Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 90




CHƯƠNG 90: ÂM MƯU CỦA NHAN HIỂU

Mà lúc này Tần Hằng ở trong biệt thự đang chỉnh sửa tóc tai, sửa sang quần áo thật chỉnh chu rồi mới bước ra khỏi tiểu khu Thúy Đảo Hoa Đình, gọi một chiếc taxi đến trạm đường sắt cao tốc, anh muốn tới T thành để cho Chung Khiết một bất ngờ

Mua vé xong, anh đợi ở sảnh chờ hai mươi phút rồi mới nhận vé xe, Tần Hằng đã xếp hàng rồi, lúc này nhận được điện thoại của Hoàng Dụ.

“Tần Hằng à, đêm nay tôi ở Tiên Nhã Cư mời khách, tám giờ tối nay nhất định phải có mặt nha.” Hoàng Dụ có vẻ rất vui vẻ, không biết có chuyện gì tốt nữa.

“À…Tôi có việc rồi…” Tần Hằng đang định giải thích với Hoàng Dụ là anh muốn tới T thành để xem Chung Khiết dự thi, nhưng Hoàng Dụ không cho anh nói hết lời đã vội nói: “Trưa hôm nay tôi đến nhà Châu Ý gặp ba mẹ em ấy, ba mẹ em ấy cũng đã đồng ý rồi, còn bảo sau khi tốt nghiệp sẽ để cho tôi với Châu Ý kết hôn, nếu cậu không đến giúp bạn thân chúc mừng thì không phải bạn bè tốt nha.”

“Vậy à, cha mẹ của Châu Ý đều đã đồng ý? Cậu được đấy!” Tần Hằng cũng vui giùm Hoàng Dụ, anh siết chặt tấm vé trong tay, liếc nhìn nhân viên kiểm soát vé đang soát vé, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn quay người rời đi khỏi hàng: “Được rồi, chờ đi, đêm nay tôi nhất định sẽ đến, để cho đám người Nhậm Luân phải kêu cha gọi mẹ…”

Hoàng Dụ là bạn thân nhất của Tần Hằng, mà Hoàng Dụ lại có chuyện vui như vậy, nếu không đi thì không được, trong lòng Tần Hằng cũng có hơi băn khoăn, cho nên cuối cùng anh cũng lựa chọn thay đổi hành trình.

Nhớ tới Chung Khiết, trong lòng Tần Hằng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng anh cũng không đặc biệt lo lắng lắm, bởi vì trước đó Tần Hằng đã nói với Chung Khiết là sẽ không tới được, hơn nữa thái độ của Chung Khiết cũng không muốn Tần Hằng đi.

Chắc Chung Khiết sẽ không oán trách anh đâu.

Lúc này Tần Hằng cũng không nghĩ tới, lần thay đổi đột ngột này sẽ khiến anh ân hận tới cỡ nào.

Nhìn lại trang viên nghỉ dưỡng Thánh Tước ở T thành.

Trong trang viên đèn đuốc sáng trưng, làm cho toàn bộ trang viên trông rất lịch sự tao nhã.

Trong trang viên có một hồ nước nhân tạo, vũ đài được kết cấu bằng thép cao khoảng nửa mét được dựng lên, nền vũ đài là một poter quảng cáo thời trang cực lớn, trên trang bìa có mấy chục cô gái xinh đẹp làm những động tác dễ thương: “hello, girlgroup” được in rất nghệ thuật rất dễ thấy được.

Ánh đèn biến đổi nhiều màu sắc, những người xung quanh hồ nhân tạo, những cây đa cao vút trông rất đẹp mắt.

Phía trước sân khấu là hàng ghế của bốn vị giám khảo, mỗi ghế đều có thiết kế độc đáo và đặc biệt lộng lẫy, còn có hàng chục khán phòng dành cho những người giàu có ngồi, hai ngàn khán giả còn lại được mời “Phụ họa ” chỉ có thể đứng, có đạo diễn ở hiện trường, bảo bọn họ hò hét cổ vũ.

Lúc này, ở một góc cạnh chỗ ngồi, Đường Ba và Nhan Hiểu đang nắm bắt những giây phút cuối cùng.



“Em yêu à, sau này anh sẽ chụp cho em thật đẹp, nhưng thật tiếc khi em không phải là người hát chính, con nhỏ quê mùa kia thật sự không biết xấu hổ, đám người chị Trần thật sự là không có mắt…” Trên cổ Đường Ba có treo chiếc máy ảnh SLR của Nikon, bất bình thay Nhan Hiểu.

“Không sao đâu, cô ta với tư cách là ca sĩ chính thì có sao chứ, đừng quên, với tư cách là ca sĩ chính, tỏa sáng cũng là cô ta mà nhận hết trách nhiệm cũng là cô ta.” Nhan Hiểu cười khinh phản bác.

“Em nói như vậy là có biện pháp đối phó với cô ta rồi sao?” Đường Ba rất hiểu Nhan Hiểu, lúc này, không phải cô đang nói bậy bạ về Chung Khiết, ngược lại còn mang dáng vẻ cao hứng, khẳng định đã có phương pháp gì đó.

Nhan Hiểu tròn xoe ánh mắt nhìn Đường Ba, trong mắt hiện lên một tia âm mưu, cúi đầu lấy trong túi ra một cái lọ màu nâu, cảnh giác nhìn xung quanh, lấy thân mình che lại, đưa tới trước mặt Đường Ba lắc nhẹ một cái.


“Đây là cái gì?” Đường Ba ngạc nhiên hỏi một câu.

Nhan Hiểu cười thâm ý, kiễng mũi chân, đưa tay đặt ở bên tai Đường ba, nhỏ giọng nói vài câu, vẻ mặt của Đường Ba ngày càng hưng phấn, chờ Nhan Hiểu nói xong, ánh mắt của Đường Ba sáng ngời hỏi: “Chỉnh chết cái con nhỏ quê mùa kia…”

Đường Ba lại ngập ngừng hỏi: “Làm như vậy có phải hơi quá tàn nhẫn không, nếu cô ấy tự làm trò ngu ngốc trên sân khấu thì có ảnh hưởng gì đến em không?”

“Có gì độc ác đâu? Ai bảo nó cướp đi vị trí người hát chính của em? Em mặt kệ, chỉ cần em biểu hiện tốt, giám khảo nhất định sẽ để ý tới, có lẽ lần này cũng là cơ hội của em.” Nhan Hiểu tùy thích nói.

“Đừng nói nữa, quay lại ngồi đi, sắp bắt đầu rồi. Sau này nhớ chụp hình cho em xinh đẹp hơn.” Nhan Hiểu nói xong, đắc thắng cười rồi đi về phía hậu trường chỗ các thí sinh đang ở.

Lúc này, dưới sự quan sát của Trần Tịnh Dung, Chung Khiết và những người khác đang tập vợt lần cuối cùng, thấy Nhan Hiểu trở lại, Trần Tịnh Dung lập tức gọi cô ta đến luyện cùng. Tập được nửa giờ, Trần Tịnh Dung nói với Chung Khiết và những người khác chú ý tới một số biện pháp xử lý trên sân khấu, sau đó bảo các cô ngồi một bên để thư giãn, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.

Trong hậu trường có rất nhiều thí sinh, tâm trạng của mọi người đều thấp thỏm không yên.

“Chung Khiết, nè, uống chút đi” Lúc này, Nhan Hiểu bước tới đối diện Chung Khiết, đưa cho cô một chai nước suối.

“Không cần đâu, tôi sợ lên sân khấu sẽ buồng tiểu.” Đột nhiên Nhan Hiểu đưa cho cô một chai nước, điều này nằm ngoài dự đoán của Chung Khiết, dù sao thì người ta cũng có ý tốt, Chung Khiết cũng phải cho Nhan Hiểu chút mặt mũi.

“Không sao đâu, lên sân khấu chỉ có vài phút thôi mà, tôi cố ý mua cho cô đó, cô xem Kiều Kiều và Nhã Nhã điều có hết, nếu cô không uống thì cái chai nước suối này không phải sẽ lãng phí sao? Cô cứ uống đi.” Nhan Hiểu nhét chai nước vào tay Chung Khiết, nhưng Chung Khiết không còn cách nào khác đành phải nhận lấy chai nước suối.

“Sao lại không uống? Uống một chút sẽ giảm bớt căng thẳng, nào, tôi chạm bình với cô.” Nhan Hiểu cầm bình nước trong tay, mỉm cười chạm vào chai nước của Chung Khiết, Nhan Hiểu uống trước, lúc này hổng lẽ Chung Khiết không biết xấu hổ mà không uống, cô cầm lấy chai nước uống một ngụm, thấy cổ Chung Khiết đang uống nước, đáy mắt Nhan Hiểu hiện lên một tia lạnh lẽo.


“Được rồi, lát nữa chúng ta sẽ lên sân khấu, cô tự điều chỉnh chút đi, nhớ kỹ đừng làm rớt nhịp của nhóm nhạc nữ V.I Girls của chúng ta nhe.” Nhan Hiểu cười bí hiểm, nói xong thì lập tức đi đến bên cạnh của Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã.

Chung Khiết nghe câu cuối của Nhan Hiểu, lại cảm thấy kỳ lạ, cô suy nghĩ hồi lâu lại bắt đầu nhớ lại những điểm cần chú ý khi lên sân khấu.

Tám giờ tối chính thức mở màn, cùng lúc đó, Tần Hằng ở xa Kim Lăng cũng đến Tiên Nhã Cư chúc mừng Hoàng Dụ được cha mẹ vợ đồng ý.

Bốn vị giám khảo cùng dắt tay nhau biểu diễn một bài “Biển cả một tiếng người” mà giữa tràng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả “phụ họa”, quay trở lại ghế giám khảo.

Người dẫn chương trình điển trai lên sân khấu giới thiệu, ngay sau đó, các thí sinh bắt đầu lên sân khấu biểu diễn.

Những thí sinh đến tham gia đều là những nhóm nữ có thực lực, các nhóm vừa hát vừa nhảy, múa hát đặc biệt đẹp mắt khiến cho hai ngàn khán giả có mặt ở đây đều mở rộng tầm mắt, đồng thời, bọn họ càng “Biểu diễn” say sưa thì càng vỗ tay hoan hô, thậm chí có người còn lau nước mắt vì phấn khích không kém phần trình diễn trên sân khấu.

Không khí rất sôi nổi nhưng bốn vị giám khảo đều là bậc thầy lâu năm, bọn họ không tỏ ra hoan hô gì, đều đối xử rất gay gắt với các thí sinh, đồng thời họ cũng không khách khí vạch trần những thiếu sót của một số nhóm nhạc nữ.

Thời gian dành cho Chung Khiết và những người khác lên sân khấu ngày càng gần, tâm trạng của Chung Khiết ngày càng lo lắng, nhưng cô luôn tự tin bản thân sẽ biểu diễn thật tốt.


Lúc này, Chung Khiết đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, cô nhẹ nhàng xoa xoa, nghĩ chắc mình vừa mới bị cảm, nhịn một lúc sẽ không sao.

Cuộc tranh tài trên sân khấu vẫn đang diễn ra, các giám khảo trên khán đài đang thảo luận xem một nhóm thí sinh có vượt qua hay loại bỏ, bốn vị giám khảo kia đều là những người lâu năm trong làng giải trí, lời nói của họ nói rất có trình độ, vừa hài hước vừa có nội dung kỹ thuật khiến cho các nhóm thí sinh cảm nhận sâu sắc, không hổ là những cây cổ thụ trong nghề.

Mà ở dưới kháng đài, bụng Chung Khiết ngày càng đau đớn, lúc này Chung Khiết không còn suy nghĩ được sau khi lên sân khấu sẽ ứng xử như thế nào, tất cả sự chú ý của cô đều dồn hết vào việc chống lại cơn đau.

“Các cô mau lên sân khấu, tôi nhắc lại một chút, sau khi lên sân khấu đừng nghĩ đến chuyện khác, coi chúng ta chỉ là một thí sinh bình thường là được…”Kế tiếp chính là nhóm của Chung Khiết, Trần Tịnh Dung đến giữa năm người các cô, dặn dò mấy lời cuối cùng, đang nói thì cô chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Chung Khiết, trên trán còn lấm tấm mồ hồi, Trần Tịnh Dung hoảng sợ: “Chung Khiết, em làm sao vậy?”

Quách Á Nhiên mới chú ý tới sự khác thường của Chung Khiết, chỉ có Nhan Hiểu đầy hứng thú nhìn cô, chai nước mà Chung Khiết đã uống, cô ta đã bỏ một liều thuốc “Chỉnh con khốn”, “Chỉnh con khốn” là loại thuốc được rau bán trên mạng đặc biệt để lừa mọi người, 10g thôi đã có thể khiến cho người khác cảm thấy đau đớn như đang cảm lạnh vào mùa đông, vậy mà Nhan Hiểu bỏ vào chai nước của Chung Khiết hơn 30g!

“Sao rồi? Cậu khỏe không?” Quách Á Nhiền lập tức ôm vai Chung Khiết, quan tâm hỏi han.

“Không sao, có thể là do buổi sáng tôi dậy bị cảm lạnh, bụng… có hơi đau, các chị em đừng có lo lắng, nhất định sẽ không ảnh hưởng nhiều tới tôi đâu.”


“Còn nói là không đau? Cậu nhìn cậu kìa, tóc ướt hết rồi.” Quách Á Nhiên lo lắng nhìn Chung Khiết nói, cô nhìn Trần Tịnh Dung:” Chị Trần, chị đưa Chung Khiết đến bệnh viện ngay đi. ”

“Đúng vậy đó chị Trần, chị xem dáng vẻ của Chung Khiết đi, hình như rất đau lắm thì phải, để cho cô ấy về nghỉ ngơi đi, chị có thể an tâm, chị an tâm đi, tôi có thể thay thế tốt vị trí của Chung Khiết.” Nhan Hiểu cũng nói thay cho Chung Khiết.

“Các cô tưởng muốn không lên là không lên à” Trần Tịnh Dung nhíu mày liếc nhìn Quách Á Nhiên và Nhan Hiểu, quy tắc của “Hello nhóm nhạc nữ” rất nghiêm khắc, thí sinh lên sân khấu không giống với thí sinh đã đăng ký trước sẽ bị nhà tổ chức trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi.

Trần Tịnh Dung cũng rất muốn cho Chung Khiết quay về nghỉ ngơi nhưng tình huống lại thực sự không cho phép.

“Chung Khiết, cô có thể nhịn được không?” Trần Tịnh Dung ngồi xổm trước mặt Chung Khiết, lo lắng hỏi.

“Em nói rồi, không sao đâu, chị Trần…Chị yên tâm đi…” Chung Khiết ngẩng đầu, gượng lên một nụ cười, cô không muốn vì bản thân mà gây phiền phức cho người khác, cũng không muốn từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.

“Được rồi, Chung Khiết cố lên.” Trần Tịnh Dung sờ hai má trắng bệch của Chung Khiết: “Không sao đâu, lên sân khấu chỉ có vài phút, nhịn một chút sẽ qua thôi. Chờ em xuống sân khấu, chị Trần sẽ đưa em về…”

Lúc này, người dẫn chương trình trên sân khấu lại lớn tiếng:” Cảm ơn những lời nhận xét tuyệt vời của bốn vị giám khảo. Nhóm nhạc nữ có mặt trên sân khấu đến từ Kim Lăng, cố đô của sáu triều đại. Họ là những cô gái có bốn tính cách và ngoại hình khác nhau. Cho dù bạn thích dễ thương, hay là thanh thuần, hoặc nghiêng về phong cách Châu Âu hơn, chắc chắn tài năng của các cô sẽ thuộc loại khẩu vị bạn thích, hay để cho chúng ta gọi tên của các cô ấy —nhóm—nhạc—nữ—Truy—Mộng.”

Nhan Hiểu và mọi người bắt đầu tiến về phía sân khấu. Khi Chung Khiết đứng lên, bụng cô đau dữ dội hơn. Cô phát hiện chỉ cần đứng thẳng thì bụng cô đau gấp đôi. Tuy nhiên, để không làm các thành viên khác lo lắng, Chung Khiết đã kiên cường chịu đau và bước thẳng lên sân khấu.

“Không sao chứ?” Quách Á Nhiên lo lắng hỏi Chung Khiết.

Chung Khiết nhàn nhạt mỉm cười rồi chậm rãi lắc đầu, nếu bây giờ há miệng ra khiến cô đau đến không chịu nổi, Chung Khiết hít sâu một hơi, cô tự nhủ chỉ có mười phút nữa sẽ kết thúc buổi biểu diễn, nhất định sẽ có thể chịu đựng nổi.

Quách Á Nhiên muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống, cô nắm lấy tay Chung Khiết, cùng những người khác đi về phía sân khấu.