Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 317




Đợi đến lúc nhà họ Tào trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, nhà bọn họ không chỉ có thể tránh khỏi sự tấn công của nhà họ Tào, ngược lại còn có thể nhận được sự quan tâm của nhà họ Tào.

“Được rồi, các người đã có cốt khí, số của nhà họ Du sắp hết, các người còn muốn đi cùng với bọn họ, tôi nể các người lắm!”

Trong lời nói của Tào Ninh mang theo sự châm chọc: “Trước tiên tôi nói cho các người biết trước, chờ đến lúc nhà họ Tào trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, tôi sẽ tiêu diệt từng gia tộc trong hai mươi gia tộc lớn ở Lâm An, trong số những người chất vấn thực lực của tôi, tôi có thể đánh bại nhà họ Du, các người là cái thá gì ở trước mặt của tôi chứ?”

Tào Ninh lạnh lùng nói, lúc này anh ta đã không còn là phú nhị đại đang học đại học, giống như biến thành một anh hùng.

“Cậu Tào tôi ủng hộ cậu Tào?”

Lúc này Mã Dương lớn tiếng kêu lên, Điền Tinh ở bên cạnh anh ta cũng giật nảy cả mình, cô ta kéo quần áo của Mã Dương ra hiệu anh ta đừng nên nói bậy bạ, lúc này mà phản bội nhà họ Du thì thật sự không nói chuyện nghĩa khí, quá dối trá, cái này sẽ làm hỏng hình tượng của Mã Dương, sau này cũng đừng nghĩ là bọn họ có thể lăn lộn trong nhóm phú nhị đại được nữa.

Mã Dương căn bản không phản ứng lại lời nhắc nhở của Điền Tinh, trong mắt của anh ta, hiện tại chính là một thời cơ tốt nghìn năm có một để ủng hộ Tào Ninh, anh ta nhất định phải nắm chặt nó.

“Cậu Tào, tôi ủng hộ ngài.”

Mã Dương đi đến trước mặt Tào Ninh trong ánh mắt xem thường của đám người: “Cậu Tào, lúc nãy tôi không nói xấu ngài một câu nào hết, đều là do bọn họ nói, tôi cảm thấy ngày hôm nay trôi qua nhà họ Tào nhất định sẽ trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, hi vọng đến lúc đó nhà họ Tào có thể trợ giúp nhà họ Mã chúng tôi?”

“Vẫn là Mã Dương có mắt nhìn?”

Tào Ninh khẽ cười nói, anh ta được Mã Dương vuốt mông ngựa rất dễ chịu, lại nhìn Mã Dương rồi nói: “Nếu như anh đã có lựa chọn đứng bên phía tôi, vậy thì anh cũng nên phân rõ giới hạn với nhà họ Du, hiện tại anh có gì muốn nói với cậu Du và chú Du không thế?”



Trong lòng của Mã Dương giống như có một tấm gương sáng, Tào Ninh đang thử anh ta, ở trước mặt của nhà họ Tào và nhà họ Du, anh ta cũng chỉ có thể lựa chọn một.

Nếu như Mã Dương đã lựa chọn nhà họ Tào, vậy thì anh ta phải theo sát bước chân của Tào Ninh, hung ác châm biếm nhà họ Du để có được công danh với Tào Ninh.

“Trong mắt của tôi, nhà họ Du đã chết rồi. Lúc trước nhà họ Du không có chuyện gì để làm cứ thích ra lệnh cho các gia tộc lớn ở Lâm An, ra vẻ ta đây, bây giờ thì hay rồi, hiện tại gia đình của bọn họ đã sắp sụp đổ. Đối với người ở Lâm An mà nói đây chính là một chuyện vô cùng thỏa mãn lòng người, tôi hận không thể đốt pháo chúc mừng ở trước cửa?”


Mã Dương ra vẻ tươi cười nói, anh ta vừa nhìn về phía hai ba con Du Chí Hòa vừa nói: “Ba con nhà họ Du đừng tự mình lừa mình nữa, tập đoàn Hoa Hiệp đã không có khả năng thay đổi thất bại, hiện tại các người cũng chỉ có thể nhanh chóng để cậu Tào thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, đây mới chính là lựa chọn sáng suốt nhất, nếu không thì cẩn thận chết không có chỗ chôn?”

Nụ cười của Mã Dương cùng với giọng điệu chế giễu đều để cho mọi người có một loại xúc động muốn đánh chết anh ta, nhóm phú nhị đại run rẩy cả người, Mã Dương thật sự rất quá đáng.

“Thằng chó, tại sao lúc trước lại không nhìn rõ bộ mặt của mày?”

“Vội vàng bày tỏ sự trung thành với chủ của mình, thứ chó?”

“Trước đó làm bạn bè với cái loại người như mày tao cảm thấy rất mất mặt?”



Điền Tinh bước nhanh đi đến bên cạnh Mã Dương, cô ta cảm thấy mình có thể sẽ bị những người khác đánh, trong lòng của Điền Tinh cũng cảm thấy Mã Dương làm rất quá đáng. Nếu như Mã Dương thật sự muốn leo lên nhà họ Tào, hoàn toàn có thể làm trong âm thầm, bây giờ lại đê tiện ở trước mặt của mọi người như vậy sẽ bị người ta căm ghét.


Nhưng mà Mã Dương đã làm rồi, thân là người phụ nữ của Mã Dương, cô ta cũng chỉ có thể gánh chịu cùng với Mã Dương.

“Rất tốt?” Tào Ninh vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Mã Dương: “Chờ ngày hôm nay qua đi, tôi thu mua tập đoàn Hoa Hiệp và trở thành gia tộc đứng đầu ở Lâm An, tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến nhà họ Mã của các người. Đương nhiên, đồng thời tôi cũng sẽ “đặc biệt quan tâm” đến những gia tộc “không có mắt” như bọn họ?”

Trong tai nghe bluetooth trong lỗ tai của Tào Ninh lại truyền đến giọng nói của Tần Nguyên: “Cho nhà họ Du một tiếng đồng hồ để suy nghĩ, trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng?”

Tào Ninh lập tức nhìn về phía Du Chí Hòa đang im lặng ngồi ở trên ghế: “Chú Du, thời gian của tôi rất quý giá, tôi cho chú một tiếng đồng hồ để suy nghĩ, để cho chú đưa ra quyết định. Một tiếng đồng hồ sau nếu như chú còn không thể cho tôi câu trả lời, vậy thì tôi xin lỗi, tôi không thu mua nữa. Tôi nghĩ là dựa vào kinh nghiệm dốc sức làm ăn nhiều năm của chú ở T Thành, chắc chắn chú có thể đưa ra lựa chọn chính xác?”

Nói xong, Tào Ninh lại mỉm cười ngồi ở trên một cái ghế khác khoan thai bắt đầu chơi điện thoại.

Mà Du Chí Hòa thì yên tĩnh ngồi ở trên ghế, trong đầu của ông ta nhanh chóng cân nhắc tự hỏi. Du Minh cùng với những phú nhị đại khác cũng không dám phát ra tiếng, bọn họ đợi Du Chí Hòa đưa ra câu trả lời cuối cùng.


Long Nghiên lặng lẽ đi ra ngoài phòng họp, cô ta nói tất cả những chuyện vừa mới xảy ra hồi lúc nãy cho Tần Hằng nghe.

Lúc này Tần Hằng đã xuống máy bay, đang trên đường đến tòa cao ốc tổng bộ Hoa Hiệp.

Người thu mua tập đoàn Hoa Hiệp chính là Tào Ninh à?

Cậu ta có thể bỏ ra chín mươi nghìn tỷ.


Nghe thấy Long Nghiên nói tin tức này, trong lòng Tần Hằng lập tức hiểu ngay chuyện này là do ai đã giở trò sau lưng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong nháy mắt một tiếng đồng hồ đã tới.

“Chú Du, bây giờ chú có thể cho tôi đáp án rồi chứ?”

Tào Ninh đứng dậy mỉm cười nhìn Du Chí Hòa, lúc nãy cậu chủ Tần Nguyên nói cho Tào Ninh biết phán đoán của anh ta trong tai nghe bluetooth, chắc chắn là Du Chí Hòa sẽ đồng ý để anh ta thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, cho nên lúc này Tào Ninh vô cùng tin tưởng.

Du Chí Hòa vẫn im lặng ngồi ở trên ghế không nói một lời, nhưng mà ánh mắt của ông ta rất thâm trầm, nhưng mà nó lại đang bộc lộ cảm giác đau khổ và giãy dụa ở trong lòng của ông ta.

“Nhà họ Du bọn tao sẽ không để mày thu mua tập đoàn Hoa Hiệp, mày đi đi?” Du Minh thấy ba của mình không nói chuyện, tự mình làm chủ mà nói với Tào Ninh.

“Chờ đã?” Lúc này Du Chí Hòa mở miệng nói, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Tào Ninh, khó khăn nó ra ba chữ: “tôi… đồng ý?”