Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 46




CHƯƠNG 46: CÓ BẢN LÃNH THÌ ĐỂ LẠI TÊN TUỔI

“Anh Từ à, cứ coi là ngày hôm nay cho tôi chút mặt mũi đi, coi như bỏ qua, bữa cơm hôm nay của mọi người xem như tôi mời…” Quản lý công việc một là một cô gái tốt không đành lòng để Từ Cao chà đạp cô ta

“Bốp…” Không đợi quản lý nói hết lời Từ Cao đã đánh một đấm lên trên mũi của quản lý.

Quản lý ôm mũi cúi xuống, máu mũi đỏ tươi chảy ra từ chỗ ngón tay của anh ta.

“Con mẹ nó chứ anh không hiểu ông đây nói cái gì à?” Từ Cao nhìn quản lý, phách lối nói, anh ta móc lấy túi, hơi hạ người xuống: “Hiện tại anh còn có lợi gì để nói không?”

“Anh Từ, dù sao thì cô ấy cũng là nhân viên trong nhà hàng…” Quản lý khó khăn nói.

Lúc này Từ Cao nâng chân phải lên đá lên trên đầu của quản lý.

Quản lý trực tiếp bị ngã lăn quay trên mặt đất, trong miệng còn phun ra hai cái răng, trong miệng toàn là máu.

Từ Cao không biết thu liễm chút nào, anh ta giơ cao chân lên chuẩn bị giậm một chân nữa, cho dù có đạp gãy cằm của quản lý Từ Cao cũng không có gì phải sợ.

“Anh Từ, tôi thả tôi thả…” Quản lý vội vàng nói, anh ta không thể bởi vì bảo vệ cho Chung Khiết mà để cho mình phải chịu tổn thương lớn như vậy.

“Hắc hắc, coi như là anh thức thời.” Từ Cao thả chân xuống, đắc ý nở nụ cười.

“Dẫn Chung Khiết ra đây giặt quần áo cho anh Từ.” Quản lý đứng dậy nói với nhân viên phục vụ nam.

Nhân viên phục vụ đang muốn đi vào trong phòng bếp, có một người chặn bước chân của anh ta lại.

Tần Hằng nhẹ nhàng đẩy nhân viên phục vụ ra.

“Ôi chao, đây không phải là cái tên bị bệnh tâm thần đó à?” Từ Cao nhìn thấy Tần Hằng, trêu chọc cười một tiếng, mấy tên chân chó của anh ta cũng nở nụ cười ha ha.

“Nể tình mày là đồ ngu, bây giờ mày cút đi nhanh lên, ông đây tha cho mày một cái mạng.” Từ Cao lại chuyển ánh mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Cậu còn đứng đó chờ cái gì nữa hả, mang Chung Khiết ra đây cho tôi.”

Chỉ là Tần Hằng vẫn đứng ngăn cản trước người của nhân viên phục vụ.

“Con mẹ nó, mày muốn chết có đúng không vậy, cút đến đây cho tao Từ Cao nổi giận đùng đùng nói với Tần Hằng.

Tần Hằng cười nhạt đi về phía của Từ Cao, anh còn thuận tay cầm lấy một chai rượu đỏ trên bàn cùng với một ly đế cao.

“Cái tên ngu này đã tiến bộ rồi đó, lúc nãy bị anh Từ la một tiếng liền ỉu xìu, lúc này đã dám bước tới đây rồi.”



“Đừng có nói người ta ngu nữa, mày không nhìn thấy là người ta đang chuẩn bị mời rượu với anh Từ đó à, mày xem người ta hiểu chuyện biết bao nhiêu.”

“Mời rượu thì cũng sẽ ít chịu thêm hai bạt tay, dựa vào sức lực tay của anh Từ đánh vào trong đầu của nó hai lần, không phải người ngu thì cũng trở thành đồ đần, có đúng không anh Từ?”

Từ Cao bị đám đàn em của mình tâng bốc lâng lâng, ánh mắt nhìn Tần Hằng cũng không còn tức giận giống như trước nữa, chờ đến lúc Tần Hằng mời rượu anh ta xong rồi tùy tiện đánh anh hai bạt tay, lại thu nạp anh làm thủ hạ của mình, có một kẻ ngu ở bên người cũng thật sự không tệ.

Trong lúc Từ Cao đang suy nghĩ viễn cảnh tươi đẹp, Tần Hằng đã đi đến trước mặt của anh ta, cũng đổ đầy một ly rượu đỏ.

“Đồ ngu, chính là đồ ngu rót rượu đầy như vậy, kêu tao uống như thế nào?” Từ Cao nói xong liền muốn nhận lấy ly rượu đỏ ở trong tay của Tần Hằng, nhưng mà tay của anh ta vẫn còn chưa chạm phải ly rượu thì chỉ nhìn thấy một “thác nước” màu đỏ, đang dội về phía mình.

Một ly rượu đỏ đầy vung đều bị Tần Hằng tạt lên trên đầu của Từ Cao, rượu chảy vào trong mắt của anh ta, lỗ mũi, cay xè làm cho anh ta khó chịu, anh ta vô thức cúi người xuống.


“Phốc” Từ Cao dùng tay lau rượu ở trên mặt, muốn mở to mắt nhưng mà cay đến nỗi anh ta căn bản cũng không thể nào mở mắt ra hoàn toàn, chỉ có thể nheo mắt: “Mẹ nó, mày muốn chết có đúng không?”

Anh ta vẫn còn chưa nói hết, trái tim bỗng nhiên nhảy lên một cái, trong tầm mắt mơ hồ không rõ ràng của anh ta có một bóng đen nhanh chóng đánh tới. Chưa kịp phản ứng lại, Từ Cao chỉ cảm thấy trên trán của mình tê rần, đồng thời bốp một tiếng lại có nhiều rượu chảy ở trên đầu của anh ta, trong đó còn mang theo âm thanh thủy tinh bị bể.

“A…” Từ Cao kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất, anh ta dùng tay sờ lên trán đặt ở trước mắt xem xét, một mảng đỏ tươi.

Lúc này trong tay của Tần Hằng còn mang theo một nửa bình rượu đỏ, những mảnh vỡ của chai rượu văng tung tóe trên mặt đất.

“Bọn bây còn đứng ngây ra đó làm cái gì nữa, chơi nó cho ông!” Từ Cao tức giận quát mấy tên đàn em của mình, nhưng mà mấy tên đàn em nhìn Từ Cao, bộc lộ ra bộ dạng đắn đo, run rẩy lại không dám hành động.

Vừa rồi biểu hiện bất ngờ của Tần Hằng làm cho tất cả những người ở đây đều hoảng hốt, lúc này bọn họ cũng còn không dám thở. Trong lòng của mọi người đối với Tần Hằng đều tràn đầy khiếp sợ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Bốp!”

Tần Hằng tiện tay ném bỏ một nửa bình rượu trong tay, một động tác nhỏ đơn giản như vậy cũng làm những người ở đây phải giật nãy cả mình.

Tần Hằng mang theo nụ cười lạnh, bước từng bước đi về phía Từ Cao, Từ Cao bị dọa đến nỗi sợ muốn chết đi được, anh ta chéo tay lại không ngừng lùi ra phía sau, tuyệt không thèm quan tâm đến hình tượng trước mặt của đám đàn em.

“Tôi thật sự cảm thấy rất thắc mắc, loại người giống như anh là làm như thế nào mà có thể được làm lão đại vậy?” Tần Hằng dùng chân đạp lên trên mặt của Từ Cao, nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: “Sau này nếu để cho tôi nhìn thấy anh, mày tự mài dao rồi tao sẽ lấy đi đôi bàn tay này của mày.”

Tần Hằng hung hăng dẫm lên trên mặt của Từ Cao, cho anh ta một bài học liền chuẩn bị bỏ qua cho anh ta.

“Người anh em, tôi chỉ muốn biết rõ ràng, để lại một cái tên rồi hẳn đi.” Tần Hằng vừa mới đi được hai bước thì Từ Cao lại tiếp tục nói, Tần Hằng quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Từ Cao ngồi ở dưới đất “cung kính” nhìn mình, anh quét mắt nhìn đám đàn em của Từ Cao, phát hiện sắc mặt của bọn họ đều mang theo một tia gian xảo.

Tần Hằng sảng khoái nở nụ cười.


“Anh vẫn còn chưa chịu thành thật có đúng không?” Tần Hằng nhìn sắc mặt của đám người này cũng đoán ra ý của Từ Cao, hỏi lai lịch của mình rồi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm người đánh cho mình một trận, thở dài một hơi, trong lòng chung quy cũng là do anh nghĩ đơn giản rồi, nếu như không làm cho Từ Cao nguôi giận, không chỉ là mình, e là ngay cả Chung Khiết và khách sạn này cũng sẽ chịu không ít phiền phức.

Nếu như anh đã muốn chơi rồi thì ông đây sẽ chơi với anh.

“Tôi tên là Tần Hằng, là sinh viên của đại học Kim Lăng, có chuyện gì không?” Tần Hằng nhẹ giọng nói, trong mắt đều là ý cười khinh miệt.

“Ồ, tôi còn tưởng là có thế lực lớn gì nữa đó, cũng chỉ là một tên học sinh mà thôi, vậy mà cũng dám trêu chọc tôi.” Ban đầu Từ Cao định giả vờ chịu thua, sau đó điều tra danh tính của Tần Hằng, không ngờ lại dễ dàng bị Tần Hằng nói tọc mạch ra như vậy, sau khi nghe thấy Tần Hằng nói mình chỉ là một sinh viên, vậy thì anh ta cần chi phải giả đò làm gì nữa chứ.

“Nếu như mà anh lại không biết nói chuyện nữa thì đôi giày này của tôi sẽ nhịn không được mà muốn hôn hai cái lên trên mặt của anh đó.” Tần Hằng lạnh nhạt nở nụ cười.

“Mày có bản lĩnh đánh tao à, mày đánh ông đây hung ác biết bao nhiêu, ông đây chờ một lát nữa sẽ trả lại cho mày gấp đôi, ngày hôm nay không lột lớp da của mày ở đây, tao xem xem mày có thể rời khỏi chỗ này được không!” Trên mặt của Từ Cao bị chảy máu, bộ dáng nở nụ cười dữ tợn hết sức đáng sợ.

Anh ta nhìn tên đàn em của mình: “Bây giờ tao sẽ lập tức gọi điện thoại cho ông chủ Thẩm, kêu ông ta phái mấy kim bài đả thủ đó đến đây.”

Nghe thấy Từ Cao còn có quan hệ với ông chủ Thẩm, những người đang vây xem ở đây đều thở dài một hơi, trong đôi mắt đang nhìn về phía Tần Hằng mang theo biểu cảm lo lắng.

“Ai chứ, ông chủ Thẩm à?” Sao Tần Hằng lại cảm thấy xưng hô này có chút quen tai.

“Thằng nhóc, ông chủ Thẩm chính là Thẩm Vạn Thiên đến từ Berkeley, ở khu vực này nói chuyện với ông chủ Thẩm còn có tác dụng hơn là so với cảnh sát đó.”

“Nếu không thì phải cầu xin anh Từ tha thứ cho cậu đi, chờ đến lúc đàn em của ông chủ Thẩm đến đây rồi, nếu thật sự phải đánh nhau thì cậu có báo cảnh sát cũng vô dụng thôi.”

…”


Người xung quanh nhỏ giọng nói với Tần Hằng.

Nghe thấy ông chủ Thẩm chính là Thẩm Vạn Thiên, trong lòng của Tần Hằng sắp cười đến chết đi được.

“Cái tên ngu này, bây giờ đã biết sợ rồi đó à. Dám động vào ông đây, cũng không xem xét mình có phân lượng bao nhiêu…” Từ Cao cảm thấy Tần Hằng nghe thấy những lời nói khác, chắc chắn là lúc này đang run rẩy: “Bây giờ mày quỳ xuống cho ông đây, dập đầu 300 cái, lại nói là “ông nội, cháu trai sai rồi” 300 lần, cuối cùng dùng miệng liếm sạch sẽ cho tao, vậy thì tao sẽ có thể suy nghĩ bỏ qua cho mày.”

“Lúc nãy tôi cũng đã nhắc nhở anh là miệng phải sạch sẽ một chút.” Nói xong, Tần Hằng đi đến trước mặt của Từ Cao, đá hai đá vào miệng của Từ Cao, giống như là đang đá một quả banh.

“Mày…” Từ Cao bị hai cú đá của Tần Hằng làm cho thần trí không rõ ràng: “Bây giờ ông đây sẽ gọi điện thoại cho ông chủ Thẩm, mày chờ đó…”

Tần Hằng khoanh tay lại, giống như là đang chờ xem trò hay mà nhìn Từ Cao.

Điện thoại được kết nối, trên gương mặt đầy máu của Từ Cao lộ ra một nụ cười lạnh.


“Ông chủ Thẩm, tôi là Từ Cao, đây không phải là Từ Cao sản phẩm đồ dùng tình thú… Hứa Hạo là buôn bán ô tô, tôi là Từ Cao, không phải là Hứa Hạo, là Từ Cao, ông đã quên mất rồi? Vào cái đêm vào nửa tháng trước, tôi mang theo một cái cặp da đi đến chỗ của ông…” Bỏ ra cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Từ Cao cũng đã để Thẩm Vạn Thiên nhớ được anh ta là ai.

“Hôm nay gọi điện thoại quấy rầy ông rồi, tôi gặp phải chút phiền phức, hi vọng là ông có thể điều hai người đến để giải quyết giúp tôi… người nào à?” Gần đây Từ Cao có đưa cho Thẩm Vạn Thiên một khoản tiền, cho nên mới có thể bám được cái đuôi này, nếu như mình chọc phải nhân vật lớn gì thì Thẩm Vạn Thiên chắc chắn sẽ không ra tay giúp cho mình, có điều lần này…” Từ Cao nhìn Tần Hằng một chút, lộ ra một nụ cười khinh bỉ: “Không phải là nhân vật lớn gì hết, chỉ là một sinh viên của đại học Kim Lăng thôi, tên là Tần Hằng.”

Tần Hằng thờ ơ nhìn Từ Cao, nghe thấy Từ Cao nói ra tên của mình, dù lúc nãy anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng như thế này, nhưng mà lúc này vẫn không nhịn được mà bật cười “phốc phốc”.

“Mày còn dám cười, chờ một lát nữa mày phải quỳ xuống liếm giày cho tao.” Từ Cao cười lạnh nhìn Tần Hằng rồi nói, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

Trong lúc Từ Cao đang đắc ý quên mình, trong điện thoại di động truyền đến một tiếng rống rất lớn: “Cái thằng ranh con này dám đánh cậu chủ, cái thằng khốn nạn này, mày muốn chết có đúng không…”

Lỗ tai của Từ Cao bị chấn động đến đau nhức, trái tim bỗng nhiên nhảy lên một cái, thiếu chút nữa là đã bị dọa chết.

“Ông chủ Thẩm… sao lại là…” Đầu óc của Từ Cao hoàn toàn hỗn loạn, trái tim giống như đang treo trên vách núi, lo lắng bất an.

Lúc này Tần Hằng khoan thai lấy điện thoại từ trong tay có Từ Cao.

“Này…” Từ Cao một mặt ngây ngốc nhìn Tần Hằng, lại không biết nên nói cái gì.

“Ông Thẩm, ông yên tâm đi, tôi không bị bất cứ vết thương nào đâu.” Tần Hằng lạnh nhạt nói với điện thoại, mà trong lòng của Thẩm Vạn Thiên thì lại đang vô cùng lo lắng.

“Hồi nãy cái tên Từ Cao này có một đề nghị, tôi cảm thấy rất tốt, có thể để cho anh ta thử một lần.” Ánh mắt của Tần Hằng nhìn Từ Cao, bây giờ Từ Cao còn chưa hiểu tình trạng, vậy mà cả người đã không tự giác rùng mình một cái, ánh mắt của người trẻ tuổi này thật là sắc bén lạnh lùng quá.

“Anh ta nói là quỳ xuống dập đầu 300 cái, lại nói 300 câu “ông nội, cháu sai rồi”, cuối cùng dùng miệng liếm giày cho sạch sẽ, phương pháp này rất thích hợp với anh ta…” Tần Hằng thuật lại một lần những lời mà Từ Cao đã nói.

“Anh, ông chủ Thẩm có lời muốn nói với anh…” Tần Hằng đưa điện thoại di động cho Từ Cao giống như là đang bố thí một tên ăn mày.

Từ Cao run sợ đặt điện thoại di động bên tai: “A lô, ông chủ Thẩm…”

Sau đó Thẩm Vạn Thiên lại nói thêm câu gì đó, trái tim của Từ Cao bỗng nhiên nhảy lên một cái, giống như là ngay cả hồn cũng muốn bay ra ngoài, chờ đến lúc Thẩm Vạn Thiên nói xong rồi Từ Cao cảm thấy linh hồn của mình đã mất đi hơn phân nữa.

Anh ta chậm rãi nhìn về phía Tần Hằng, khóe mắt run rẩy, bờ môi phát run, hai chân cũng đang phát run, chân mềm nhũn “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, giống như là nô tài nằm rạp dưới mặt đất: “Cậu chủ Tần, thật sự xin lỗi, tôi đáng chết, mạo phạm cậu rồi, tôi là heo có mắt không biết thái sơn, xin lòng từ bi tha thứ cho con lừa ngu ngốc này…”