Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 20




Cả hai tiến vào thang máy.

Vì thang máy khá chật nên mọi người đùn đẩy nhau chen lấn. Lúc này bên ngoài một anh shipper chạy vội vào khiến dòng người đẩy vào nhau.

Cũng là khoảnh khắc đó Lan Ngọc đã nằm trọn vào lòng của Quốc Thiên.

“Cái gì vậy, ôi trời đất ơi. Nhóc con kiềm lại đi kiềm lại đi.”

Mùi hương trên cơ thể của Lan Ngọc khiến anh vô cùng kích thích. Đám người lại đẩy nhau cái nữa lần này bất giác Quốc Thiên đưa tay ra ôm gọn Lan Ngọc trong tay mình.

“Ơ anh làm cái gì vậy hả.”

“Tôi..tôi không cố ý chỉ là.”

Cánh cửa lại mở ra rồi lại nhồi thêm người đẩy Lan Ngọc phải ôm Quốc Thiệt kẹt cứng. Mặt cô hơi ửng đỏ lên ngại ngùng.

“Ôi má ơi, phê mà chữ ê kéo dài luôn đó.”

Quốc Thiên nghĩ bụng khoái trí như là mở được cửa lòng mình.

“Có lẽ nào vừa mới mất thì lại được liền ngay. Ôi ông trời ơi thế này thì tuyệt chết mất.”

Tâm trạng như lơ lửng giữa tầng mây chẳng được vài phút phải trở lại hiện thực khi cánh cửa thang máy mở.

Vừa bước ra, Lan Ngọc lườm xéo anh.

“Khi nãy anh có ý gì vậy hả. Sao lại ôm tôi chặt tới như vậy.”

Quốc Thiên cũng ú ớ nói.

“Là...là do...cô ngã vào người tôi. Với lại tôi muốn bảo vệ cô thôi mà.”

“Thật không đó.” Lan Ngọc nheo mắt nhìn Quốc Thiên.

“Thật..thật..chứ cô không tin hả?”

“Ờ, tôi tạm tin anh đấy.”

Nói rồi Lan Ngọc quay người bước đi mỉm cười khẽ.

.

“Tới nơi rồi, chà cũng đúng năm rưỡi luôn này. Anh lái xe canh đường chuẩn vậy. Tầm này xe cộ đông đúc kẹt cứng tôi còn sợ tới trễ nữa cơ.”

“Con đường này là đường tắc tôi hay đi lúc còn là sinh viên cơ dải đường rộng mà chỉ tiếc là ít người biết nên nó khá vắng.”

Quốc Thiên cùng Lan Ngọc dừng xe tại trước một nhà hàng có tên là nhà hàng Hải Đường. Nhìn chung vào thì quán khá vắng khách nhưng những chiếc xe đắt tiền xịn xò nằm bên ngoài thì rất nhiều.

“Ôi nhà hàng này là nhà hàng nổi tiếng thứ hai ở đất Thanh Châu này đó đúng không nhỉ.”

“Đúng rồi đó Quốc Thiên nhìn anh có vẻ như lần đầu tới đây hả.”

“Thực ra một tên như tôi tới đây làm gì cơ chứ, không ngờ bạn cô lại là đại gia thứ thiệt tới như vậy.”

“Tôi cũng như anh thôi, những cái tên mời tôi tới đây cũng là người mà anh chuẩn bị đối đầu đó.” Lan Ngọc bĩu môi nói.

“Ái chà chà, nghe có vẻ kèo căng dữ vậy ha.”

Một tên thanh niên đeo kính mặc vest lịch lãm bước ra lên tiếng.

“Lan Ngọc cậu tới rồi à?”

Lan Ngọc quay qua cất giọng ngạc nhiên.

“Đỗ Khiết, có phải Đỗ Khiết đó không?”

“Ôi thật sự vinh hạnh quá, được người đẹp như cậu nhớ tới. Chắc tới khóc cạn nước mắt quá. Vậy còn vị này là...”

“Là bạn trai của tớ đấy.”

“Ôi thật vậy hả, chào anh tôi là Đỗ Triết rất hân hạnh được làm quen.”

Quốc Thiên cũng bắt tay vui vẻ nói.

“Chào cậu tôi là Quốc Thiên, rất vui khi làm quen với cậu.”

Quốc Thiên đảo mắt nhìn xuống đôi giày vào bộ vest âu trên người anh ta mặc. Bộ này rất phổ biến đại trà, có chút sờn vải. Giày thì vừa được đánh xi nhìn chiếc đế hơi mòn ở đầu nên anh biết là người điều kiện kinh tế có hạn.

“Không phải tên này.” Quốc Thiên thầm nghĩ.

“Thôi mời hai người vào. Mọi người đang rất háo hức chờ cậu đó Lan Ngọc.”

Lan Ngọc cười trừ nắm tay Quốc Thiên bước vào.

Cảm giác được nắm tay người đẹp thực sự khiến Quốc Thiên như muốn bay lơ lửng như quả bóng bay.

“Ủa bạn gái của cậu không tới à Đỗ Khiết?”

“À..không..Bọn tớ chia tay lâu rồi. Vậy anh này thực sự là bạn trai của cậu à.”

“Đúng rồi bọn tớ quen cũng lâu rồi, hơn một năm rồi đó.”

Nghe thấy vậy Quốc Thiên càng muốn trở thành quả bóng bay lơ lửng giữa tầng mây. Nhưng anh cũng để ý thấy khuôn mặt của Đỗ Khiết trông rất buồn.

“Ái chà cậu ta thích Lan Ngọc sao. Nhưng rất tiếc đêm nay Lan Ngọc là của anh rồi.”

Rất nhanh tới phòng ăn. Đỗ Khiết ra hiệu cho Lan Ngọc làm theo sự chỉ dẫn của mình.

“E hèm, các cậu ơi đoán xem mình đưa ai tới đây này.”

Một người bạn cũng hớn hở trả lời.

“Này cậu đang bốc phét ba hoa gì thế hả. Không gọi được nữ thần của lớp thì dẹp mẹ đuê.”

“Haha, tớ đảm bảo các cậu sẽ vui khi thấy người này.”

Nói rồi Đỗ Khiết ra hiệu cho Lan Ngọc bước vào.

“Chào mọi người, lâu quá không gặp”

“Ối giời ơi, nữ thần của lòng tôi tới rồi, tới rồi các bạn ơi.”

Cả đám con trai nháo nhào khi có sự xuất hiện của Lan Ngọc

“Có thật là nữ thần của tôi đã tới rồi không.”

“Nữ thần ơi, lâu rồi không gặp cậu tớ nhớ cậu chết mất đi thôi.”

Một số anh chàng còn nhiệt tình ra trải thảm như rước hoa hậu về làng trông thật náo nhiệt.

“Ôi nhìn như cảnh rước idol của mấy đứa trẻ hay làm ấy nhỉ.”

Quốc Thiên đứng sau lẩm nhẩm miệng cười.

“Này nữ thần thì phải ngồi ở vị trí tôn kính, cậu hãy ngồi chỗ của cậu chủ Minh đi. Cậu chủ Minh rất nhớ cậu đó.”

“Đúng rồi bữa tiệc này cậu chủ Minh bao toàn bộ đó chứ tụi tớ làm gì có tiền mà tới cái nơi xa xỉ như nhà hàng Hải Đường này được cơ chứ.”

“Cậu chủ Minh nãy giờ nhắc cậu không ngớt đó, mau mau vào đi.”

Dưới sự hô hào nhiệt liệt của đám bạn học cũ, Lan Ngọc cũng ửng đỏ mặt có chút ngại ngùng.

Quốc Thiên cũng đi phía sau Lan Ngọc nhìn về hướng người đàn ông được gọi là cậu chủ Minh.

“Ái chà người này thật không tầm thường đâu.”

Vừa nhìn thoạt đầu tên cậu chủ Minh toát ra khí chất tinh tế, ngồi ở giữa vẻ điềm tĩnh đôi mắt thì lăm lăm nhìn Lan Ngọc không ngớt.

“Chà chắc cũng ghiền lắm đây chứ gì.” Quốc Thiên nhoẻn miệng cười thầm.

“Xê ra, xê ra bực mình quá đi.”

Một giọng nói chua chát mà anh ngỡ như quen thuộc khi ở nhà họ Đào, nhưng lần này nó tới tự vị trí một cô gái mặt mày hơi cau có.

“Này bộ các cậu coi tụi con gái tụi tớ tàng hình trong mắt mấy cậu hả? Còn tôi thì sao, Băng Băng của các cậu đây.”

Quốc Thiên có vẻ hơi bất ngờ, nhìn dáng vẻ cô gái này dung mạo thì cũng bình thường không có gì đặc biệt đẩy Quốc Thiên qua một bên cọc tính nói.

“Xê ra đừng có cản đường tôi, nhân viên lau dọn thì lo lau dọn đi đứng cản tôi làm gì vậy hả. Đúng là bực hết cả mề.”

“Thôi nào Băng Băng cậu làm gì cọc tính thế hả. Đang vui vẻ mà.”

Đỗ Khiết cười trừ nói.

Quốc Thiên thầm nghĩ trong đầu.

“Chà băng này coi bộ rớt chắc chết người.”

Lan Ngọc cũng tiến lại vui vẻ nói.

“Băng Băng à, anh ấy không phải nhân viên lau dọn đâu. Anh ấy là bạn trai của mình đấy.”

Cả đám đồng loạt hô lên.

“Bạn trai!!!”

Tên câu chủ Minh kia bất thần thay đổi thái độ, ánh mắt tràn ngập sự đố kị nhưng vẫn không lên tiếng ngồi lắng nghe tiếp câu chuyện.

Băng Băng cũng ngơ ngác không kém.

“Cậu nói gì cơ tên này là bạn trai của câu sao.”