Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 38




CHƯƠNG 38: CÔ TÔ GẶP CHUYỆN

Thoát khỏi đám người kia, hai người cùng nhau đi đến bên hồ Nhuận Khê, lúc này trời đã gần tối, những đám mây đen như mực trên bầu trời chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng, yên lặng mà xa xôi.

Chung Khiết nắm góc áo, chậm rãi đi dạo ven hồ, dáng vẻ không yên lòng.

“Sao vậy?” Tần Hằng hơi lo lắng.

“Em chưa bao giờ nghĩ anh là con ông cháu cha giàu có như vậy!” Chung Khiết không nhìn Tần Hằng mà nhìn mặt hồ, nở nụ cười thất lạc mà cay đắng.

“Em đang ghét bỏ anh trước nay vẫn luôn nói dối em sao? Chung Khiết, em tin anh đi, sở dĩ anh không nói cho em biết là vì anh cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu em mãi…” Tần Hằng lo lắng vội vàng giải thích với Chung Khiết.

Lời Tần Hằng nói khiến Chung Khiết hơi cảm động, đồng thời trong lòng cô cũng càng thêm hỗn loạn.

“Em biết, nhưng…” Chung Khiết bước nhanh hơn, đi đến một tảng đá bên hồ và ngồi xuống, nhặt một vài hòn đá nhỏ lên, chẳng có mục đích mà ném xuống hồ.

“Nhưng sao cơ? Lẽ nào em nghi ngờ lòng thuỷ chung của anh dành cho em? Bây giờ anh có thể chứng minh cho em xem.” Không hiểu tâm tư Chung Khiết khiến Tần Hằng rất sốt ruột.

“Cũng không phải…” Dưới những câu hỏi liên tiếp của Tần Hằng, Chung Khiết càng mất tự tin, cô quay đầu lại nhìn vào mắt anh: “Anh là con ông cháu cha giàu có, còn em chỉ là một cô gái đến từ vùng núi Đông Bắc, em không xứng với anh. Nhớ lại trước kia em còn mua trái cây hư cho anh ăn, em cảm thấy bản thân thật nực cười, anh vung tay một cái đã có thể bỏ ra 3 tỷ, sao lại để tâm những điều đó…”

Chung Khiết nói ra những lời trong lòng, cảm thấy cuộc sống như mơ trong hơn mười ngày của mình đột ngột kết thúc, cô đứng dậy định rời đi, trong lòng quyết định sẽ không bao giờ qua lại với Tần Hằng nữa.

Sao Tần Hằng lại để cho Chung Khiết rời đi như vậy, anh nhanh chóng kéo tay cô lại, nhưng Chung Khiết bước đi quá nhanh nên anh phải dùng lực khá lớn.

Chung Khiết không chịu được lực, lập tức ngã vào vòng tay Tần Hằng, anh thuận thế ôm lấy cô, Chung Khiết cố gắng giãy giụa vài lần để thoát ra nhưng Tần Hằng không buông tay.

“Chia tay đi, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn…” Chung Khiết ở trong lòng Tần Hằng rồi nói, lòng cô lúc này cũng cực kỳ phức tạp, nếu Tần Hằng chỉ là một học sinh bình thường thì cô bằng lòng ở bên anh đến già.

Tần Hằng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Chung Khiết, thậm chí anh còn nở nụ cười nhẹ.

“Anh cười cái gì?” Lúc này Chung Khiết mới chịu nhìn Tần Hằng, khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô lại hơi khó hiểu và tức giận.

Cô đang nói chuyện nghiêm túc mà anh còn cười không đứng đắn như vậy được.

“Anh còn tưởng em lo lắng điều gì, thì ra là lo không xứng với anh. Thế này đi, ngày mai anh sẽ nói với người nhà, sau này anh sẽ không thừa kế tài sản gia tộc nữa, cũng không cần gia đình hỗ trợ tài chính, như vậy em hết lo nghĩ rồi chứ?”



“Anh bị ngốc à?” Chung Khiết vừa nghe thấy suy nghĩ vô lý của Tần Hằng thì không khỏi mắng anh một câu.

“Anh không ngốc, so với tài sản bạc triệu của gia tộc, anh càng muốn theo đuổi điều mà anh quan tâm hơn.” Tần Hằng nghiêm túc nói: “Em vẫn định bỏ anh à?”

Giờ phút này, Chung Khiết đã bị Tần Hằng làm cho cảm động, trong lòng hơi ngọt ngào.

“Em nói bỏ anh lúc nào?” Chung Khiết hơi cúi đầu, xấu hổ thấp giọng nói, câu này khiến lòng Tần Hằng còn ngọt hơn cả kẹo bông.

Tần Hằng chậm rãi tới gần đôi môi hồng phấn của Chung Khiết, cô cũng ý thức được nên lòng cực kỳ căng thẳng, bối rối.

Ngay khi Tần Hằng đã có thể cảm nhận được hơi thở thở ra từ mũi của Chung Khiết thì cô dùng tay chặn đôi môi đang không an phận của anh lại: “Anh phải hứa với em trước đã, không được từ bỏ quyền thừa kế của gia tộc.”


Nếu Tần Hằng vì cô mà đưa ra quyết định vô lý như vậy, Chung Khiết sẽ rất tự trách.

“Được, anh đồng ý với em!” Tần Hằng lúc này đang cực kỳ vui vẻ, nói xong anh lại tiếp tục cúi xuống, hôn lên môi Chung Khiết.

Môi cô rất mỏng, rất mềm và rất ngọt, Tần Hằng hôn cô mà ngỡ như đang bước vào cõi thần tiên, anh mong thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này để anh được đắm chìm trong sự dịu dàng này mãi mãi.

Thật lâu sau Tần Hằng mới miễn cưỡng buông Chung Khiết ra.

Anh đang định đưa Chung Khiết đến căng tin ăn cơm, nhưng vừa đi được vài bước thì cô phát hiện có thứ gì đó đang phản quang từ trong bụi cỏ nên kéo Tần Hằng bước tới xem. Cô vén cỏ ra nhìn thì thấy là một chiếc điện thoại di động, sim điện thoại không còn, thông tin trong điện thoại cũng đã bị xoá nhưng điện thoại vẫn dùng tốt.

“Không biết chiếc điện thoại này là ai không cẩn thận đánh rơi hay là không dùng nữa vứt đi.” Chung Khiết cầm điện thoại trong tay tự hỏi.

“Anh nghĩ chắc chắn là do ai đó không dùng nữa mới vứt đi, em không thấy sim và dữ liệu trong điện thoại đều đã bị xoá đấy sao? Chung Khiết, anh thấy hay là em cầm về dùng đi.” Tần Hằng đã muốn đổi cho Chung Khiết một chiếc điện thoại khác từ lâu, nhưng anh nghĩ với tính cách của cô, e là cô sẽ không nhận, chiếc điện thoại di động này ít nhất nhìn cũng đẹp hơn của Chung Khiết nên anh muốn cô dùng nó.

“Không được, lỡ là của ai làm mất thì sao?” Chung Khiết cười trừng mắt nhìn Tần Hằng: “Tạm thời em sẽ giữ chiếc điện thoại này, dù sao em cũng hay tới hồ Nhuận Khê, có lẽ sẽ gặp được người đó, nếu không ai nhận thì em sẽ dùng nó.”

“Vậy cũng được.” Nói xong Tần Hằng và Chung Khiết định tiếp tục đi về phía nhà ăn.

Lúc này nhóm lớp của Tần Hằng có tin nhắn đến, là giáo viên hướng dẫn Vương Thuận Võ gửi: “@Tất cả mọi người lập tức đến phòng 1302 khu A để họp, không được xin nghỉ, nếu không sẽ bị trừ điểm!”

Trùng hợp là Chung Khiết cũng nhận được tin như vậy.


Xem ra đã xảy ra chuyện gì trong phạm vi toàn viện rồi.

Tần Hằng và Chung Khiết chỉ đành chia tay tại đây, hai người đi về phía lớp học của mình để họp.

Khi đến lớp, các bạn học khác đều đã đến, Tần Hằng nhìn thấy Nhậm Luân và Ân Triết nên đi tới và ngồi xuống.

“Này Tần Hằng, cậu nhìn Cao Nguyên và Tạ Nhược Đồng kìa, bình thường trông rất gì và này nọ, hôm nay thế nào lại ủ rũ thế kia. Vừa nãy nhìn thấy tôi còn chẳng thèm chế nhạo, lại còn có vẻ khá kiêng dè tôi nữa, hôm nay hai đứa nó uống nhầm thuốc à?” Nhậm Luân buồn cười nói.

Tần Hằng liếc nhìn Cao Nguyên và Tạ Nhược Đồng, hai người họ chạm vào ánh mắt anh thì như chuột thấy mèo, lập tức sợ hãi né tránh!

Tần Hằng cười nhạt, xem ra lúc chiều ở Thụ Hoa Lâu, hai người họ đã bị kích thích không nhẹ.

Lúc này giáo viên hướng dẫn Vương Thuận Võ với kiểu tóc Địa Trung Hải vội vã bước vào, khuôn mặt già nua đầy vẻ u sầu, các bạn trong lớp rất biết điều dừng cuộc thảo luận lại, trong lòng cực kỳ tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Vương Thuận Võ lại sốt sắng đến thế?

“Các bạn học sinh thân mến, hôm nay đã xảy ra một vài tình huống bất ngờ…” Vương Thuận Võ hắng giọng, nghiêm túc nói với các học sinh: “Cô giáo dạy vẽ hoa của các em, cũng là giáo viên bộ phận tài vụ của trường – cô Tô Man Vân, phụ trách khoản tiền 6 tỷ để xây dựng cơ sở thực tập mới của nhà trường, nhưng hôm nay đã có người lấy trộm mật khẩu tài khoản rồi cầm hết tiền đi. Nếu không lấy lại được tiền thì một mình cô Tô sẽ phải chịu trách nhiệm, không trả lại được sẽ phải vào tù…”

“Cô Tô phát hiện mất tiền lập tức ngất xỉu, hiện vẫn đang điều trị ở bệnh viện Nhân Dân…”

“Nếu mọi người biết manh mối gì hãy báo ngay cho tôi…” Vương Thuận Võ đứng trên bục giảng nói.

Nghe Vương Thuận Võ nói vậy, tất cả học sinh trong lớp đều sững sờ, họ không ngờ cô Tô lại gặp chuyện, nghe nói cô ấy bị mất 6 tỷ, ai nấy đều há hốc mồm, cảm thấy sợ hãi thay cho cô.

6 tỷ đó, nếu không tìm lại được thì chẳng phải cô Tô sẽ phải ngồi tù cả đời sao?


Tần Hằng cũng chấn động, điều đầu tiên anh nghĩ đến là làm thế nào để giúp cô Tô, nghĩ đến lúc này cô đang cực kỳ hoang mang sợ hãi, lòng Tần Hằng cũng cực kỳ dằn vặt.

“Thầy Vương, hay là chúng ta gây quỹ cộng đồng đi!” Tần Hằng cực kỳ lo lắng nên đã đưa ra ý kiến của mình.

“Gây quỹ cộng đồng? Cậu nghĩ cũng hay đấy! Cậu nói xem chúng ta sẽ viết đơn trên diễn đàn cộng đồng với lý do gì?” Vương Thuận Võ vẫn luôn không ưa Tần Hằng: “Chúng ta viết do sai sót cá nhân nên chúng tôi làm mất 6 tỷ, trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành huy động vốn từ cộng đồng. Thế hả? Chẳng phải sẽ bị cư dân mạng chửi chết sao? Cậu không có liêm sỉ nhưng chúng tôi vẫn còn liêm sỉ, trường học vẫn còn liêm sỉ. Tôi nói này Tần Hằng, bình thường cô Tô đối xử với cậu không tệ, cậu có thể có tâm một chút được không? May mà cô Tô đang không ở đây chứ nếu để cô ấy nghe thấy chắc sẽ tức sinh bệnh mất!”

“Không có não…”

“Cậu nói xem sao tên này lại ngu thế chứ?”


“Cậu ta muốn hại cô Tô à? Đúng là biết người, biết mặt, không biết lòng mà, thế mà bình thường cô Tô vẫn đối xử tốt với cậu ta đấy!”

Tần Hằng muốn giúp cô Tô càng sớm càng tốt, anh nghĩ nếu huy động vốn từ cộng đồng mạng thì anh có thể ẩn danh để quyên góp 6 tỷ cho cô Tô.

Bị Vương Thuận Võ và các bạn học khác nói như vậy, Tần Hằng bình tĩnh lại, ý tưởng vừa rồi quả thực không thực tế.

“Được rồi, mọi người nhớ khi nào có manh mối thì báo ngay cho tôi, tan họp!” Vương Thuận Võ nói xong thì mang khuôn mặt quả mướp bước ra khỏi lớp.

Tần Hằng ra khỏi lớp tìm Chung Khiết, hai người tản bộ trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

“Học kỳ trước cô Tô đã giúp em xử lý học bổng sinh viên nghèo, cô ấy cũng giúp đỡ em rất nhiều trong cuộc sống, sao chuyện này lại xảy ra với cô ấy chứ?” Chung Khiết hơi nhíu mày, lòng lo lắng thay cho cô Tô.

Cô Tô cũng từng giúp đỡ Chung Khiết, Tần Hằng thấy vẻ mặt thương xót của cô, trong lòng lại càng thêm quyết tâm giúp đỡ cô Tô.

“Tần Hằng, hay là chúng ta cùng đi thăm cô Tô đi, bây giờ cô ấy ở bệnh viện, hẳn là rất bất lực…” Chung Khiết nhìn Tần Hằng.

“Ừm, Chung Khiết, em đi trước đi, anh còn chút việc cần xử lý, em đến hỏi thăm cô Tô giúp anh trước nhé, nói với cô ấy rằng đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ sớm tốt lên thôi!”

Tần Hằng không đi thăm cô Tô cùng cô khiến lòng cô hơi mất mát, nhưng cô rất tin tưởng anh, nhất định là anh có chuyện nên mới không đi. Chung Khiết gật đầu, một mình đến bệnh viện Nhân Dân.

Trong lòng Tần Hằng đã hạ quyết tâm.

Anh đang định viết trên giấy rằng: “Cô Tô, em xin lỗi, em chính là kẻ xấu đã lấy tiền từ thẻ của cô. Bây giờ lương tâm em trỗi dậy, cô hãy đăng số tài khoản ngân hàng của cô lên Weibo, em sẽ chuyển lại 6 tỷ không thiếu một đồng cho cô!”

Như vậy khi cô Tô từ bệnh viện về phòng làm việc, nhìn thấy tờ giấy này, Tần Hằng sẽ chuyển cho cô ấy 6 tỷ, mọi chuyện sẽ được giải quyết!

Tần Hằng hạ quyết tâm đi đến phòng làm việc của cô Tô.

Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc của giáo viên hướng dẫn Vương Thuận Võ cũng bị đẩy ra, một nữ sinh bước vào với nụ cười quái dị trên môi.

“Tạ Nhược Đồng, muộn thế này rồi em còn đến văn phòng tôi làm gì…” Vương Thuận Võ nhìn bóng dáng Tạ Nhược Đồng, thầm nghĩ liệu có phải cô ta muốn đạt điểm cao trong kỳ thi giữa kỳ nên chủ động tới hiến thân cho ông ta không?

Nhưng ông ta đã nhầm, Tạ Nhược Đồng đóng cửa lại, khó giấu được sự vui mừng trong lòng rồi nói: “Thưa thầy, em biết ai đã lấy 6 tỷ của cô Tô rồi.”