Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 258




Lúc Tần Hằng và Chung Khiết đang chuẩn bị hôn lễ, ở Yên Kinh, Chung Tuyết Sơn đi mời đại sư Phó Khai theo chỉ thị của ba mình.

Chung Tuyết Sơn ngồi trên con xe Escalade được tài xế lái, đi về phía chùa Đàm Thác ở ngoại thành Yên Kinh.

Phó Khai say mê võ học, một phần ba thời gian trong năm đều dùng để nghiên cứu võ học, chín năm trước từ lúc ông ta bị Chung Cửu Trân chiêu dụng về thì vẫn luôn ở trong chùa Đàm Thác, nguyên nhân là vì không khí trên núi Đàm Thác trong lòng, linh khí dồi dào, là nơi tốt để tu luyện võ đạo.

Xe dọc theo đường núi quanh co, hết vòng này đến vòng khác, hết khúc cua này đến khúc cua khác, cuối cùng đến trước cổng chùa Đàm Thác ở lưng chừng núi.

Chung Tuyết Sơn bước xuống xe.

Sau khi tài xế xuống xe, rồi lấy một hộp carton trong cốp xe ra, trong hộp là đủ các loại rượu ngon, có Phi Thiên Mao Đài, rượu Phần chưng cất năm mươi năm, lệnh Hổ Phù của Ngũ Lương Dịch, còn có các loại rượu ngoại, đều là những thứ tốt nhất.

Sở thích lớn nhất của Phó Khai chính là thưởng rượu, mỗi lần nhà họ chung có người đến thăm ông ta đều sẽ mang vài chai rượu ngon tới.

Có hai nhà sư cạo đầu mở cổng chùa ra, Chung Tuyết Sơn đi vào trong chùa, tài xế đi theo phía sau Chung Tuyết Sơn, thùng rượu kia đã được hai nhà sư chuyển đi rồi.

Chung Tuyết Sơn đến phía sau chùa Đàm Thác, nghe nhà sư nói, Phó Khai đang ở sau núi tu luyện.

Giẫm lên cỏ dại và đám lá rụng, qua mười phút đi đường núi, cuối cùng Chung Tuyết Sơn cũng nhìn thấy Phó Khai.

Chỉ thấy có một người đàn ông trung niên đang ngồi khoanh chân trên một tảng núi ở gần vách đá, tóc ông ta rất dài, tùy tiện buộc ở phía sau, còn có một vài sợi thả ở góc mặt, che mặt ông ta đi, tóc ông ta giống như đã không được gội trong một thời gian dài, bị gió thổi khẽ lung lay.

Tuy ông ta để tóc dài, nhưng không hề giống với những chàng trai non nớt trong TV bây giờ, ông ta có một vẻ đẹp phi giới tính, nhưng toàn thân lại tràn đầy khí thế mạnh mẽ, khiến người ta nhìn mà cảm thấy kính sợ!

Phó Khai mặc một chiếc áo màu xanh, một chiếc quần bò đã giặt đến mức trắng cả ra nhưng lúc này lại rất bẩn và đi một đôi giày bệt màu trắng.

Ông ta nhắm mắt, giống như một bức tượng đang ngồi trên tảng đá.

“Tổng giám đốc Chung, có cần tôi đi gọi ông ấy không?” Tài xế nhỏ giọng hỏi, ở Yên Kinh, Chung Tuyết Sơn cũng được xem như là nhân vật có máu mặt, ông ta đến đây mà Phó Khai vẫn còn ngồi đó luyện công, tài xế cảm thấy không quá thích hợp.

Chung Tuyết Sơn nhìn Phó Khai đang ngồi trên tảng đá, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói với hai nhà sư: “Đại sư Phó Khai luyện công cần bao nhiêu thời gian?”

“Mỗi lần đại sư Phó Khai đều phải ngồi mười hai tiếng, bất kể mưa gió sấm chớp, bất kể ngày đêm, ông ấy đều phải ngồi ở đây, tiểu tăng nghe ông ấy nói, ông ấy làm vậy là để tiêu hóa những đạo lí mới ngộ ra được, tu thân dương tính, đồng thời cũng hấp thu tinh hoa của đất trời, đối với võ đạo của ông ấy vô cùng có lợi!”

Một nhà sư nói với Chung Tuyết Sơn: “Hôm nay đại sư Phó Khai đã ngồi đây hơn sáu tiếng gồi, còn có sáu tiếng nữa, tổng giám đốc Chung, hay là ông vào trong chùa ngồi trước, đợi đại sư Phó Khai kết thúc rồi tôi sẽ đi gọi ông!”

“Cũng được!” Chung Tuyết Sơn gật đầu nói, nói xong, ông ta quay người chuẩn bị trở về trong chùa.

Đúng lúc này, Chung Tuyết Sơn nhìn thấy một đôi nam nữ trung niên đi từ cổng sau của chùa ra, ăn mặc đều rất trưởng thành, trong tay bọn họ đều cầm một con dao, trên mũi dao còn dính một ít máu, chỉ là đám người Chung Tuyết Sơn đứng xa, không nhìn thấy máu trên dao, hai người khí thế hừng hực đi về phía Chung Tuyết Sơn.

“Hai vị xin dừng bước, sau núi là vùng cấm của chùa, không thể tự ý đi vào, trong tay hai người còn cầm dao, ở chùa tham quan cũng không cho phép mang theo dao!”



Hai nhà sư đặt rượu xuống, đi về phía đôi nam nữ trung niên kia, bọn họ rất tức giận, cũng thấy rất kì lạ, những huynh đệ khác trong sân không biết làm ăn thế nào mà lại có thể để hai người cầm dao đi đến sau núi?

Khi bọn họ đến gần hai người kia mới nhìn thấy vết máu trên dao của bọn họ.

“Aa… hai người!” Hai nhà sư kinh ngạc kêu lên, sợ hãi nhìn đôi nam nữ.

“Nhà sư chết tiệt, vợ chồng tôi có thể để mặc hạng người rẻ tiền như mấy người nói sao!” Người phụ nữ trung niên cười lạnh.

Nói xong, bà ta tiến lên một bước, ánh mắt rét lạnh, cổ của hai nhà sư đều có một vết máu, rất nhanh, mấy dòng máu đen đồng thời chảy ra!

Hai nhà sư vẫn duy trì vẻ mặt sợ hãi trước đó, rồi rơi “bịch” xuống đất, họ đã chết.


Chung Tuyết Sơn sợ hãi lùi lại một bước, chân của tài xế đã mềm oặt ra, ông ta nhìn đôi nam nữ kia như nhìn thấy tu la dưới địa ngục, toàn thân đều run rẩy.

Đôi nam nữ kia đi về phía đám người Chung Tuyết Sơn, nhìn Phó Khai đang ngồi trên tảng đá, người đàn ông trung niên cười lạnh: “Tên Phó Khai này quả nhiên đang ở đây.”

Người đàn ông lại nhìn hai người Chung Tuyết Sơn, tài xế bị ánh mắt của người đàn ông trung niên dọa đến phát ngơ ra, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, liên tục dập đầu với đôi nam nữ trung niên:

“Anh lớn chị lớn, xin hai người tha cho tôi, tôi không có thù oán gì với hai người, xin hai người đừng giết tôi, tôi vẫn chưa sống đủ, cho tôi một cơ hội, hai người muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng giết tôi.”

Chung Tuyết Sơn nhìn đôi nam nữ, bề ngoài vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, nhưng trán ông ta cũng đã chảy mồ hôi lạnh rồi, tay ông ta nắm chặt lại.

“Hừ, đồ hèn nhát, ông yên tâm, bây giờ tôi sẽ không giết ông, bây giờ tôi phải giết kẻ thù, có người khác đứng một bên xem không phải càng sảng khoái hơn sao?”

Người đàn ông trung niên cười: “Đợi tôi giết Phó Khai rồi, tôi sẽ đưa hai người đi theo ông ta.”

Tài xế sợ hãi tè ra quần, toàn thân ông ta vô lực, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đừng mà, đừng mà…”

“Vô dụng!” Người đàn ông trung niên mắng tài xế một tiếng, ánh mắt di chuyển về phía Phó Khai, nói: “Phó Khai, hôm nay ông đây đến để tìm ông báo thù!”

Nói xong, đôi nam nữ di chuyển, hai người cầm dao nhanh chóng đi về phía Phó Khai.

“Gay rồi.” Chung Tuyết Sơn thầm kêu một tiếng, nếu Phó Khai bị bọn họ giết, với tình cảnh này ông ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Đôi nam nữ trung niên gần như đã đi đến trước mặt Phó Khai, bọn họ giơ dao lên, chuẩn bị chém xuống đầu của Phó Khai.

Phó Khai lại không hề né tránh, thậm chí còn không mở mắt, hai người tuy thấy kì lạ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng đầu be bét máu của Phó Khai trong một lúc nữa, ánh mắt bọn họ lại hiện lên vẻ thắng lợi.

Đúng lúc này, cơ thể Phó Khai động đậy, ông ta ngã về phía sau, hai chân đạp vào tảng đá, cơ thể nhanh chóng bay về phía sau, hai con dao của đôi nam nữ đâm vào không khí.


Đôi nam nữ trung niên kinh ngạc, khoảng cách ngắn như vậy, sao Phó Khai có thể tránh đi được? Hình như mười hai năm không gặp, võ công của Phó Khai lại tiến triển một bước lớn rồi.

Phó Khai đứng cách bọn họ mười mét, chắp tay sau lưng, nhìn đôi nam nữ, cười khẩy nói: “Quách Phong, Quách Anh, đôi biến thái này, mười hai năm trước thua còn chưa đủ thảm sao? Bây giờ lại tới đây tìm chết!”

Quách Phong và Quách Anh vốn là anh em họ, hai người học võ cùng nhau từ nhỏ, có tình cảm với nhau, một đêm phong lưu Quách Anh mang thai con của Quách Phong, bọn họ gánh áp lực của gia tộc, trở thành một đôi vợ chồng.

Đứa bé mà bọn họ sinh ra bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói sống không quá mười tuổi, vợ chồng Quách Phong nuông chiều đứa bé này vô cùng, bọn họ định dành tình yêu của cả đời này trao hết cho đứa bé trong mười năm này.

Bọn họ say mê học võ, mười hai năm trước, bọn họ tìm đến Phó Khai lúc đó đã là người có danh tiếng lẫy lừng trong giới võ đạo để tỉ thí võ công.

Phó Khai dùng chưa đến năm mươi chiêu đã đánh vợ chồng Quách Phong máu me đầy đất, lúc đó, đứa con trai năm tuổi của bọn họ đứng bên cạnh quan sát, lúc cha mẹ đổ máu ngã xuống đất, đứa bé tức giận, bệnh tim tái phát, không kịp cứu chữa nên đã qua đời.

Vợ chồng Quách Phong bèn đem món nợ này tính lên đầu Phó Khai.

“Tìm chết? Hừ, Phó Khai, mười hai năm trước ông nói như vậy, tôi thừa nhận, lúc đó vợ chồng tôi so với ông cách biệt quá xa, nhưng bây giờ thì khác, để đối phó với ông, vợ chồng tôi đã luyện thành “đao pháp uyên ương” châu liền bích hợp rồi! Hôm nay tôi phải lấy máu của ông để tế cho linh hồn đã mất của con trai tôi!”

“Phó Khai, đưa mạng ra đây!” Quách Anh hét lên.

Nói xong, vợ chồng Quách Anh cùng nhau tấn công, bọn họ khổ công luyện “đao pháp uyên ương” trong mười hai năm chỉ để ngày hôm nay giết được Phó Khai.

Hai người lập tức triển khai bao vây tấn công Phó Khai, chỉ thấy vợ chồng Phong Quách một trái một phải, một trên một dưới, bổ, đâm, chẻ, chém, các loại thủ pháp không ngừng sử dụng với Phó Khai.

Con dao của hai người vẽ ra hàng nghìn tia sáng, lưỡi dao bao trùm lên người Phó Khai.


Cơ thể Phó Khai linh hoạt như một vận động viên thể thao, không ngừng né tránh những lưỡi dao.

Sau hơn năm mươi chiêu, cho dù vợ chồng Quách Phong chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng một dao cũng không chém trúng Phó Khai.

Vợ chồng Quách Phong cảm thấy có cho bọn họ thêm một trăm chiêu nữa, bọn họ sẽ có thể khiến Phó Khai chết ngay tại chỗ!

“Không phải hai người cho rằng bây giờ có thể ngang tay với tôi rồi đấy chứ?” Phó Khai đột nhiên nói, vợ chồng Quách Phong ngạc nhiên, chỉ cảm thấy thân dao bị ai đâm trúng khiến kẽ ngón tay của bọn họ cảm thấy đau đớn, hai người lùi lại năm mét, nhìn Phó Khai.

“Tôi cũng chỉ muốn xem thực lực hai người như thế nào thôi, có điều hai người khiến tôi quá thất vọng rồi! Nghiên cứu tôi mười hai năm chỉ được trình độ như vậy thôi sao! Hừ, nực cười thôi rồi!”

Phó Khai cười khẩy: “Tôi đã một năm chưa từng ra tay rồi, hôm nay lấy hai người ra để làm nóng người chút nào!”

Phó Khai vừa dứt lời, ánh mắt ông ta nghiêm lại, giống như một viên đạn pháo, chớp mắt đã xông đến trước mặt vợ chồng Quách Phong.

Vợ chồng Quách Phong sợ hãi, tốc độ của Phó Khai rất nhanh, chỉ trong giây lát, trong đầu hai người đã hiện lên một suy nghĩ, bọn họ so với Phó Khai chẳng khác gì một con mèo so với một con hổ cả.


Hai người vẫn lập tức vung dao chống lại.

“Keng keng!” Hai tay của Phó Khai vặn cổ tay của hai người kia rồi vỗ lên mu tay bọn họ, hai người không chịu nổi buông lỏng tay ra, hai con dao bay lên trên rồi rơi xuống một bên!

Sau đó, Phó Khai không khách khí với vợ chồng Quách Phong nữa, hai cánh tay đầy sức mạnh của ông ta liên tục tấn công hai người kia, vợ chồng Quách Phong khó mà chống đỡ, bình thường lúc bọn họ đối phó với kẻ địch đều giúp đỡ lẫn nhau, nhưng giờ đây, bọn họ nhận ra đến bản thân mình còn lo không xong, đừng nói là giúp đối phương.

Trong mắt bọn họ chỉ có cánh tay và nắm đấm của Phó Khai, chi chít dày đặc, giống như đàn dơi trong bóng tối vậy.

“Bịch!”

Bụng của vợ chồng Quách Phong đồng thời bị đá trúng, cơ thể bay ra xa mười mét, rơi xuống bên cạnh vách núi.

“Aa!”

“Aa!”

Vách núi truyền đến tiếng kêu thảm thiết sợ hãi, mười giây sau lại truyền đến hai tiếng “ầm ầm”, cơ thể hai vợ chồng bị chôn vùi dưới vách núi, tan xương nát thịt.

Mười hai năm trước, Phó Khai đánh bại vợ chồng Quách Phong đã dùng năm mươi chiêu, lần này, ông ta chỉ dùng mười chiêu.

Thấy vợ chồng Quách Phong bị đánh rơi xuống vách núi, Chung Tuyết Sơn thở phào một hơi, ông ta phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi lạnh.

Chung Tuyết Sơn bình tĩnh lại, đi về phía Phó Khai, mỉm cười nói: “Đại sư Phó Khai, công lực của ông lại tăng cao rồi, ban nãy thật sự là khiến tôi mở rộng tầm mắt!”

Phó Khai khiêm tốn nói: “Tổng giám đốc Chung quá lời rồi.”

Phó Khai tuy là cao nhân võ đạo, nhưng ông ta vẫn nhận mức lương cao của nhà họ Chung, đối với người nhà họ Chung, ông ta vẫn luôn kính trọng.

“Tôi mang mấy chai rượu ngon đến cho ông, mời xem!” Chung Tuyết Sơn chỉ xuống thùng rượu ngon dưới đất.

“Đều là rượu ngon! Cảm ơn tổng giám đốc Chung!” Phó Khai đi đến bên cạnh thùng carton, mở ra nhìn rượu bên trong, trong lòng vui mừng, ông ta nhìn Chung Tuyết Sơn nói: “Tổng giám đốc Chung, ông tới đây tìm tôi là có chuyện gì sao?”

“Quả thật là có một chuyện, muốn nhờ đại sư Phó Khai giúp đỡ, chúng ta đến phòng khách nói chuyện!” Chung Tuyết Sơn làm độngt ác mời, rồi cùng Phó Khai đi vào trong chùa.

Tên tài xế bị dọa sợ tè ra quần kia nhấc thùng rượu lên, loạng choạng đi theo phía sau.