Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 291-2




“Tần Hằng, hôm nay người lên đấu võ là anh sao?” Tần Châu ngạc nhiên hỏi.

“Ừ.” Tần Hằng gật đầu: “Hai người không cần lo, anh không có chuyện gì đâu.”

“Không sai, cậu Tần sẽ không thua!”

“Ai dám đánh nhau với cậu Tần thì chính là tự tìm đường chết!” Tiểu Phong và Tiểu Hoa nói

“Về khoảng mạnh miệng thì các người sẽ không thua, hai cô nhóc đi ủng hộ thằng ranh này, có phải bị ngu rồi không?” Phương Chính sỉ nhục.

“Anh…” Tiểu Phong và Tiểu Hoa chuẩn bị dạy cho Phương Chính một bài học, bị Tần Hằng cản lại.

“Anh đừng đánh được không?” Tần Châu hỏi, cô biết Tần Hằng có võ công rất cao, nhưng dù sao cũng có nguy hiểm đến tính mạng, cô vẫn rất lo.

“Đúng đó, đừng đánh!” Tần Thâm cũng ủng hộ.

“Không đánh vậy có nghĩa nhà họ Chung nhường lại thế giới ngầm của Yên Kinh!” Tống Dực nói, anh muốn nói khích để Tần Hằng lên đài thi đấu, anh cảm thấy dựa vào thực lực của Ngưỡng Thiên, chắc chắn có thể đánh chết Tần Hằng, nếu Tần Hằng chủ động đầu hàng thì không còn vui nữa.

Lúc đó, không chỉ nhà họ Tống giành được quyền khống chế thế giới ngầm ở Yên Kinh, mà anh và Phương Chính cũng có thể báo mối thù một mũi tên mà Tần Hằng từng sỉ nhục bọn họ lúc trước.

Tần Hằng nhìn Tần Thâm và Tần Châu, tình hình bây giờ, anh không thể bỏ chạy được.

“Mời mọi người vào vị trí, trận đấu võ sẽ bắt đầu ngay lập tức!” Một nhân viên lớn tiếng kêu.



“Ông cụ Chung, xin mời! Chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới.” Tống Trung Bình ra dấu “mời” với Chung Cửu Trân, rồi dẫn đầu đi vào trong sân đấu quyền, những người khác đều bao vây xung quanh người Tống Trung Bình, không có ai ở lại chờ nhà họ Chung.

“Chúng ta cũng đi thôi! Tần Hằng.” Chung Cửu Trân nói với Tần Hằng, ông còn quay sang gật đầu chào hỏi với Tần Thâm và Tần Châu, lúc trước ông cũng giống như những người khác trong Yên Kinh, không thể hiểu nào hiểu nổi vì sao nhà họ Tần ở Yên Kinh không có bất cứ công ty nào lớn nhưng lại có thực lực mạnh như thế.

Nhìn thấy phản ứng của Tần Thâm và Tần Châu khi nhìn thấy Tần Hằng, Chung Cửu Trân lập tức hiểu ra, nhà họ Tần ở Yên Kinh thạt ra chính là người nhà họ Tần đã lánh đời.


Bây giờ chuyện quan trọng nhất là cuộc đấu võ, Chung Cửu Trân dẫn dầu đi vào trong sân đấu quyền.

Chính giữa sân đấu quyền là một sân khấu đấu quyền, xung quanh là chỗ ngồi, tối nay, có khoảng bốn trăm người đến sân đấu quyền, bốn trăm người này ngồi vây quanh sân khấu thi đấu.

Bọn họ đang chờ xem trận đấu võ tiếp theo.

Bình thường, các cuộc đấu quyền bọn họ lén đánh cược thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tình huống đánh chết người, bọn họ hy vọng trận đấu võ ngày hôm nay sẽ càng máu me hơn, càng kích thích giác quan của bọn họ càng tốt!

Nhà họ Chung và nhà họ Tống nhanh chóng ngồi xuống hai bên sân khấu.

Những người khác đều cố ý ngồi gần nhà họ Tống, dẫn đến bên phía nhà họ Tống đông nghịt, mà bên phía nhà họ Chung lại chỉ có một vị trí nho nhỏ, cơ bản đều là người nhà họ Chung.

Tần Thâm và Tần Châu ngồi ở bên cạnh nhà họ Chung, bọn họ muốn cổ vũ cho Tần Hằng.

Chung Cửu Trân nói vài lời cuối cùng với Tần Hằng, Tần Hằng bước từng bước lên trên sân khấu.


Lúc này, điện thoại Tần Thâm rung lên, anh lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của anh hai Tần Nguyên.

Sao Tần Nguyên lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này? Tần Thâm rất khó hiểu, trong lòng anh cũng rất khó chịu với Tần Nguyên, nếu không phải anh thì anh cả đã không bị trục xuất ra khỏi nhà.

“Alo, có chuyện gì?” Tần Thâm nghe máy.

“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Giọng Tần Nguyên mang theo chút hài hước.

Ở đâu? Sao Tần Nguyên lại hỏi như thế? Đương nhiên Tần Thâm không muốn để Tần Nguyên biết bây giờ anh đang ở cùng với anh cả Tần Hằng, có khả năng Tần Nguyên sẽ vịn vào cớ này ăn nói lung tung trước mặt ông nội.

“Em và Tần Châu đang ở Yên Kinh chơi, sao thế?” Tần Thâm nói.


“Ở chỗ nào của Yên Kinh thế, có phải sân đấu quyền ngầm Hối Chúng không?” Tần Nguyên nhẹ nhàng cười nói.

Tần Thâm hoảng sợ, sao Tần Nguyên lại biết nơi anh đang ở chứ, anh nhìn trái nhìn phải, bởi vì anh cảm thấy, Tần Nguyên đang ở xung quanh.

“Nhìn bên phải, thấy cái điện thoại kia không?” Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói hài hước của Tần Nguyên.

Tần Thâm nhìn sang bên phải, thấy một người đàn ông đang chỉa điện thoại về phía anh, anh hiểu ra, người đàn ông kia là người của Tần Nguyên, bây giờ anh ta đang thông qua livestream để xem tất cả mọi chuyện diễn ra trong sân đấu quyền này.

“Cấp dưới ở Yên Kinh nói cho anh biết, Yên Kinh sắp sửa quyết định ra ông vua của thế giới ngầm ở Yên Kinh, anh định xem thử, không ngờ lại nhìn thấy người bị nhà họ Tần vứt bỏ! Ha, buồn cười thật, bây giờ anh ta đã lăn lộn đến nước phải đi đánh thuê cho người khác rồi sao? Đúng là không có nhà họ Tần che chở thì anh ta không làm được trò trống gì!” Tần Nguyên cười lạnh nói.


“Anh ấy mạnh hơn anh!” Tần Thâm oán hận nói, anh không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục anh cả trong lòng anh.

“Ha, Tần Thâm, cậu còn sống trong mơ à?”

Tần Nguyên cười nói: “Anh gọi điện thoại cho cậu là để nhắc nhở cậu, Tần Hằng không còn là người nhà họ Tần nữa, cậu đừng có ý định cứu anh ta, nếu không, tôi cảnh cáo cậu, chuyện này sẽ mang đến cho cậu rất nhiều phiền phức!”

Tần Thâm biết Tần Nguyên đang cảnh cáo anh đừng xen vào trận đấu võ ngày hôm nay, nếu không anh ta sẽ lấy cái này làm cớ để mách lẻo với ông nội. Nếu để ông nội biết anh giúp đỡ Tần Hằng, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Tần Hằng không cần giúp, anh ấy sẽ thắng cuộc đấu võ này!” Tần Thâm nói.

“Ha, anh nói cậu đang sống trong mơ mà cậu còn không chịu tin.”

Tần Nguyên cười khẽ nói:

“Có lẽ cậu còn chưa biết ai sẽ là người chiến đấu với Tần Hằng, tôi phổ cập khoa học cho cậu biết, đối thủ của Tần Hằng tên là Ngưỡng Thiên, là đệ tử của hộ pháp thủ tịch Lệ Hải Sa của bang Hoa Thanh ở nước Z, anh ta đã ra tay giúp đỡ bang Hoa Thanh 13 lần, chưa có lần nào thất bại, hai ngày trước, anh ta còn giết chết Phó Khai, bây giờ cậu có còn cho rằng Tần Hằng có hy vọng sống sót ở trước mặt Ngưỡng Thiên không? Ha ha…”