băng Băng cũng quay qua hướng Quốc Thiên hỏi.
“Này nhìn anh ăn ngon lành như vậy không lẽ đây là lần đầu anh được ăn món ngon như thế này sao. Chắc bình thường anh hay ăn cơm hộp đúng chứ.”
Quốc Thiên vừa nuốt xong miếng thịt cũng dõng dạc đáp.
“Những món này rất ngon nên tôi muốn thưởng thức nó một cách kỹ càng hơn thôi.”
“Ái chà, anh đừng có mà đánh trống lảng như vậy chứ. Chắc anh hiểu ý tôi mà, làm việc ở công trường chắc vất vả lắm đúng không. Cứ nói đi chúng tôi ở đây đều là làm công ăn lương cả mà việc gì phải ngại cơ chứ.”
Quốc Thiên với tay lấy khăn giấy lau miệng rồi trả lời một cách tự nhiên.
“Không đâu. Tôi không làm ở công trường, hiện tại tôi không làm gì cả.”
Đám người trợn trơ mắt ngạc nhiên.
“Này có thật là cậu đang trêu đùa với chúng tôi đúng không làm sao mà..”
“Không tôi nói thật, tôi không làm gì cả.”
Bắt đầu đám người cười lớn lên.
“Ôi trời đất ơi thật không thể tin được.”
Tên cậu chủ Minh cũng hí ha hí hửng theo.
“Ái chà, người đẹp chắc đang muốn thăm dò mình thôi đây mà. Rõ ràng gu người của Lan Ngọc không phải là một tên vô dụng như vậy được. Chắc cô ấy thấy mình theo đuổi cô ấy lâu rồi nên chắc cũng động lòng rồi đây.”
Nghĩ bụng hắn cười thầm vẻ khoái trá.
“Thôi nào các cậu, sao lại phải cười như vậy cơ chứ.”
Rồi quay sang nói với Quốc Thiên.
“Anh ăn hết thì cứ gọi tôi, tôi lấy thêm cho. Nhưng quả thực anh không có công việc ổn định thật vậy sao.”
“Đúng rồi nãy giờ tôi nói ba lần rồi đấy.”
“Anh là nam tử hán sức dài vai rộng mà lười biếng như vậy thật là không được đâu đấy. Là đàn ông phải tìm công việc chứ.”
Đám người vừa cười vào vừa nói.
“Phải rồi, phải rồi. Làm gì có chuyện nam tử hán mà lại không làm gì như vậy thật là mất mặt nam nhi chúng tôi đó.”
Quốc Thiên vẫn không mảy may quan tâm gắp thịt bỏ vào chén Lan Ngọc rồi lại quay sang ăn ngấu nghiến tiếp.
Băng Băng của nhếch mép nói vào.
“Quốc Thiên à, cậu biết ngồi ở đây với cậu Dương Minh là một cơ hội lớn cho đời cậu không. Khi mà xã hội ngoài kia đang ngày càng phát triển, tỉ lệ chọi trong công việc kèm với khả năng của anh thì tôi nghĩ chắc loại ngay vòng gửi xe. Nếu anh không có việc thì nhờ Dương Minh sắp xếp cho một công việc ổn định rồi làm chứ tôi thấy anh cứ cà bông như vậy thật không nên.”
Nói xong cô ta quay sang Dương Minh.
“Này Dương Minh, công ty cậu có chân nào làm lao công không. Cho anh ta vào làm chứ con trai gì mà trông chán quá.”
Dương Minh cũng mỉm cười đáp.
“Công ty tớ không có tuyển lao công đâu. Người như anh Thiên đây thì vào công ty tôi cho làm lãnh đạo vì cậu là bạn của Lan Ngọc nên tôi ưu ái tốt đấy.”
“Thấy chưa, chưa gì mà được trọng dụng như vậy rồi mà còn không nắm bắt cơ hội nữa cơ chứ.”
Quốc Thiên vẫn cặm cụi ăn không màn thế sự đúng kiểu tâm không động giữa dòng đời vạn biến.
Dương Minh cũng cau mày lộ vẻ khó chịu.
“Không biết anh Thiên đây chuyên ngành của anh là gì? Để tôi có thể sắp xếp vị trí thích hợp cho anh.”
Quốc Thiên nhồm nhoàm nhai rồi đáp thản nhiên.
“Tôi không cần đâu. Cảm ơn cậu tôi hiện tại đã tốt lắm rồi.”
Đám người cười khinh bỉ Quốc Thiên. Băng Băng cũng nói vào.
“Chà cơ hội ngàn vàng vậy mà không biết nắm bắt. Không ngờ anh là một người suốt ngày chỉ biết ăn bám bố mẹ.”
“Đúng là không biết nắm lấy cơ hội, gặp trúng ngay loại ăn không ngồi rồi như vậy.”
“Nhìn kìa vừa ham ăn mà vừa làm biếng làm đúng thật là không ra thể thống gì. Anh chưa nghe câu ngồi không ăn núi vàng cũng hết hả?”
“Phải phải rồi, anh định để nữ thần trong lòng chúng tôi phải chịu thiệt thòi như vậy sao.”
“Đúng là ăn hại mà.”
Đám người xì xào bàn tán chỉ trích nói những lời khó nghe với Quốc Thiên.
“Này Lan Ngọc, cậu tìm đâu ra cái tên ăn hại này vậy cơ chứ. Người như vậy mà cậu cũng quen được sao.”
Nói xong Quốc Thiên thì đám người quay sang nói tiếp với Lan Ngọc.
Băng Băng cũng hí hửng cười rồi xin phép rời đi vệ sinh.
Dương Minh nói thêm vào.
“Chà anh Thiên đây từ chối thì thôi vậy tiếc quá đi!”
“Có chuyện gì mà tiếc vậy Dương Minh.”
Đám người thắc mắc.
“Chẳng là công ty mới mở của tôi được may mắn sắp được hợp tác với liên đoàn thương nghiệp Hải Trí.”
“Cái gì có phải tập đoàn Hải Trí lớn mạnh nhất Thanh Châu này không.”
“Đúng rồi là tập đoàn Hải Trí là ngón tay cái của vùng Thanh Châu đấy. Tớ còn được nghe công ty đó người đứng đầu còn là ông trùm của thế giới ngầm đấy.”
Đám người xôn xao bàn tán, Dương Minh cười khẩy rồi nói tiếp.
“Các cậu nghe tiếp này, sau lần hợp tác này với tập đoàn Hải Trí, quy mô chi nhánh sẽ rất lớn, tuyển dụng dự kiến năm ngàn người, chắc cũng rất thiếu nhân viên để quản lý nếu mọi người có ý định gì đó có thể nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với mọi người.”
“Tớ cho tớ một vé với,..”
“Tớ nữa, sau này cậu sẽ là anh em tốt của tớ đó Dương Minh, à nhầm cậu chủ Minh.”
“Cũng tính cho tớ một phần nha, Dương Minh.”
Đám người nhào vào nịnh nọt không ngớt lời, khiến Dương Minh sướng tê cả người.
Tiếng đặt đũa xuống, Lan Ngọc với tới chiếc khăn nhẹ nhàng lau miệng rồi cất giọng.
“Xin lỗi mọi người nha, nhưng giờ tớ phải về đi làm ngay. Hôm nay tớ có ca trực nên phải về sớm. Mọi người thông cảm nha.”
“Này, cậu về thật sao nữ thần của tôi. Vừa mới ngồi tí thôi mà.”
“Đúng rồi không lẽ cậu quan trọng công việc hơn bọn mình hay sao.”
Lan Ngọc quay sang lạnh lùng trả lời.
“Bệnh nhân đang đợi tớ.”
“Quốc Thiên chúng ta đi thôi.”
Nói rồi cô đứng dậy nắm tay Quốc Thiên.
Quốc Thiên cũng không nói năn gì đứng phắc dậy ợ một tiếng rõ to rồi gật đầu chào.
Dương Minh cũng nhíu mày lại khi nghe Lan Ngọc đòi về. Đối với hắn bữa tiệc này thực chất là dành cho Lan Ngọc, hắn muốn tán tỉnh cô lấy lòng cô nhưng xem ra mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng không thuận lợi mấy.
“Không phải Lan Ngọc có ý muốn thử mình hay sao? Sao giờ lại.”
Dương Minh cảm thấy thẹn trong lòng rồi cũng giả vờ gật gật đầu trong chua chát.
Quốc Thiên nhoẻn cười hí hửng, để ý khuôn mặt của Dương Minh. Từ đầu tới Quốc Thiên chỉ phối hợp với Lan Ngọc để diễn kịch, còn được ăn uống miễn phí một trận đã miệng tâm tình không tồi.
“Á.”
Một tiếng hét cất lên, sau đó là một tràn tiếng vỗ tay và tiếng bước chân chạy về hướng này.
Cánh cửa mở ra khiến ai cũng ngạc nhiên.
“Băng Băng cậu sao vậy?”