Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 251




“Chức vị của Tần Duy Thành và Triệu Minh Minh sẽ do bộ phận gia pháp nghiên cứu, quyết định xem điều động đến nơi nào, nhưng hình phạt 15 gậy thì phải lập tức thi hành.” Tần Chính Hiên nói.

Những người khác đều biết, Tần Chính Hiên rất coi trọng nhà Tần Hằng, nếu như xử phạt kéo dài mấy ngày thì những người còn lại nhà họ Tần đã rời khỏi Thiên Đảo rồi, có lẽ bọn họ sẽ hoài nghi có phải mình thiên vị nhà Tần Hằng hay không, điều này không có lợi đối với việc quản lý nhà họ Tần của Tần Chính Hiên.

Cách làm tốt nhất chính là trừng phạt nhà Tần Hằng ngay trước mặt những người khác, như vậy vừa có thể ngăn chặn chỉ trích của họ vừa có thể lập uy.

Nhưng nói thật, trong lòng Tần Chính Hiên có chút không đành lòng.

“Rõ!”

Tần Pháp đáp, ông ta vội vàng đi ra ngoài đại sảnh, sau đó nhanh chóng dẫn sáu thanh niên của bộ phận gia pháp đi vào. Bọn họ khiêng tới một băng ghế để phạt đánh gậy rộng nửa mét, hai người trong đó tay cầm gây gậy dài hơn 2 mét, nặng 5kg.

Chỉ nhìn khí thế kinh người này cũng khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Tần Pháp dẫn người của bộ phận gia pháp đi đến trước mặt nhà Tần Hằng.

Nhìn tình hình lúc này, dù Tần Nguyên có vẻ trang nghiêm, nhưng trong lòng lại vui chết đi được.

Khi còn nhỏ anh ta đã từng nhìn thấy cảnh người khác bị chấp hành hình phạt đánh gậy, đến giờ anh ta vẫn nhớ rõ tiếng kêu thảm thiết lúc đó, y hệt tiếng heo bị chọc tiết.

Nhà Tần Hằng sắp bị đánh gậy, bọn họ cũng sắp kêu gào thảm thiết rồi, sẽ mất hết mặt mũi trước mặt người nhà.

“Ông nội!” Tần Hằng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Chính Hiên, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cháu sẽ chịu đánh gậy thay ba mẹ.”

Tần Hằng vừa dứt lời đã khiến những người khác hết sức ngạc nhiên và bàn tán.

Nếu Tần Hằng chịu bị đánh gậy thay ba mẹ thì tức là sẽ bị đánh 45 gậy. Hình phạt đánh gậy nhà họ Tần cũng không phải trò đùa, dù là 1 gậy thì cũng rất đau, rất tổn thương thân thể, nếu Tần Hằng phải chịu 45 gậy thì chẳng phải là sẽ tàn phế sao?

“Không được, của ai người đó chịu.” Tần Chính Hiên bất giác nói. Ông ta cảm thấy Tần Hằng đúng là đang đùa giỡn với thân thể mình.

“Ông nội, trong gia pháp gia tộc có một điều, về trừng trị thể xác, nếu có người bằng lòng chịu thay thì có thể chịu thay, nhưng chỉ được chịu thay một lần, đây là tổ huấn tổ tông lưu lại, mục đích là để nâng cao đoàn kết nhà họ Tần.”

Tần Hằng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông nội, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn ba mẹ bị phạt trước mặt mình, nếu mình có thể chịu thay họ thì mình chịu là được.

“Ông nội, cháu muốn chịu phạt thay ba mẹ, xin ông nội cho phép.” Tần Hằng nhìn Tần Chính Hiên, giọng điệu hết sức kiên định.

“Cháu, đứa bé này…” Ánh mắt Tần Chính Hiên lộ vẻ buồn bã, nhưng lời Tần Hằng nói đúng là tổ huấn, Tần Chính Hiên cũng không thể trái với tổ huấn, đành phải nói với Tần Pháp: “Cứ nghe theo nó, đánh một mình nó thôi.”

Triệu Minh Minh và Tần Duy Thành chắc chắn không bằng lòng, bọn họ tích cực thuyết phục Tần Hằng, nhưng Tần Hằng lắc đầu rất thản nhiên nói:

“Ba mẹ đã sinh ra con, nuôi con nhiều năm như vậy, con cũng chưa từng báo đáp được ba mẹ, lần này hãy để con làm một chút việc cho ba mẹ. Ba mẹ, hai người không cần lo lắng, thân thể con rất tốt, chỉ 45 gậy thôi mà, không sao đâu.”



Tần Nguyên cười lạnh trong lòng, nghĩ thầm: “Tần Hằng à Tần Hằng, mày thật quá buồn cười, giờ mà mày còn muốn ở trước mặt ông nội tỏ ra bản thân có hiếu à, cẩn thận lần này mày sẽ mất mạng đấy.”

Tần Nguyên nhớ, khi còn bé đã từng nhìn thấy người đó bị đánh 30 trượng, khi bị đánh tới 25 gậy thì đã ngất đi rồi, hơn nữa người đàn ông đó còn to khỏe hơn Tần Hằng. Người đó mà còn bị đánh thành như thế, thì với cái thân thể này của Tần Hằng, chịu 45 gậy không phải cũng mất nửa cái mạng rồi sao.

Nếu Tần Hằng bị đánh cho tàn phế thì mình quá có lợi rồi.

Dứt lời, Tần Hằng nằm xuống ghế phạt gậy, một người của bộ phận gia pháp lập tức kéo quần Tần Hằng xuống, lộ mông ra.

“Không được động đến cậu Tần!”

“Các người muốn làm gì?”


“Buông cậu Tần ra!”

“Cút!”

Trong đại sảnh bỗng vang lên 4 tiếng quát, sau đó 4 cô gái ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ từ phía dưới lướt vào, chuẩn bị giải cứu Tần Hằng.

Dù các cô biết, mình làm như vậy có lẽ quá liều lĩnh, lỗ mãng, nhưng thân là hầu gái của Tần Hằng, các cô tuyệt đối không thể nhìn thấy Tần Hằng chịu chút tổn thương nào.

Ánh mắt người đàn ông trung niên đứng phía sau Tần Chính Hiên nghiêm lại, ông ta chợt chuyển động cơ thể, lập tức chắn trước mặt bốn cô gái này, thân hình nhanh đến mức khiến bốn cô gái này cũng lấy làm kinh hãi.

Người đàn ông tên là Sở Thành, là vệ sĩ mà Tần Chính Hiên đặc biệt tuyển chọn để bảo vệ an toàn tính mạng bản thân, tiền lương hàng năm của ông ta gần 600 tỷ, võ công cũng là số một số hai.

Khi 25 tuổi, Sở Thành đã đánh bại mấy cao thủ tiền bối trong giới võ đạo ở 5 tỉnh phía Bắc của Nước K, danh tiếng vang xa.

Sở Thành 26 tuổi trở thành vệ sĩ của Tần Chính Hiên, sau đó giới võ đạo không còn có tin tức gì của ông ta nữa. Ngày nào Sở Thành cũng theo sát bảo vệ an toàn của Tần Chính Hiên, tất nhiên, võ công năm đó cũng chưa từng giảm sút.

Ông ta dựa vào một bộ “Thiên Cương Công” mà thành danh, trải qua 10 năm không ngừng nỗ lực rèn luyện, đã rất nhuần nhuyễn rồi.

Sở Thành vừa xuất ra chiêu thức mạnh nhất trong “Thiên Cương Công”, dù ông ta thân hình gầy gò, nhưng chiêu nào chiêu đó đều mạnh mẽ, vừa đánh với mấy cô gái này hai chiêu, ông ta đã chiếm thế thượng phong rồi.

Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” sử dụng bộ “Lạc nữ công”, nếu bộ võ công này đã được luyện đến trình độ của Chử Xuân Thủy, Bích Ngọc bà bà thì cũng chẳng sợ “Thiên Cương Công” của Sở Thành, thế nhưng dù sao bốn cô cũng là con gái, cộng thêm kinh nghiệm đối địch, thiên phú võ công cũng không bằng Sở Thành.

Nếu 4 cô liên thủ thì còn có thể nghĩ đến trợ giúp tiếp viện, nhưng các cô đã bị những cú đấm mạnh mẽ của Sở Thành bao phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, trúng quyền mất mạng.

Sở Thành nhìn thấy thời cơ đã đến, một đấm đánh úp về phía Tiểu Phong, đồng thời chân phải đá về phía Tiểu Tuyết. Đòn tấn công trước có thể đánh hai người bị thương, đòn tấn công sau sẽ giải quyết hai người còn lại, tất cả đều rất dễ dàng.

Những người khác nhìn thân hình Sở Thành nhanh như tia chớp, trong 30 giây ngắn ngủi đã có thể đánh bại 4 cô gái, đều cảm thấy rất rung động. Bọn họ đều cảm thấy, 5 giây tiếp theo, toàn bộ 4 cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt này đều sẽ ngã trên mặt đất.


Mấy người Tiểu Phong dốc hết sức chống cự, nhưng các cô cũng cảm thấy mình sắp bị đánh bại, không giúp được Tần Hằng rồi.

“Khoan đã!” Lúc này, một bóng dáng như ma quỷ đã len đến trước mặt Sở Thành, thân hình người này thế mà lại còn nhanh hơn Sở Thành.

Tay phải anh đưa về phía quyền phải của Sở Thành, đặt lên cổ tay Sở Thành, sau đó vòng quanh cổ tay Sở Thành một vòng, lại có thể làm chệch hướng ra sức của Sở Thành.

Đồng thời, chân phải anh nhanh chóng đá vào chân phải đang đá về phía Tiểu Tuyết của Sở Thành, “bộp” một tiếng, đi sau mà đến trước, đạp chân phải Sở Thành ra.

Sở Thành lui về phía sau một bước, lúc này mới nhìn rõ, người kia lại là cậu chủ, ông ta thầm cảm thấy hết sức kinh hãi, thông qua một hiệp vừa rồi, Sở Thành đã có thể cảm nhận được võ công của Tần Hằng không hề kém mình.

Sở Thành chỉ là một vệ sĩ, chắc chắn không dám ra tay với cậu chủ, ông ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tần Chính Hiên, chờ Tần Chính Hiên ra hiệu.

Ông ta bị Tần Hằng đá trúng chân phải, hiện vẫn còn rất đau.

Tần Chính Hiên nhìn thấy võ công Tần Hằng lợi hại như vậy, cũng thầm hết sức kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy vui mừng, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu, Sở Thành lại quay về đứng ở sau lưng ông ta.

“Mấy người sao rồi?” Thấy Sở Thành không có ý định tiếp tục tấn công, Tần Hằng vội vàng quay sang hỏi bốn cô gái, vẻ mặt ân cần.

“Chúng tôi không sao, cảm ơn cậu Tần đã cứu chúng tôi” Tiểu Phong nói, cô và ba cô gái còn lại đều cảm thấy rất hạnh phúc.

“Vậy thì tốt!”

Tần Hằng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang Tần Chính Hiên, quỳ xuống thỉnh tội nói: “Ông nội, các cô ấy là bạn của cháu, không rõ quy củ nhà họ Tần, xin ông thứ lỗi ”


“Ông sẽ không truy cứu họ, cháu hãy tiếp tục tiếp nhận trừng phạt đi.” Tần Chính Hiên trầm giọng nói. Thật ra ông rất lo cho Tần Hằng, nên không hề tức giận với hành vi muốn cứu Tần Hằng của bốn cô gái.

“Dạ!” Tần Hằng đáp. Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía bốn cô gái ‘ Phong Hoa Tuyết Nguyệt ‘, nói khẽ: “Ông nội đã tha thứ cho các cô rồi, giờ tôi phải nhận xử phạt của nhà họ Tần, các cô hãy ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không được làm bất cứ chuyện gì.”

“Cậu Tần…” Bốn cô gái đều không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ Tần Hằng bị đánh.

“Không ai được nhúc nhích, đó là mệnh lệnh của tôi.” Nói xong với bốn cô gái, Tần Hằng quay người đi đến băng ghế phạt gậy, mấy người Tiểu Phong đều nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy hết sức khó chịu.

Tần Hằng đi đến trước băng ghế phạt gậy, đang định nằm xuống thì điện thoại di động của anh chợt vang lên.

Ở Thiên Đảo, người bên ngoài đều có thể gọi điện đến, bởi vì việc làm ăn của nhà họ Tần trải khắp toàn cầu, nên lúc nào cũng phải đảm bảo thông tin liên lạc thông suốt.

Tần Hằng cảm thấy rất thất lễ, vội lấy điện thoại di động ra, định tắt máy.

Nhưng khi thấy điện thoại của Long Linh gọi tới, thì Tần Hằng lại sững sờ.


Sao cô ấy lại gọi điện cho mình? Long Linh có lời gì muốn nói với mình phải không? Hay là Long Linh đã nhớ ra cái gì đó?

Điện thoại vẫn còn đang vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh.

Mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là ai gọi điện thoại tới, sao lại khiến Tần Hằng sững sờ như vậy? Bọn họ sốt ruột thay Tần Hằng, nếu Tần Hằng còn không cúp điện thoại thì sẽ khiến Tần Chính Hiên càng tức giận.

Tần Hằng thầm mong chờ, nhận nghe điện thoại: “Alo.”

“Tần Hằng.” nghe thấy âm thanh Tần Hằng, trái tim Chung Khiết run lên, cô gần như không thể tin được mình còn có thể nghe được tiếng của Tần Hằng: “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không nên đối với anh như vậy, là em không tốt, em quá xấu rồi…”

“Long Linh em…” Tần Hằng dường như ý thức được gì đó.

“Em nhớ ra rồi, em không phải Long Linh, em là Chung Khiết, em đã nhớ ra tất cả những chuyện xảy ra ở đại học Kim Lăng, là anh đã cứu em, chúng ta cùng ăn cơm hải sản, em cũng đã tìm được sợi dây chuyền đó, em đã nhớ ra, em là bạn gái của anh…”

Chung Khiết nói năng lộn xộn trong điện thoại, nghĩ đến thời gian ở cùng Tần Hằng, Chung Khiết cảm thấy hết sức xúc động.

Nghe Chung Khiết nói vậy, Tần Hằng cảm thấy vui mừng khó tả, trên mặt anh tràn đầy ý cười.

Tần Hằng đã quên mình đang ở chỗ nào, trong lòng của anh chỉ vang lên một câu: “Chung Khiết đã nhớ ra mình rồi.”

Chung Khiết lấy dũng khí, âm thanh run rẩy hỏi: “Tần Hằng… bây giờ. . . bây giờ anh còn cần em không?”

Cô cảm thấy rất thấp thỏm, tay cầm điện thoại di động bắt đầu có chút run rẩy. Trước đó mình đã đối xử với Tần Hằng vô tình như thế, anh còn quan tâm mình không?

Long Nghiên ôm Chung Khiết, tiếp sức cho cô.

Tần Hằng ngơ ngác, anh chưa tiếp thu được ngay, sau đó 10 giây, Tần Hằng mới chậm rãi nói: “Tất nhiên anh cần em.”

Nghe Tần Hằng nói vậy, nước mắt Chung Khiết đột nhiên rơi xuống, cô khóc, khóc đến rất sung sướng, rất cảm động, rất vui vẻ.

Tần Hằng của cô vẫn cần cô, không hề từ bỏ cô, Long Nghiên ôm chặt Chung Khiết, thầm cảm thấy vui mừng cho Chung Khiết và Tần Hằng, lại có chút mất mát.

“Chung Khiết, em còn cần anh không?” Tần Hằng cũng chảy hai giọt nước mắt lớn, anh rất vui, anh muốn xác định thái độ của Chung Khiết một chút.

“Cần, em cần anh, ngoài anh em không cần ai hết.” Chung Khiết khóc nước mắt giàn dụa, nói vào điện thoại.