Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 86




CHƯƠNG 86: ANH TA LÀ MỘT KẺ RẺ TIỀN

Lời Tạ Nhược Đồng vừa nói ra khiến tất cả mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ trước đây Tạ Nhược Đồng và Tần Hằng từng bên nhau?

“Cục cưng, em từng kể với anh về tên bạn trai cũ rác rưởi của em, chính là hắn?” Bành Nam đi tới bên người Tạ Nhược Đồng, hưng phấn hỏi.

“Còn không phải là hắn sao?” Tạ Nhược Đồng cười lạnh nhìn Tần Hằng nói.

“Ha ha.” Bành Nam cuối cùng cũng lấy lại được khẩu khí, anh ta cười một cách ngông cuồng, nghênh ngang đi tới trước mặt Bành Mộng: “Bành Mộng, thật không hiểu chị tìm đâu ra tên bạn trai cực phẩm như vậy? Để tôi kể cho chị nghe, anh ta mang bạn gái ra ngoài chơi thường xuyên mua một cái bánh mỳ trứng thì thôi không nói, nhưng đồ trang điểm đều mua loại 300, 400 nghìn, phòng thì đi thuê, đi thuê khách sạn thì chỉ thuê phòng 300 nghìn…”

“Cực phẩm như vậy bảo sao…” Bành Nam đắc ý cười, nhìn vẻ mặt của Bành Mộng ngày càng đen lại, trong lòng Bành Nam càng vui vẻ.

“Đúng rồi.” Tạ Nhược Đồng cũng đi tới chỗ Bành Mộng và Tần Hằng, nhìn Tần Hằng cười chế giễu: “Tên khốn này trước kia giống như một con chó theo đuôi tôi, vừa tan học là chạy sang lớp của tôi, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là kể chuyện cười cho tôi nghe. Nhớ có một lần tôi ốm nằm trong ký túc xá, tôi không nói gì thế mà anh ta xồng xộc tới, đưa cơm cho tôi một tháng, rốt cục mệt mỏi đến ngã bệnh, giống như heo chết nằm nửa tháng ở nhà trọ…”

Bành Mộng đã thích ứng khá hơn, nhưng cũng không khỏi tức giận.

“Các người cút ngay cho tôi.”

“Nào, chị họ, đừng tức giận.” Lúc này Bành Nam cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, nhàn nhã đứng trước mặt Bành Mộng nói: “Chúng tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu không tin có thể hỏi bạn trai chị xem có đúng là vậy không?”

Bành Mộng chỉ lạnh lùng nhìn Bành Nam và Tạ Nhược Đồng, cô ta biết Tần Hằng rất nghèo, bọn Tạ Nhược Đồng nói thế đều có cơ sở, nhưng phần lớn câu chuyện chắc chắn là họ thêm mắm thêm muối vào. Cô ta tin tưởng Tần Hằng, một “người đàn ông nhiệt huyết” dám lái xe đụng đám người trong đêm đó, nhất định không phải người như vậy.

“Chị à, chị vẫn không tin đúng không?” Tạ Nhược Đồng vừa nói vừa móc điện thoại di động ra: “Lúc trước khi tôi và anh ta còn ở bên nhau, mọi cuộc trò chuyện tôi đều lưu lại. Nhưng chị đừng hiểu lầm, không phải tôi còn tình ý gì với anh ta, tôi chỉ muốn nhắc nhở bản thân, sau này gặp phải loại đàn ông rẻ tiền như này thì kiên quyết từ chối.”

“Năm đó Tần Hằng nói với tôi những gì, tôi sẽ cho mọi người xem qua một chút.” Vừa nói Tạ Nhược Đồng vừa đưa điện thoại ra, mở giao diện chat với Tần Hằng, tự mình đọc: “Đồng à, đã ngủ chưa, không phải nói em muốn ăn mỳ lạnh sao? Phố ăn vặt ngoài trường đóng cửa sớm, anh đã bắt xe buýt đến Vũ Hoa mua, bây giờ mới trở về. Nếu em chưa ngủ, anh sẽ mang lên cho em.”

“Đồng, em muốn mua bộ trang điểm kia nhưng giờ anh còn thiếu chút tiền, nhưng em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ mua cho em, bây giờ ngoài rửa bát ở nhà hàng, anh còn làm giao hàng bán thời gian, chờ anh nhận lương, nhất định sẽ mua cho em.”

“Đồng, lần trước không phải em nói chán ăn ở căn tin sao? Tối nay anh đưa em ra phố ăn vặt, ở đó có quán cơm mới mở, bán được ba ngày nay, giảm 20%.”

Bành Nam cùng những người khác vây quanh Tạ Nhược Đồng, dán mắt vào điện thoại của cô ta, nghe Tạ Nhược Đồng đọc thì những người này đều cười phá lên.



Lúc Tạ Nhược Đồng đọc những dòng chat này lên, hai mắt chăm chú nhìn mặt Tần Hằng, thấy nét mặt nghiêm túc của anh, Tạ Nhược Đồng càng thêm đắc ý.

Tần Hằng thật quá bi thương, dĩ nhiên anh không hối hận vì đã gửi những tin nhắn này cho Tạ Nhược Đồng vì lúc đó hai người đang yêu nhau, những dòng tin nhắn đó xuất phát từ tình cảm chân thành của anh, mặc dù giờ nhìn lại thì thật buồn cười.

Tần Hằng tức giận vì những dòng tin này vốn là vật mang ký ức về mối quan hệ của họ, anh không hiểu tại sao Tạ Nhược Đồng lại phải công khai, hơn nữa còn dùng nó để châm chọc anh.

Nụ cười hiện lên trong mắt Tạ Nhược Đồng và những lời cô ta nói giống như con dao găm đâm sâu vào trái tim của Tần Hằng.

“Đâu, cho chúng tôi xem nào.” Một gã nhà giàu lấy điện thoại của Tạ Nhược Đồng, mấy tên nhà giàu khác thay phiên nhau đọc cuộc trò chuyện.


“Đồng à, anh nhớ em không ngủ được, có phải em cũng đang nghĩ về anh không?”

“Đồng, anh phát hiện em rất giống Lưu Diệc Phi, ha ha, em nói xem em lại là bạn gái anh, có phải anh quá hạnh phúc rồi không, chắc đàn ông của cả đất nước này đều ghen tị với anh chết mất.”

“Không phải em muốn mua điện thoại mới sao, rất nhanh sẽ có, tháng này mỗi ngày anh chỉ ăn một bữa, anh sẽ lấy tiền tiết kiệm mua điện thoại cho em, Đồng à, em không cần lo lắng cho anh, nếu dùng điện thoại mới làm em vui vẻ dù chỉ một chút cũng khiến anh vui hơn cả được ăn.”



“Con mẹ nó, như thế mà cũng dám nói ra.”

“Nghe phát ói.”

“Mẹ nó, nổi hết cả da gà, tên này quá buồn nôn.”

Những tên phú nhị đại lần lượt truyền tay điện thoại của Tạ Nhược Đồng, những dòng tin nhắn khiến họ cười vỡ bụng, thậm chí cười chảy cả nước mắt, cười nổi da gà rồi mới đem điện thoại truyền cho người tiếp theo.

Điện thoại cuối cùng về tay Tạ Nhược Đồng.

“Chị Bành Mộng, bây giờ chị đã biết bạn trai của chị trước đây là cái dạng ghê tởm thế nào rồi chứ?”


Ánh mắt của Bành Mộng hơi động, nhưng trong lòng cô ta vẫn giữ nguyên sự tín nhiệm dành cho Tần Hằng, ngay cả khi nghe những lời này, cô ta vẫn cho rằng Tần Hằng là người đàn ông tốt đáng để theo đuổi.

“Cục cưng, em đã cho bọn anh biết Tần Hằng là một con chó la liếm thế nào, em có ngại cho mọi người cùng biết lúc ấy thái độ của em đối với hắn như thế nào không, anh cũng không hy vọng em có bất cứ dính dáng gì đến cái thứ kinh tởm này.” Bành Nam ôm lấy eo thon của Tạ Nhược Đồng, cười nói.

Những người khác đều hứng thú nhìn Tạ Nhược Đồng, cô ta sẽ không cam chịu bộ dạng “quỳ gối la liếm” của Tần Hằng chứ, liệu có hành vi thân mật nào với anh trong lúc yêu nhau không?

“Anh yêu, yên tâm đi, sao em lại để anh ta làm gì em được cơ chứ?” Tạ Nhược Đồng hướng về phía Bành Nam ngọt ngào nói, tươi cười nhìn về phía Tần Hằng, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn: “Em và anh ta yêu nhau một năm, trừ việc để anh ta nắm tay ra thì không làm gì cả, cho dù là cùng anh ta thuê phòng thì cũng là em ngủ giường, anh ta ngủ đất, nếu anh ta đối với em có chút tâm tư gì, em sẽ lập tức chia tay anh ta.”

“Mẹ nó, một năm yêu nhau mà chỉ nắm tay, vậy cũng quá thua thiệt mà, tôi và bạn gái yêu nhau một tháng là lên giường.”

“Nhìn đoạn tin nhắn thắm thiết như vậy tôi còn nghĩ chuyện gì cũng làm rồi, thế mà chỉ nắm tay! Đúng là đồ bỏ đi.”

Những người khác đều đưa mắt trào phúng nhìn Tần Hằng.

“Ha ha, không nghĩ ra còn tưởng tên nhóc này là cao thủ tán gái, thì ra lại là con chó nhát gái.” Bành Nam ôm Tạ Nhược Đồng đắc ý cười nhìn Tần Hằng: “Tên kia xem này, không phải mày cùng Tạ Nhược Đồng bên nhau một năm mà chỉ nắm tay thôi sao? Tao với em ấy vẫn chưa tới nửa tháng đâu.”

Vừa nói, Bành Nam cúi đầu xuống Tạ Nhược Đồng, ôm lấy eo cô ta: “Tới đây, em yêu.”

Bành Nam cúi đầu hôn Tạ Nhược Đồng, tay đang ôm chặt eo cô ta dịch xuống mông, tiếng hôn “chậc chậc” vang lên. Sau nụ hôn trọn vẹn 10 giây, Tạ Nhược Đồng lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước miếng dính trên khoé miệng, thẹn thùng nhìn Bành Nam.


“Em yêu, kỹ năng hôn của em khá lắm, thật đáng tiếc, người nào đó la liếm một năm mà không được hưởng qua.” Bành Nam nói xong, lại đem tầm mắt bắn về phía Bành Mộng, khinh miệt hừ một cái: “Tôi nói này, chị họ à, chị kinh doanh giỏi hơn tôi, tôi thừa nhận, nhưng mắt nhìn đàn ông của chị, người em họ như tôi không dám nịnh bợ, cái loại này một không có tiền, hai không có cốt khí, thế mà chị lại coi như báu vật, thật là cười chết người ta.”

Bành Mộng lúc này vô cùng tức giận, cô ta không tin Tần Hằng lại giống như những gì Tạ Nhược Đồng miêu tả, chậm rãi hướng về phía Tần Hằng, nhẹ giọng hỏi: “Những gì bọn họ nói không phải sự thật đúng không?”

Cho dù có đoạntin nhắn kia, Bành Mộng cũng không tin, cô ta cảm thấy Tần Hằng nhất định có lý do riêng, chỉ cần Tần Hằng phủ nhận, Bành Mộng sẽ đứng về phía anh.

Tần Hằng không nói gì, chỉ khẽ liếc Bành Mộng một cái, trong lòng Bành Mộng đột nhiên đau nhói, cô ta cảm thấy Tần Hằng đang thừa nhận.

“Anh có lý do riêng đúng không?” Trong mắt Bành Mộng vụt lên một tia sáng, cô ta rất muốn nghe lời biện hộ của Tần Hằng.


“Không có.” Tần Hằng chỉ nói ra hai chữ, hai mắt anh rũ xuống. Lúc còn trẻ ai chẳng yêu phải vài người cặn bã, Tần Hằng không muốn phủ nhận bản thân mình lúc đầu, đồng thời anh không muốn Bành Mộng lún sâu vào anh thêm nữa. Nhìn sâu vào đôi mắt của Bành Mộng, anh cảm nhận được sự nguy cơ sắp ập tới.

Bành Mộng không nhịn được mà cắn môi, ai oán nhìn Tần Hằng, ánh mắt ngày càng rõ ràng, biểu hiện của Tần Hằng khiến cô không thể phân biệt được rốt cuộc Tần Hằng là người thế nào.

“Không chỉ có vậy, khi tôi chủ động bỏ rơi anh ta, vẻ mặt anh lúc đó khó coi như một đống phân.” Tạ Nhược Đồng đắc ý nhìn Tần Hằng: “Sau khi tôi đá anh ta, anh ta vẫn bám theo tôi như một con chó, cầu xin tôi quay lại, tôi đành mặc kệ anh ta.”

Tạ Nhược Đồng thấy tình hình đang phát triển theo đúng hướng mà cô ta mong đợi, nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Tần Hằng, trong lòng vô cùng cao hứng, cô ta không ngừng cố gắng khiến Bành Mộng và Tần Hằng bất hoà, có như vậy, Bành Mộng mới không bao nuôi Tần Hằng nữa, Tần Hằng không có tiền của Bành Mộng, tình yêu của anh và Chung Khiết sẽ đi xuống, cuối cùng chúng bạn sẽ xa lánh Tần Hằng, anh sẽ trở lại con người đáng thương trước kia, không tiền không thế.

“Để quay lại với tôi, anh ta đã còn ra sức thể hiện ở trường, mời tôi ăn tối ở nhà hàng Sofitel Galaxy, còn quyên góp tiền cho người nghèo ở miền núi, hết lần này tới lần khác tìm cách gây ấn tượng với tôi, hết mua quần áo đến lấy danh nghĩa mời tôi uống rượu ở quán bar U Nhã, cố chuốc say tôi, sau đó đưa tôi vào khách sạn. Thật không biết xấu hổ mới làm ra những chuyện bẩn thỉu như thế. Nếu không phải tôi sớm đề phòng, chắc anh ta đã thành công rồi.”

Tạ Nhược Đồng chỉ vào Tần Hằng, miệng lưỡi vô cùng sắc bén.

“Thật độc ác.”

“Những tội danh này nếu tôi đi tố cáo, chắc chắn anh ta sẽ bị ngồi tù.”

“Fuck, những việc này đều có trong phim mà.”

Những người khác rối rít mắng Tần Hằng không biết xấu hổ.

Trong lòng Tần Hằng đã lạnh như ở Bắc Cực, để trả thù anh, chuyện gì Tạ Nhược Đồng cũng có thể trợn mắt nói dối được, còn nói, lúc ở quán bar U Nhã, rõ ràng là cô ta kéo anh vào nhà vệ sinh.

“Những gì cô ta nói là thật sao?” Bành Mộng run giọng hỏi, một giọt nước mắt từ khoé mắt trượt xuống, hai hàng nước mắt giống như hai nhát búa nặng nề đập vào tim Tần Hằng, nhưng anh không muốn để Bành Mộng lún sâu hơn nữa.

Tần Hằng cứ như vậy lằng lặng nhìn Bành Mộng, không nói câu nào, trong lòng cũng đau khổ không kém gì Bành Mộng.