Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 149




CHƯƠNG 149: DẠY THÂN THỦ

Khi nghe mẹ và đám người nói chuyện nhiệt tình như vậy, đã cho rằng cô ta và Tần Hằng là một đôi, trong lòng Tôn Văn rất bất an, cô ta cảm thấy mình nếu như còn không nói thẳng, thì chuyện này sẽ càng lúc càng phức tạp, cuối cùng sẽ phát triển đến mức không thể nào kiểm soát nữa, đáy lòng chợt nóng lên, liền nói ra.

“Cái gì?” Lời của Tôn Văn khiến cho đám người mẹ Tôn đang tràn đầy niềm hoan hỉ trong lòng chợt chấn kinh, mẹ Tôn lúng túng mà cười cười: “Văn à, con đang nói bậy gì vậy, sau này đừng có đùa loại chuyện này có được không….”

“Văn đang nói đùa với chúng ta đó.”

“Cậu Tần tấm lòng rộng rãi, sẽ không để bụng đâu, Văn à, sau này con phải ngoan ngoãn theo cậu Tần….”

….

Tôn Văn có thể cảm nhận được rõ ràng rằng trái tim mình bây giờ đang nhảy lên “thình thịch thình thịch”, cô ta len lén nhìn Tần Hằng một cái, chỉ thấy sắc mặt anh bình tĩnh, sau khi nhìn thấy ánh mắt của mình, khẽ thất thần, rồi né đi.

Tôn Văn có thể hiểu ý của Tần Hằng này là gì, nói trắng ra là không muốn giúp mình, tia hy vọng mà Tôn Văn hoang tưởng đã bị hủy diệt như vậy rồi.

Trái tim của cô ta cũng vì vậy mà bình tĩnh lại.

“Con và cậu Tần không phải đôi tình nhân.” Tôn Văn nhìn mẹ, Tôn Tinh, Diêu Bảo, lại nói lại một lần nữa, trên mặt không buồn không vui, chỉ có một phần thất vọng.

“Không phải đôi tình nhân…” Đám người mẹ Tôn lúc này mới ý thức ra Tôn Văn không phải đang nói đùa, bọn họ lập tức sốt sắng: “Văn à, con và cậu Tần sao lại không phải là đôi tình nhân chứ, ở nhà, con bảo vệ cậu Tần như vậy…”

“Mẹ, con nói rồi, bọn con không phải đôi tình nhân, trước đây là vì không muốn mẹ giúp con giới thiệu đối tượng nữa, cho nên mới xin Tần Hằng đóng giả làm bạn trai của con, hôm qua bọn con mới quen biết nhau, con và anh ta căn bản không có quan hệ gì hết, mẹ đừng có nghĩ lung tung nữa.” Tôn Văn nhíu mày nói.

“Hả….” Lời nói của Tôn Văn trực tiếp khiến đám người mẹ Tôn không còn gì để nói nữa, đám người mẹ Tôn nhìn sang Tần Hằng, Tôn Văn cũng nhìn Tần Hằng một cái, chỉ thấy Tần Hằng ngồi trên ghế sofa, thần sắc có một tia nóng lòng mà nhìn sang chỗ khác.

Đám người mẹ Tôn thất vọng, trái tim Tôn Văn nặng nề rơi xuống, chỉ có Tống Tư Vũ ở bên cạnh, trong ánh mắt len lén nhìn Tần Hằng có thêm vài phần sáng rực.

“Nếu chỗ này đã là biệt thự của cậu Tần, chúng ta cũng không tiện ở đây quấy rầy nữa, vậy chúng ta đi thôi.” Tôn Văn đã chấp nhận hiện thực, đứng dậy, nói với Tần Hằng, những người khác cũng đứng lên theo.

“Không, các người ở lại đây ăn bữa cơm đi.” Lúc này tất cả lời nói đã nói xong hết rồi, Tần Hằng cũng không cảm thấy mẹ Tôn đáng ghét nữa.

“Không cần, cảm ơn cậu Tần, bọn tôi vẫn nên đi đây.” Tâm trạng mẹ Tần rơi vào thâm sâu đáy cốc cũng chả còn tâm trạng ở lại đây nữa, bà ta gật đầu thị ý với Tần Hằng, rồi đưa những người khác đi về phía cửa.

Lúc rời đi, Tần Hằng còn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Diêu Bảo, thị ý áy náy, Diêu Bảo hoảng hốt mà bảo Tần Hằng đừng để trong lòng, bọn họ cũng đâu phải là không thấy, Tần Hằng đã cố gắng giữ mặt mũi cho mình rồi, phát triển đến mức này, không có chút liên quan nào đến Tần Hằng hết, hơn nữa, cho dù là có liên quan, thì người ta cũng là nhà giàu nghìn tỷ, Diêu Bảo anh ta con muốn nịnh hót còn không kịp, làm gì dám trách cứ chứ?



Mãi đến khi nhìn thấy bóng ảnh của đám người Tôn Văn biến mất, Tần Hằng mới lắc lắc đầu, đi về bên trong biệt thự.

Anh đỡ bệ hoa ngã xuống lên, quét sạch quần áo và vải rơi khắp sàn, ném con gà còn sống vào bếp, cũng nhặt 7, 8 mảnh dao lên, ném vào thùng rác.

Làm xong tất cả những thứ này, Tần Hằng chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, chùm dây đỏ vẫn nằm yên lặng trên bàn cà phê, nghĩ tới mình đã thực sự tin chuyện“ sợi tơ hồng” của cụ già đó, giữ chùm dây thừng này cho tới giờ, anh cảm thấy quá là buồn cười rồi, liền muốn ném sợi dây đỏ vào trong thùng rác.

Lúc này, cửa biệt thự mở ra, bà bà từ bên ngoài đi vào.

“Xử lý xong chuyện vặt rồi à.” Trên mặt bà bà nở nụ cười nhàn nhạt, bà bà đi vào trong phòng khách, ném cho Tần Hằng một thứ đồ, Tần Hằng vươn tay nhận lấy, vừa nhìn là một túi “Ức gà Big face”, còn ấm ấm, cũng không biết bà bà có đưa tiền chưa nữa.

“Ăn đi, nhìn ta làm gì?” Bà bà có vài phần tức giận không hiểu mà nhìn Tần Hằng.


“Ò.” Tần Hằng liên tục gật đầu, trong lòng có vài phần ấm áp, anh quả thực đã đói rồi, liền đặt dây đỏ trên bàn cà phê, rồi ăn gà.

“Hở. cậu cầm sợi dây đỏ này làm gì?” Bà bà nhìn thấy sợi dây đỏ trên bàn cà phê, có một hai phần hứng thú, đi đến trước bàn cà phê, dùng tay nhấc sợi dây đỏ lên, chơi đùa trong tay mình.

“Ò, là như vầy.” Tần Hằng ăn ức gà nhồm nhoàm, anh thật sự đói rồi: “Có lần tôi đi dạo chợ đêm, cụ già bán mặt dây chuyền cho tôi hai sợi dây thừng đỏ, nói là chỉ cần hai người yêu nhau cột trên tay của mình, bất luận là xa cách bao xa, đều có thể cảm nhận được vị trí của đối phương, gọi là “sợi tơ hồng”, bây giờ nghĩ nghĩ, mình thật sự quá ngốc rồi, trên thế giới làm gì có chuyện huyễn hoặc như thế chứ, ha ha.”

Tần Hằng đang nhai gà nhồm nhoàm cười lên.

“Ồ….” Nghe thấy lời của Tần Hằng, bà bà nhẹ nhàng cười cười: “Một người phàm như bà ta, làm sao mà biết “sợi tơ hồng” chứ, lừa được mấy thiện nam tín nữ như mấy cậu thôi.”

Tần Hằng nghiền ngẫm lời nói của bà bà, động tác nhai gà càng lúc càng chậm, đột nhiên hỏi: “Bà bà, không lẽ bà bà biết cái “sợi tơ hồng” này? “Sợi tơ hồng” này là thật sao?”

“Hừ…” Bà bà khẽ hừ một tiếng, nhưng không thèm đáp vấn đề của Tần Hằng, chỉ thấy tay phải bà ta xòe ra, để cho sợi dây đỏ nằm trên lòng bàn tay, từ từ nắm lại, nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhúc nhích, không biết là đang niệm cái gì nữa.

“Tiểu tử thối, qua đây.” bà bà mở mắt ra, nhìn Tần Hằng nói, Tần Hằng cầm ức gà trong tay, đi đến trước mặt bà bà, bà bà nhìn bộ dạng ngờ nghệch của Tần Hằng, lầu bầu một câu: “Chỉ biết có ăn, vươn tay ra.”

“Ò.” Tần Hằng không nói gì, vươn tay trái đến trước mặt bà bà.

“Quen đeo nhẫn ngón nào?” Bà bà hỏi.

“Ngón trỏ.” Tần Hằng tùy ý đáp một câu, lại chần chừ mà hỏi: “Bà bà, bà bà biết sợi tơ hồng sao!?”


“Bớt nói nhảm đi!” Bà bà mắng một câu, một tay túm lấy tay trái của Tần Hằng, nhanh chóng cột một sợi dây đỏ lên ngón trỏ tay trái của Tần Hằng.

“Ai ya!” Tần Hằng kêu đau một tiếng, đợi bà bà buông ra, anh nhìn một cái, trên ngón trỏ tay trái đã có thêm một vòng dây đỏ, giống như là một cái nhẫn màu đỏ vậy.

“Bà bà ơi, sợi dây đỏ trên tay tôi có tác dụng gì không?” Tần Hằng kỳ quái mà hỏi.

“Không lẽ cậu còn hoài nghi bà bà này?” Bà bà không vui mà nói, Tần Hằng rụt cổ lại, không dám hỏi nữa: “Vậy còn sợi dây đỏ đó, bà bà chỉ tôi cột như thế nào đi, sau này tôi có cần….này, bà bà, bà bà làm gì thế?”

Tần Hằng nhìn thấy, bà bà vậy mà lại cột dây đỏ lên ngón cái tay phải của mình, cụ già có nói, đây là để đeo cho người yêu, mình làm sao mà lại đeo ‘sợi tơ hồng’ với bà bà chứ.

“Còn nói nhảm nữa ta bắn chết cậu đó.” Bà bà quát một tiếng, Tần Hằng ngậm miệng lại, rất nhanh, bà bà đã cột sợi dây đỏ lên tay mình xong rồi, bà bà nhìn sợi dây đỏ trên tay mình, vừa điều chỉnh vừa nói với Tần Hằng: “Các cậu đều có di động, bà bà ta không có mấy thứ này, có cái này để dễ liên lạc.”

Tần Hằng cạn lời, trong lòng nói bà bà mua cái di động không phải là được rồi sao?

Bà bà điều chỉnh sợi dây đỏ trong tay mình xong, bà bà bảo Tần Hằng vươn tay ra, ngón cái của bà bà nhúc nhích một cái, ngón trỏ tay trái của Tần Hằng cũng nhúc nhích theo, giống như là ở giữa có một sợi dây kéo đi vậy.

“Này, thật sự nhúc nhích rồi bà bà ơi, bà bà xem.” Tần Hằng hưng phấn mà nhúc nhích đầu ngón tay vài cái, ngón tay của bà bà cũng nhúc nhích theo, anh cảm thấy rất thần kỳ.

“Còn nhúc nhích lung tung nữa ta chặt tay cậu ra đó!” Bà bà bá đạo mà nói một câu, Tần Hằng liền không dám nhúc nhích nữa, bà bà lại nói: “Sau này chỉ ta có thể gọi cậu, chứ cậu không được gọi ta, nghe hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Trong lòng Tần Hằng có vài phần bất mãn, bà bà cũng quá là bất công rồi? Nhưng nghĩ nghĩ đến mình cũng chả có tình huống gì phải kêu bà bà, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.

Bà bà đánh giá sợi dây đỏ trên tay, nhìn thần sắc của bà ta không được hài lòng cho lắm.


“Xấu quá.” Bà bà cuối cùng cũng lầu bầu một câu, chỉ thấy bà bà thò tay vào trong vạt áo, móc ra một thứ, chậm rãi đặt lên ngón cái tay phải, khi đặt tay xuống, Tần Hằng nhìn thấy trên tay bà bà có đeo một chiếc nhẫn ngọc, chiếc nhẫn này màu xanh lục ngọc, óng ánh trong suốt, như có ánh sáng phát ra từ trong chiếc nhẫn vậy, lập tức thu hút sự chú ý của Tần Hằng.

Tần Hằng muốn nhìn kỹ hơn, thì bà bà hạ tay xuống.

“Ăn no rồi à.”

“Ừm, cũng tạm rồi.”

“Ăn no rồi thì theo ta!” Bà bà nói xong, liền đi về phía nhà bếp trước, Tần Hằng theo qua đó, ánh mắt bà bà đã nhìn chăm chăm vào con gà sống bị trói trên mặt đất, Tần Hằng nghĩ bà bà lại đang chuẩn bị ‘hút máu’ rồi, liền nói một câu, chuẩn bị ra ngoài đây.


“Đứng lại!” Bà bà quát lên một tiếng.

“Chuyện gì thế bà bà?” Tần Hằng bối rối mà hỏi.

“Sau này ta còn muốn cậu giúp ta làm một số chuyện, thân thủ mèo cào của cậu đừng có để bị người ta đánh chết là tốt rồi, đừng có nói với ta là cậu là phú nhị đại gì đó, có thủ hạ bảo vệ cậu, chuyện đời khó lường, chuyện gì cũng phải dựa vào mình, hiểu chưa?” Bà bà nhìn chăm chăm vào Tần Hằng nói.

“Hiểu rồi.” Tần Hằng lúc này còn nói được gì nữa, nhưng bà bà nói cũng có lý.

“Nói thế nào thì thằng nhóc thối cậu cũng đã theo bà bà mấy ngày rồi, trước đây còn may mắn cứu được mạng của bà bà ta, coi như là có công, hôm nay dạy cậu mấy chiêu thân thủ, cũng đừng nói là bà bà ta đối xử tệ với cậu.”

“Bà bà dạy tôi thân thủ?!” Tần Hằng mừng rỡ, tuy anh không có dã tâm hiếu thắng, nhưng học mấy chiêu thân thủ tự bảo vệ mình thì rất muốn, sự lợi hại của thân thủ bà bà đây anh cũng nhìn thấy qua rồi, cho dù là học được một chiêu vừa vừa, thì đối phó với một số tên giang hồ cỏn con cũng không cần phí sức như vậy nữa.

“Nhìn cho kỹ đó.” Bà bà hừ một tiếng, liền không nhìn Tần Hằng nữa, ánh mắt của bà bà hung hăng mà bắn vào con gà trên mặt đất kia, Tần Hằng tập trung tinh thần quan sát ở bên cạnh.

Chỉ thấy bà bà nhấc tay lên một cái, ‘phập’ một tiếng, lóe qua một ánh sáng lạnh, con gà trên mặt đất kêu lên thảm thiết một tiếng, một cái mào gà rơi trên mặt đất, con gà nằm trên mặt đất đau đến mức chết đi sống lại, bất lực là cánh và móng đều bị trói lại, không cử động được, chỉ có thể há to mồm gà trên mặt đất, một cái lưỡi gà như sắp bay ra ngoài luôn rồi.

“cậu tới đây.” Bà bà giao một mảnh dao cho Tần Hằng.

“Bà bà, giết chết nó trước đi nhé?” Tần Hằng thực sự không nỡ, muốn lấy dao thái rau tới mổ gà xong rồi luyện lập.

“Giết cái gì mà giết, cứ luyện như vậy, luyện đến khi cậu có thể dùng phi đao giết chết nó mới ngừng.” Nhưng bà bà không cho.

“Hả…vâng.” Tần Hằng biết tính khí của bà bà, cũng không dám nói nữa, bây giờ anh chỉ muốn luyện xong nhanh chóng, giải quyết sự đau khổ của con gà này.

Bà bà tay nắm tay mà chỉ tư thế cầm lưỡi dao cho Tần Hằng, sức lực khi phóng lưỡi dao và tất cả trọng điểm phải chú ý, Tần Hằng cũng dụng tâm mà học, nhưng khi phóng vào con gà, lại không đạt nổi 1/10 hiệu quả của bà bà, không phải bay tới bụng của con gà thì là bay tới đít của con gà.

Mười mấy lưỡi dao bay qua đó, một con gà sống sờ sờ, bị làm tới mức lông gà bay đầy đất, sống chết không rõ, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có bụng là đang còn nhấp nhô nhấp nhô.

“Người anh em gà ơi, xin lỗi nha, tao cũng không muốn đâu, nhưng bà bà ép tao, tao cũng hết cách, mày yên tâm, tao sẽ giải quyết sự đau khổ của mày càng nhanh càng tốt….” Nhìn con gà bán sống bán chết, trong lòng Tần Hằng cũng vô cùng áy náy.

“Hừ, ngốc chết đi được, chỉ dạy cậu một chiêu mà cũng học không xong, cậu thật sự là sắp làm ta tức chết rồi.” Bà bà tức giận mà mắng.

“Bà bà, tôi làm thêm lần nữa, đã tìm được một chút cảm giác rồi.” Tần Hằng ngại ngùng mà nói, miệng anh lẩm bẩm những nội dung chính mà bà bà dạy mình, tay nhấc lên, lưỡi dao lóe qua, “phập” một tiếng, đâm vào cổ con gà, rất nhanh, một dòng máu màu đen chảy ra.