Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 305




“Hiện tại, tất cả các công ty con của tập đoàn chúng ta đều gặp khó khăn. Số tiền thua lỗ khoảng sáu nghìn tỷ. Tập đoàn đã hoàn toàn ngừng hoạt động, ít nhất nửa tháng nữa cũng chưa cải thiện được. Con đừng xem thường thời gian nửa tháng này, bởi nó sẽ khiến chúng ta tổn thất hơn ba nghìn tỷ nữa. Đồng thời, sẽ có rất nhiều nhân viên trong số hơn mười nghìn nhân viên của tập đoàn có thể từ chức trong nửa tháng này, tập đoàn Hoa Hiệp của chúng ta rất khó vượt qua nửa tháng này.” Du Chí Hòa nói.

“Ba, tại bọn họ vi phạm hợp đồng, không phải tại chúng ta, bọn họ phải bồi thường tiền cho chúng ta!” Du Minh nói.

“Con trai ngốc, dù bọn họ có vi phạm hợp đồng nhưng đợi được tiền bồi thường thật sự đến tay chúng ta là cả một thời gian dài đằng đẵng. Mà trong khoảng thời gian này, sợ là tập đoàn Hoa Hiệp đã không cầm cự được nữa.” Du Chí Hòa nhìn Du Minh, trong mắt ngập tràn chua xót và bất lực.

“Ba, sẽ không đâu. Tập đoàn Hoa Hiệp sẽ không sụp đổ đâu. Ba chính là người đã tạo ra kỳ tích trong giới doanh nghiệp Lâm An, ba nhất định sẽ nghĩ ra cách đưa tập đoàn chúng ta vượt qua ải khó khăn này!”

Nhìn thấy ba mình đã hoàn toàn mất tự tin, Du Minh cảm thấy anh ta nên động viên ba: “Gia sản của chúng ta có tới mấy trăm nghìn tỷ, lần này chỉ tổn thất có mấy nghìn tỷ, chúng ta hãy lấy tiền nhà ra giải quyết khó khăn này!”

Tuy Du Chí Hòa không nói cho Du Minh biết rốt cuộc nhà họ có bao nhiêu tiền nhưng Du Minh đã từng xem báo cáo liên quan đến nhà bọn họ trên mạng theo báo cáo tài sản của nhà bọn họ ít nhất cũng được chín trăm nghìn tỷ.

Chỉ cần lấy ra mấy nghìn tỷ trước, chẳng phải bọn họ sẽ thuận lợi vượt qua khó khăn lần này sao?

Nghe Du Minh nói vậy, Du Chí Hòa chỉ biết lắc đầu cười chua xót. Là con trai của ông ta mà đến lúc này Du Minh lại còn nói ra được những lời ngây thơ như vậy.

“Con trai à, tuy tài sản nhà chúng ta có mấy trăm nghìn tỷ nhưng phần lớn đều là tải sản cố định như nhà, xe, giá trị thị trường của các công ty. Mà tài sản cố định thì không thể nào đổi thành tiền mặt ngay được. Thứ chúng ta cần nhất hiện nay chính là vốn hoạt động, con có biết không?”

“Vốn hoạt động?” Du Minh như bị tạt nước lạnh, anh ta vội hỏi ba mình:”Chúng ta cần bao nhiêu tiền mới có thể vượt qua nguy cơ lần này?”



“Bây giờ số tiền mà ba có thể sử dụng chỉ có mười lăm nghìn tỷ, nhưng để vượt qua nguy cơ này chúng ta cần phải có bảy mươi lăm nghìn tỷ!” Du Chí Hòa ước tính nói.

Bảy mươi lăm nghìn tỷ. Du Minh ngồi bệt xuống đất, dù từ nhỏ đã từng va chạm xã hội nhưng lúc này anh ta cũng cảm thấy con số bảy mươi lăm nghìn tỷ này đúng là không dễ gom.

Nhưng dù có khó gom hơn nữa anh ta cũng phải thử một lần, bằng không tập toàn Hoa Hiệp mà ba anh ta đã cực khổ kinh doanh mấy chục năm trời sẽ sụp đổ.


“Ba, ba cứ yên tâm đi con nhất định sẽ nghĩ cách gom được bảy mươi lăm nghìn tỷ này cho ba. Chúng ta chắc chắn sẽ không để cho tập đoàn Hoa Hiệp sụp đổ!” Du Minh đứng lên, nhìn ba mình nói. Dường như trong chớp mắt anh ta được nạp đầy năng lượng.

“Con trai, con…” Du Chí Hòa biết, bây giờ dù có cố gắng đến đâu cũng không thể gom được bảy mươi lăm nghìn tỷ.

“Ba, ba tin con đi. Con sẽ không để tập đoàn Hoa Hiệp sụp đổ đâu. Bây giờ con đi gom tiền đây!” Ánh mắt Du Minh hơi lóe lên nói, sau đó chạy ra khỏi phòng làm việc.

Du Minh chạy tới nhà giám đốc chi nhánh ngân hàng nước K ở Lâm An xin vay tiền.

Chuyện xảy ra với tập đoàn Hoa Hiệp lúc ban ngày đã ảnh hưởng rất nhiều đến người dân Lâm An chứ đừng nói chi đến giám đốc ngân hàng. Bây giờ nếu ngân hàng cho nhà họ Du vay tiền trong thời gian dài thì rủi ro thu hồi vốn rất cao, hơn nữa chắc chắn ông ta sẽ bị lãnh đạo cấp trên phê bình nghiêm khắc.

Là kẻ lõi đời trong nghề ngân hàng này, giám đốc ngân hàng đâu có ngu mà phạm phải lỗi lầm cấp thấp như vậy.


Mặc cho Du Minh van xin thế nào, bảo đảm ra sao giám đốc ngân hàng vẫn cứ nói lòng vòng. Đừng nghe mấy lời ngon ngọt của ông ta mà lầm, bởi thực tế ông ta đâu có chịu cho nhà họ Du vay tiền.

Du Minh rề rà ở nhà giám đốc ngân hàng hơn một tiếng đồng hồ, cũng không vay được cắc bạc nào, cuối cùng đành phải ra về tay không.

Du Minh lại gọi điện thoại cho những người bạn đang du học bên Anh. Lúc anh học đại học ở Anh, lớp học của anh ta giống như liên hiệp quốc của các cậu ấm cô chiêu. Du Minh chắc chắn mình sẽ mượn được rất nhiều tiền từ bọn họ.

Nhưng nực cười là lúc này người nước ngoài lại còn thực tế hơn người trong nước nhiều. Sau khi bọn họ nghe được tin Du Minh nói trong nhà gặp khó khăn, thậm chí công ty của gia tộc có thể sụp đổ thì ai nấy đều bắt đầu vờ vịt nói trong nhà họ còn thảm hơn nhà Du Minh nhiều.

Du Minh gọi điện thoại cho hơn hai mươi bạn học, kết quả chỉ có hai người bằng lòng chìa tay giúp đỡ anh ta. Nhưng hai cậu ấm cô chiêu này chỉ bằng lòng cho anh mượn 500 nghìn đô.

Đối với số tiền bảy mươi lăm nghìn tỷ mà nhà họ Du đang cần lúc này, ít tiền này có thấm vào đâu.


“Cái quái gì thế này?”

Du Minh gọi điện cho người bạn cuối cùng xong, tức giận đùng đùng ném mạnh điện thoại xuống đất, bực bội nói: “Lúc trước ở lớp học quốc tế, các người nói với tôi thế nào? Cái gì mà anh em sống chết có nhau. Sau này anh em chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền. Du Minh à, sau này cậu tới nước tớ, tớ sẽ tiếp đãi cậu vô cùng hoành tráng…Đúng là cả lũ lừa gạt!”

Nhớ lại thời gian du học bên Anh, nhớ lại lời nói của đám da trắng, mắt xanh, râu ria xồm xoàm kia, Du Minh chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn, vô cùng dối trá.


Du Minh tức muốn ná thở, một lúc sau anh ta mới thở đều lại được.

Anh ta nhặt điện thoại từ dưới đất lên, màn hình điện thoại đã bị nứt mấy đường, Du Minh mở điện thoại ra, lúc này anh ta vẫn còn hy vọng cuối cùng đó chính là những người bạn trong nhóm Rich kid ở Lâm An này.

Du Minh mở nhóm Rich kid Lâm An kia ra thì phát hiện bên trong ngập tràn tin nhắn, có rất nhiều người tag tên anh ta.

“Cậu Du, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”

“Nghe nói công ty của nhà cậu Du, cùng lúc xuất hiện rắc rối, hơn nữa toàn là nguy cơ chí mạng. Là ai đang phá nhà cậu Du vậy?”

“Tôi đã gọi điện thoại cho cậu Du nhưng cậu Du không nghe máy”

“@ cậu Du, cần trợ giúp thì cứ lên tiếng nhé!”

“Nói đúng lắm, @cậu Du, đừng quên cậu còn một đám anh em này nữa đấy!”