Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 72




CHƯƠNG 72: TÔI ĐẾN TÌM BẠN TRAI

“Được rồi, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, một người phụ nữ như tôi cũng không kiềm lòng nổi mà thích cô luôn rồi, chắc chắn khán giả sẽ thích cô lắm đấy.” Trần Tịnh Dung kéo tay của Chung Khiết.

“Nếu cô đã đồng ý, thế thì bây giờ tôi sẽ đi ký hợp đồng với công ty, đồng thời, bọn tôi cũng sẽ tiến hành đánh giá trình độ ca hát, nhảy múa của cô, để sau này tiến hành huấn luyện đặc biệt cho cô.”

“Được.” Chung Khiết nghiêm túc gật đầu, vào lúc này cô càng chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình hơn, nếu như có thể gia nhập với giải trí thì cô phải biết trân trọng cơ hội trước mắt mới được.

Mặc dù bây giờ Chung Khiết đã biết gia đình Tần Hằng rất giàu có, thế nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến việc ấy, bản thân mình đi theo Tần Hằng đã không cần phải sầu lo cơm ăn áo mặc rồi, bản thân cô cũng phải cố gắng như trước kia mới được.

“Được rồi, chúng ta đi ngay đi, cậu ta không cần phải đi theo, thông tin xây dựng nhóm nhạc thần tượng của bọn tôi còn đang trong giai đoạn bảo mật, công ty không cho phép người khác bước vào.”

“Anh ở lại trường học đi, chừng nào xong thì anh đến đón em sau.” Chung Khiết quay sang nói Tần Hằng rồi nói.

Vốn dĩ Tần Hằng muốn đi theo cô ta, thế nhưng Chung Khiết đã nói như thế thì anh cũng chỉ có thể làm theo, Tần Hằng hỏi vị trí cụ thể của công ty Trần Tịnh Dung ở đâu, hứa rằng sau khi xong việc thì anh sẽ đến đón Chung Khiết.

Trần Tịnh Dung bắt xe, cùng Chung Khiết đi về phía công ty.

“Cậu ta thật sự là bạn trai của cô à?” Trần Tịnh Dung nhớ đến những lời tự luyến mà Tần Hằng đã nói với mình, trong lòng cảm thấy hơi bực bội: “Không ngờ ban nãy cậu ta lại nói tôi thích cậu ta, cũng không biết cậu ta lấy dũng khí ở đâu ra nữa, nhìn cách ăn mặc của cậu ta kia kìa, tôi đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, trong mắt tôi, cậu ta chính là một thằng nghèo kiết xác.”

Chung Khiết nghe Trần Tịnh Dung oán trách, cô ta cũng không tức giận, chỉ biết nhịn cười. Ban nãy cô ta còn lo lắng không biết Tần Hằng có nhìn lén Trần Tịnh Dung hay không, không ngờ trong mắt Trần Tịnh Dung, Tần Hằng chỉ là một thằng nghèo túng.

“Thật ra anh ấy tốt lắm.”

“Chung Khiết, cô chỉ là học sinh thôi, có thể cô cảm thấy cậu ta không tồi, thế nhưng sau này khi cô trở thành ngôi sao lớn rồi, danh tiếng và tiền bạc ngày một tăng, cậu ta sẽ không còn xứng với cô nữa.” Trần Tịnh Dung phân tích cho Chung Khiết nghe một cách nghiêm túc.

“Sau này rồi nói đi.” Chung Khiết cười nhạt, cho dù sau này cô thật sự trở thành minh tinh lớn như Phạm Băng Băng, có thể kiếm được nhiều tiền thì có thể bằng một phần mười của gia đình Tần Hằng hay không?

Bọn họ nhanh chóng đến công ty Mộng Xướng âm nhạc, công ty con của Kim Lăng, Trần Tịnh Dung đưa Chung Khiết đến phòng luyện tập của nghệ nhân, lần lượt chia ra thành hai nhóm ca hát và nhảy múa, không ngờ kết quả kiểm tra của Chung Khiết lại tốt hơn dự liệu của Trần Tịnh Dung.

“Chung Khiết, không ngờ cô không những xinh đẹp mà ca hát và nhảy múa đều rất tốt, sau khi được bọn tôi huấn luyện chuyên nghiệp, sau này chắc chắn cô sẽ trở thành nghệ sĩ giỏi cả hát và nhảy, trở thành ngôi sao toàn diện.” Trần Tịnh Dung hết sức hài lòng về Chung Khiết, cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối về nhà.

Chung Khiết ký hợp đồng xong cũng đến trưa, Trần Tịnh Dung đưa Chung Khiết đi ăn cơm.

“Bây giờ cô đã trở thành nghệ sĩ dưới trướng công ty của tôi rồi, cô là học sinh, tất nhiên vừa muốn tiếp tục học hành, vừa muốn tiếp tục phát triển trong giới giải trí thì phải cố gắng nhiều hơn người khác mới được, vừa khéo chiều nay cô không có tiết học, thôi cứ ở lại công ty huấn luyện đi, đồng thời, vài thành viên khác trong nhóm cũng sẽ đến vào chiều này, đến khi ấy tôi sẽ giới thiệu các cô với nhau.” Trong lúc ăn cơm, Trần Tịnh Dung đã xem Chung Khiết như nghệ nhân dưới trướng mình.

“Dạ.” Chung Khiết nghiêm túc gật đầu đầu, Trần Tịnh Dung xem trọng cô ta như thế, cô ta càng phải nắm chắc cơ hội này, không thể phụ lòng Trần Tịnh Dung được, càng không thể uổng phí thanh xuân của mình.

Chung Khiết gọi cho Tần Hằng một cuộc, nói cho anh biết chiều này mình phải ở lại công ty huấn luyện, bảo anh đừng lo lắng cho mình, đợi chừng nào huấn luyện xong thì cô ta sẽ gọi điện cho Tần Hằng đến đón.

4 giờ chiều, Tần Hằng học xong, anh bước về phía ký túc xá.



Vào lúc này, Hạ Hà của nhóm cổ vũ gọi điện thoại cho anh.

“Tần Hằng, đang ở đâu đấy, bây giờ lập tức đến sân vận động dọn đồ, đội bóng rổ sắp thi đấu rồi đó, cậu không biết hay sao…” Giọng nói đong đầy vẻ bực tức của Hạ Hà vang lên trong điện thoại.

“Được, bây giờ tớ sẽ sang đó ngay.” Tần Hằng cũng đã quen với thái độ của Hạ Hà, lúc đội bóng rổ thi đấu, đội cổ vũ phụ trách cổ vũ, anh là nam sinh duy nhất trong đội, không có anh thì không có ai mang vác đồ đạc, Tần Hằng tự trách cứ mình, anh cúp máy, vội vàng chạy đến sân vận động.

Lúc đến sân vân động, các cô gái trong đội cổ vũ đã mặc trang phục hở bụng, trông rất xinh xắn, nhất là Hạ Hà, vóc người cao ráo, vòng eo thon thả, cặp đùi trắng ngần, đi cùng với gương mặt hệt như minh tinh của cô ta, khiến cho người khác cảm thấy đây chính là một loại hưởng thụ tuyệt vời.

Lúc bấy giờ, 7, 8 cô gái xinh đẹp đứng trước phòng đựng dụng cụ, đợi Tần Hằng mang đồ đến.

“Ồ, Tần Hằng, cả tháng nay đi đâu chơi đấy?” Thấy Tần Hằng đến, Hạ Hà nhìn anh với nụ cười đắc ý, cô ta không nhìn thấy Tần Hằng cả tháng rồi, trong lòng cảm thấy rất kỳ quặc.


“Đi du lịch.” Tần Hằng mỉm cười đáp lại, gặp lại mấy cô gái xinh đẹp trong đội cổ vũ một lần nữa, tâm trạng của Tần Hằng khá vui vẻ: “Bây giờ tớ sẽ đem hula hoop, quạt đến sân bóng rổ ngay.”

Sau khi nói dứt lời, Tần Hằng bắt tay dọn đồ của đội cổ vũ.

“Có tiền đi du lịch nữa hả? Tớ nhớ lần trước thấy người đó mượn người người khác trước quán Vua Tôm cơ mà.” Hạ Hà vừa chỉnh sửa lại chiếc váy ngắn của mình, vừa nói một cách hờ hững.

“Hạ Hà cậu xem cậu kìa, Tần Hằng còn có một chiếc Mercedes-Benz G – Series đấy, đi du lịch đã là gì?” Lại có một cô gái nói mỉa.

Hạ Hà đã nói cho bọn họ nghe rồi, chiếc xe Mercedes-Benz G – Series mà Tần Hằng lái đến trường lần trước là của người khác, bởi thế bọn họ mới không kiêng dè Tần Hằng một chút nào như thế này.

Tần Hằng cũng không lên tiếng, anh ôm thùng đựng đồ đi về phía sân bóng rổ, bọn Hạ Hà nối gót theo sau.

Thành viên trong đội bóng rổ như Hứa Hạo, Vương Tiếu Địch đang làm nóng người.

“Ồ, kẻ tham ô 6 tỷ đây sao? Một tháng không gặp, những tưởng cậu sợ tội bỏ trốn rồi kia chứ?” Vương Tiếu Địch bóng, mỉm cười nhìn Tần Hằng đang đi đến gần mình.

“Tham ô cái gì, hiệu trưởng đã đính chính rồi, không chơi với người xấu tính như cậu đâu.” Hứa Hạo nói với Vương Tiếu Địch, cậu ta nở nụ cười gian nhìn Tần Hằng: “Nên gọi người ta là chủ xe sang mới đúng.”

“Phải phải đó.”

“Đúng vậy, gọi là chủ xe sang.”

“Chủ xe sang ơi, cậu đến rồi, ha ha.”

Những người khác đều bắt đều cười đùa ầm ĩ, bọn họ đều biết thật ra chiếc Mercedes Benz G – Series ấy không phải là xe của Tần Hằng.

“Tần Hằng, hôm nay cậu không lái con Mẹc G – Series ấy à?” Hứa Hạo đi đến bên cạnh Tần Hằng, cậu ta nở nụ cười gian xảo.


“Bên trong tiệm sửa xe đấy, tớ vẫn chưa lấy.” Tần Hằng đặt thùng đựng đồ xuống, anh không buồn quan tâm đến đám Hứa Hạo.

“Ha, nhìn xem tố chất tâm lý của Tần Hằng thế nào kia kìa, bây giờ còn nói con Mercedes Benz G – Series là xe của mình kia đấy.” Hứa Hạo tỏ vẻ bội phục, cậu ta nhìn những người khác: “Các cậu có mặt dày như Tần Hằng nhà người ta hay không?”

“Nào có nào có.” Mấy cô gái khác đáp lại.

“Thảo nào Tần Hằng nhà người ta chỉ lái Mercedes Benz G – Series, còn chúng ta chỉ đi Audi A4, đây chính là khoảng cách đó, biết chưa hả? Muốn lái Mercedes Benz G – Series thì sau này mặt dày mày dạn lên cho tớ, còn phải mặt dày hơn cái tên Tần Hằng luôn mới được.” Nói đến đây, Hứa Hạo không khỏi phá ra cười ha hả.

“Ôi, người anh em, nói cho cậu biết việc này, đây là bảo mẫu hậu cần của đội cổ vũ, anh ta lái Mercedes Benz G – Series.” Vương Tiếu Địch tùy tiện kéo một học sinh vừa mới đi ngang qua, chỉ vào người Tần Hằng rồi nói với cậu ta.

“Ai, cậu ta lái Mercedes Benz G – Series à? Nếu như cậu ta có thể lái được con Mẹc G – Series thì thứ mà tớ lái chính là trực thăng đấy, mẹ!” Có một học sinh nhìn Tần Hằng với ánh mắt khinh thường, không tin tưởng anh chút nào.

Đội bóng rổ và đội cổ vũ phá ra cười ha hả.

Tần Hằng liếc nhìn bọn họ, anh cũng không tính toán để làm gì, chỉ ngồi bên rìa sân bóng rổ.

Trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu.

Đám Hứa Hạo đại diện cho trường đại học Kim Lăng thi đấu chung với trường đại học khác.

Lúc tiếng reo hò và điệu cổ vũ đầy nhiệt huyết của nhóm Hạ Hà vang lên, nhóm Hứa Hạo càng đấu càng hăng, cuối cùng thắng đậm trong trận đấu ấy.

Trận thi đấu kết thúc cũng hơn 6 giờ tối.


Vào lúc này, một chiếc Volkswagen xám bạc đậu ở bên ngoài.

“Chị họ.”

Hạ Hà gọi khe khẽ, cô ta không hiểu bây giờ chị họ đến trường làm chi.”

“Hạ Hà, hóa ra là chị của cậu à, tớ nhớ hình như chị họ của cậu vẫn còn chưa kết hôn.” Vương Tiếu Địch cười nói.

Vào lúc này, Dương Ngữ Nhi bước xuống xe. Hôm nay Dương Ngữ Nhi để tóc dài xoăn bồng bềnh, váy ôm màu vỏ quýt, trông khá là có tính đàn hồi, phủ đến đùi cô ta, cặp đùi vừa trắng trẻo vừa thon thả, trông có vẻ rất mềm mại.

Cô ta đi giày cao gót đi từng bước từng bước đến sân vận động, giống như người mẫu đang catwalk.

“Đẹp quá.”

“Quả nhiên chị của Hạ Hà, cả nhà đều là mỹ nữ.”


Đội viên trong đội bóng rổ đều nhìn Dương Ngữ Nhi với nụ cười ngơ ngẩn trên môi, có người bắt đầu vuốt tóc, muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Dương Ngữ Nhi.

“Các cậu đừng tự luyến nữa, chị họ của tớ không thích mấy cậu đâu.” Hạ Hà chẳng khách sáo một chút nào, cô ta đi về phía Dương Ngữ Nhi.

Đám con trai trong đội bóng rổ chẳng buồn nghe lời Hạ Hà, bọn họ đều bám theo sau cô ta, đi về phía Dương Ngữ Nhi, có một người đẹp toát ra vẻ trưởng thành như Dương Ngữ Nhi ở đây, có ai không muốn chiếm lấy cô ta hay không?

“Chị họ, sao chị lại đến đây?” Hạ Hà cười híp mắt, cô ta đi đến trước mặt Dương Ngữ Nhi rồi nắm lấy tay của cô ta.

“Đến tìm bạn trai đấy mà.” Vốn dĩ Dương Ngữ Nhi đến đây là để tìm Hạ Hà, kêu cô ta giúp mình tìm tung tích của Tần Hằng, nhưng bây giờ không cần nữa, Dương Ngữ Nhi đã nhìn thấy Tần Hằng ngồi bên rìa sân bóng rổ rồi.

Chị họ của Hạ Hà đến tìm bạn trai sao? Đúng ồi, chắc chắn cô ta nghĩ rằng nam sinh viên đại học vừa trẻ trung lại vừa đẹp trai, thế nên mới muốn đến đây kiếm bạn trai chứ gì.

Nghĩ đến đây, nhóm nam sinh trong các đội bóng rổ khác đều cảm thấy cơ hội của mình đã đến, bọn họ lập tức phô bày vẻ quyến rũ của mình ra.

Nhìn Dương Ngữ Nhi bước về phía bọn họ.

Có cậu nam sinh hất đầu rất ngầu, có người có tình làm ra vẻ ưu thương, còn Dương Tiếu Địch cảm thấy mình có cơ bắp, cậu ta hờ hững vận động, để cơ bắp trên cánh tay mình lộ ra.

Nhìn thấy Dương Ngữ Nhi không quan tâm đến những người khác, Vương Tiếu Địch càng cảm thấy Dương Ngữ Nhi nhắm vào mình, cơ hội của mình đến rồi.

“Chào chị, chúng ta làm quen đi, em tên là Vương Tiếu…” Đến khi Dương Ngữ Nhi đi đến trước mặt mình, Vương Tiếu Địch nở nụ cười hết sức đẹp trai, chìa tay về phía Dương Ngữ Nhi. Chỉ có điều việc nằm ngoài dự liệu của cậu ta chính là Dương Ngữ Nhi không nhìn cậu ta, cô ta phớt lờ cánh tay của cậu ta mà đi lướt qua.

“Chị…” Nụ cười của Vương Tiếu Địch cứng đờ trên gương mặt, lúng túng thật, cậu ta vội vàng vò đầu, làm ra vẻ chưa xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng mà lúc nhìn thấy hành động của Dương Ngữ Nhi, Vương Tiếu Địch sững sờ.

Chỉ có điều lúc Dương Ngữ Nhi đi đến bên cạnh Tần Hằng, cô ta khom lưng, nắm cánh tay của anh kéo anh dậy, mỉm cười nói với Tần Hằng: “Hóa ra cậu ở đây, cậu đi ăn cơm với tôi không?”

Dương Ngữ Nhi với thân hình nóng bỏng đứng bên cạnh Tần Hằng.

Cánh tay trắng trẻo ấy còn cầm tay Tần Hằng, còn cười với anh, hai người đứng cách nhau chưa đến 30 cm, chắc hẳn Tần Hằng còn có thể cảm nhận được hơi thở của Dương Ngữ Nhi.

Tất cả nam sinh khác đều sững sờ, trong lòng ghen tị muốn chết, cảm thấy thế giới quan đều điên đảo cả rồi, chuyện gì thế này?