Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 139




CHƯƠNG 139: MẶT TỐI CỦA CAO ỐC LĂNG VŨ

“Ừm, đây là giấy chứng minh của tôi, sáu triệu sáu đúng chứ? Để tôi xem còn bao nhiêu tiền mặt.” Dứt lời cô gái bắt đầu lôi chứng minh nhân dân và tiền mặt từ trong túi ra.

“A, khoan chưa cần tới.” Đinh Quân bước đến trước mặt cô gái rồi dịu dàng cười: “Tôi đưa cô đi xem phòng trước, để thử xem cô có ưng hay không đã. Nếu thấy thích thì hẳn trả tiền, còn nếu không thì chúng ta lại xem thử những căn khác, đừng vội ký hợp đồng, đã ký rồi thì không thể sửa lại được đâu.”

“Ừm, cảm ơn quản lý Đinh.” Cô gái nghe thế thì ngớ cả người ra, rồi cô nở một nụ cười ngọt ngào, cảm giác ông chú này thật ấm áp quá.

“Chúng ta đi thôi.” Quản lý Đinh nhìn cô gái cười.

“Vâng!” Nói rồi cô gái đi cạnh quản lý Đinh cùng bước khỏi phòng.

Tần Hằng nhìn theo bóng dáng quản lý Đinh đang khuất dần, đầu suy nghĩ miên man, anh cứ có cảm giác tay quản lý này là dân nguy hiểm khẩu phật tâm xà.

Chắc không phải đâu nhỉ? Dù sao khi gặp một cô gái trẻ đáng yêu như vậy thì người đàn ông nào cũng muốn được bảo về cô ấy thôi, hẳn là như vậy nhỉ?

Tần Hằng lại chọn một căn phòng, người phụ nữ tóc ngắn kia vẫn không đưa anh đi xem phòng mà thu tiền rồi ký hợp đồng luôn. Tần Hằng hỏi cô ta vì sao lúc nãy quản lý Đinh có thể đưa cô gái kia đi xem phòng, còn anh lại không được đối xử như vậy, người phụ nữ tóc ngắn kia trông có vẻ không muốn trả lời anh, chỉ qua loa nói một câu có lệ: “Người ta là con gái, đi thuê phòng xem kỹ cũng bình thường, một người đàn ông như anh thuê một căn phòng thôi thì cần gì lề mề chứ.”

Làm trong ngành dịch vụ mà có thể nói ra được những lời này chắc chỉ có mình cô ta.

Tần Hằng cũng chán không muốn đả động gì đến cô ta anh cầm chìa khóa rồi bước lên lầu ngay.

Thấy Tần Hằng đã rời khỏi, người phụ nữ tóc ngắn đưa tay nhéo ngay eo của người đàn ông kia một cái đau điếng, vẻ mặt chua ngoa.

“Ui, em làm gì vậy?” Người đàn ông kia bị nhéo rất đau.

“Hừ! Làm gì á? Vừa nãy nhìn cô gái kia muốn lòi con mắt còn gì!” Người phụ nữ tóc ngắn bực dọc ‘hừ’ một tiếng rồi quay đi.

“Thôi mà, anh nhận lỗi, được chư mà. Trong lòng anh em là đẹp nhất, bé ngoan đừng giận mà.” Người đàn ông kia cợt nhã kéo tay cô ta.

“Biến đi, mấy lời dối trá đó về mà nói với vợ anh đó!” Người phụ nữ tóc ngắn nói.

“Ui, cục cừng à, anh đã nhận sai rồi mà, em muốn anh phải thế nào đây? Với cả em cũng thấy rồi đó, cô bé kia đã bị quản lý Đinh dắt đi rồi, dù anh có thòm thèm gì thì cũng đâu dám gây với quản lý Đinh chứ?” Người phụ nữ tóc ngắn nghe vậy thì bắt đầu trầm tư suy nghĩ.



Cô ta đã làm ở cao ốc Lăng Vũ được ba năm rồi, cũng khá hiểu biết Đinh Quân. Trông anh ta mày rậm mắt to, quân tử đàng hoàng thế thôi, chứ thật ra lại có thói háo sắc, lúc trước thường nhằm vào các cô gái mới vào làm trong công ty. Nhưng tên này cũng keo kiệt lắm, bởi vì dụ dỗ nữ nhân viên cũng khá tốn nên hơn một năm gần đây anh ta đã bắt đầu để mắt đến, các khách nữ tới thuê ở cao ốc Lăng Vũ, bởi vì anh ta là quản lý phòng thuê, lợi dụng những quyền lợi từ chức vụ, anh ta có thể khiến các khách hàng được các lợi ích từ mình, nhờ đó sẽ tin tưởng anh ta hơn.

Sau khi ngươi ta đã tin tưởng thì Đinh Quân sẽ tìm một cơ hội thích hợp để quan hệ, thường thì các khách thuê nữ cũng tình nguyện thôi, đợi đến kia họ đi khỏi đây thì coi như xong chuyện, anh ta sẽ lại tìm người khác, không cần bỏ ra vốn liếng gì, thật sự quá là hời cho Đinh Quân.

Đối với các nhân viên đã làm việc trong công ty được một thời gian thì đây là một bí mật mà ai cũng biết rõ, hơn nữa đến tận bây giờ Đinh Quân vẫn chưa lần nào thất bại cả.

Nghĩ vậy, người phụ nữ tóc ngắn kia quay lại nhìn tên đàn ông.

“Cục cưng à, em đẹp quá, mau lại đây cho anh ôm một cái.” Tên đó ôm người phụ nữ tóc ngắn vào lòng.

“Anh nghĩ khi nào thì cấp trên mới tra ra những chuyện quản lý Đinh làm?” Cô ta nhẹ giọng hỏi.


“Ai mà biết được, em cũng biết tòa cao ốc này vừa mới đổi chủ, quản lý Đinh đã làm chuyện này được bốn, năm năm rồi, ông chủ trước vẫn chưa tra ra, mà cũng chẳng ai báo cảnh sát, giờ lại thay chủ mới, đối với tay quản lý dó khác gì diều gặp gió đâu. Có lẽ đến tận khi tên đó về hưu cũng chẳng ai tra ra được chuyện này.” Người đàn ông bần thần ngẫm nghĩ: “Cô bé lúc nãy chắc cũng chỉ mới mười tám thôi, vậy mà lại bị tên quản lý Đinh dê chúa này để mắt đến, nghĩ lại thấy tiếc ghê…”

“Anh còn nghĩ về cô ta à?”

“Không, anh chỉ thuận mồm nói vậy thôi.” Người đàn ông kia vội giải thích, rồi anh ta cười nói: “Đối với anh thì dù là Phạm Băng Băng hay Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không thể sánh được với em đâu.”

“Chỉ được mỗi cái mồm, vậy em hỏi anh, dáng người của em với vợ anh ai đẹp hơn?”

“Tất nhiên là em rồi, tới đây nào cục cưng, để anh xem thử dáng của em ngon đến mức nào…”



Tần Hằng bước tới trước căn phòng đã thuê, lúc anh đang cắm chìa khóa vào ổ thì cửa của căn phòng cách vách bỗng mở ra, một cô gái tầm hai mươi tuổi ló nửa người ra đánh giá anh.

Khuôn mặt của cô gái rất đẹp, mái tóc đen mượt buộc lại thành một chùm phía sau, hai mắt rất linh động, trông cô có vẻ gì đó vừa thông minh vừa giỏi giang.

Lần đó khi Tần Hằng tới bệnh viện thăm Tống Tư Vũ, nếu anh có thể ở lại phòng bệnh thêm chốc lát thì sẽ có thể nhận ra cô gái xinh đẹp này chính là dì nhỏ của Tống Tư Vũ -Tôn Văn.

“Cậu là khách thuê mới phải không, tôi ở trong phòng nghe cách vách có tiếng động nên ra xem thử.” Tôn Văn bước đến trước mặt Tần Hằng rồi cười nói: “Chào cậu, tôi là Tôn Duyệt.”


“Chào cô, tôi là Tần Hằng.” Tần Hằng vội chào hỏi lại.

“Trông cậu hình như là sinh viên mới ra trường, đúng chứ? Cậu tới gần đây để kiếm việc làm à, lúc tôi mới tốt nghiệp cũng lo chuyện việc làm suốt ngày, nhưng cậu không cần phải lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu sẽ tìm được việc nhanh thôi.” Tôn Văn nói chuyện như thể hai người đã quen biết: “À đúng rồi, lần đầu tiên cậu đi thuê phòng, để tôi nói cho cậu kinh nghiệm của mình này, nhớ là không được dùng những thứ như ga giường, khăn mặt…”

Tôn Văn chia sẻ kinh nghiệm ở phòng thuê cho Tần Hằng.

“Chà, ngại quá, tôi nói hơi nhiều rồi, cậu mau vào trong phòng đi, có cần tôi giúp cậu dọn dẹp sơ qua không?” Tôn Văn nhiệt tình hỏi.

“Không cần, tôi tự dọn một chốc là ổn rồi.” Tần Hằng cười nói, Tôn Văn nghe vậy còn dặn anh có cần giúp đỡ gì thì cứ việc lên tiếng, sau đó quay về phòng.

Tần Hằng cười cười, tuy hôm nay đi thuê phòng chỉ là một cái cớ thôi, nhưng có thể gặp được một cô hàng xóm thân thiệt hoạt bát nhiệt tình lại xinh đẹp như vậy cũng là một chuyện rất may mắn.

Tần Hằng bước vào phòng của mình rồi nhìn xung quanh một lượt, anh cũng khá hài lòng với phần bày trí của căn phòng, giá thuê tầm bảy triệu rưỡi đã rất hợp lý rồi.

Tần Hằng dọn sơ căn phòng một lượt rồi sau đó nằm lên giường.

Nhớ lại quá trình thuê phòng lúc nãy, Tần Hằng phát hiện các nhân viện quản lý trong cao ốc Lăng Vũ thật sự có không ít vấn đề, xem ra sau này anh sẽ phải sàng lọc lại các nhân viên trong bộ máy quản lý một lượt, tất cả các nhân viên không hợp quy đều phải đuổi việc hết, có như vậy thì cao ốc Lăng Vũ mới hoạt động tốt hơn được.

Lúc này bên trong một căn phòng khác.

“Chuyện hôm nay cảm ơn chú nhiều, quản lý Đinh, nếu không có anh thì tôi chẳng biết phải làm sao nữa!” Cô gái chân thành nói, quản lý Đinh vừa đưa cô đi xem phòng vừa giúp cô hoàn thành thủ tục cho thuê, đã vậy còn giúp cô dọn dẹp khắp căn phòng nữa chứ, bất cứ cô gái nào được đối xử như vậy thì đều sẽ thấy cảm động.

“Có gì đâu mà cảm ơn, đừng gọi tôi là quản lý Đinh, cứ gọi anh Đinh đi! Sau này trong phòng gặp vấn đề gì thì cứ việc gọi điện hay nhắn tôi cho anh là được.” quản lý Đinh dịu dàng nói.


“Ừm, em biết rồi ạ.” Cô gái kia vui vẻ trả lời.

“Vậy thôi, em vừa mới tới Kim Lăng, chắc hẳn cũng mệt rồi, anh không làm phiên em nữa, em cứ nghỉ ngơi đi…” Nói rồi quản lý Đinh bước về phía cửa.

“Tạm biệt anh Đinh!” Cô gái đứng ngay trước cửa vẫy tay chào quản lý Đinh rồi mới quay về phòng.

Nhìn cô gái quay lại phòng, quản lý Đinh mở điện thoại lên nhìn số điện thoại mới xin được từ cô gái rồi nở một nụ cười dâm dê, dáng vẻ hoàn toàn khác với lúc ở trong phòng với cô gái.


“Một tháng sau sẽ xử em, cục cưng của anh, anh đợi đến ngày em tắm rửa sạch sẽ chờ anh trên giường.” Quản lý Đinh nhỏ giọng lầm bầm, kiểu người ngây thơ chưa trải sự đời như thế này rất dễ lừa, ngay từ giây phút đầu nhìn thấy cô gái thì trong đầu quản lý Đinh đã hình dung ra được kế hoạch từng bước để dụ cô lên giường rồi.

Quản lý Đinh tắt màn hình điện thoại, giờ không vội cô gái này, giờ phải đến xem con mồi mà anh ta đã ghim mấy tháng nay đã, hôm nay là thời điểm thích hợp để thu hoạch.

Đinh Quân quay về văn phòng, lấy một chiếc ‘áo mưa’ và một viên viagra rồi đi tới trước cửa phòng của con mồi và gõ cửa.

“Quản lý Đinh, mời anh vào.” Người ra mở cửa chính là Tôn Văn, cô thấp thỏm đây cửa ra, hơi ngại khi gặp quản lý Đinh, bời vì cô đã nợ tiền phòng bốn tháng rồi, nhờ có quản lí Đinh du di cho nên cô mới được tiếp tục ở lại đây, chỉ cần nhanh chóng trả đủ tiền thuê phòng là được.

Quản lý Đinh bước vào phòng của Tôn Văn.

“Tôi rót cho anh một cốc nước.” Tôn Văn mời quản lý Đinh ngồi trên ghế sô pha.

“Cô Tôn đã tìm được việc làm chưa?” Quản lý Đinh nhìn Tôn Văn rồi hỏi, trông thấy dáng người uyển chuyển của cô, quản lý Đinh lâng lâng trong lòng, tưởng tượng đến việc mình sẽ được lăn lộn trên giường cùng một người xinh đẹp như vậy, họa mi của quản lý Đinh dần thức tỉnh.

Những lời quản lý Đinh nói khiến Tôn Văn thấy vô cùng căng thẳng, cô cũng đang bối rối không biết phải nói thế nào với anh ta đây.

“Vẫn chưa tìm được, nhưng mấy hôm nay tôi đang cố hét sức, chắc không bao lâu sau sẽ tìm được thôi, anh có thể cho tôi thêm vào hôm không.” Tôn Văn bất chấp nói.

“Tôi cũng muốn cho cô Tôn thêm vài hôm lắm, nhưng cô cũng thấy đó, tôi đã cho cô ở đây hơn bốn tháng rồi, tôi cũng chỉ là một quản lý nhỏ nhoi thôi, cũng phải gánh rất nhiều áp lực…” Quản lý Đinh lo âu nói, Tôn Văn nghe vậy thì trong lòng càng bứt rứt hơn.

“Thật tình tôi cũng không cố ý đâu, nếu thật sự hết cách vậy bây giờ tôi sẽ dọn đi.” Tôn Văn cũng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.

“Chuyển đi thì được rồi, nhưng bốn tháng tiền thuê này biết phải làm sao đây? Mấy hôm trước tòa cao ốc mới đổi chủ, quan mới tự nhiên sẽ hăng hái, nếu chuyện tôi cho cô ở không thêm bốn tháng bị phát hiện, không chỉ là đến ba mươi triệu tiền phòng thôi, tương lai của tôi ở công ty cũng sẽ bị phá hủy hết, cô làm vậy là chết tôi đó.” Quản lý Đinh âu sầu nói.

“A?” Tôn Văn không ngờ được rằng việc mình ở lại thêm bốn tháng sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng bây giờ cô thật sự không tài nào lấy ra ba trăm triệu để trả tiền thuê phòng được, Ton Văn sầu lo nói khẽ: “Xin lỗi anh, tôi không ngờ chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới anh như vậy, đây là lỗi của tôi, giờ phải làm sao đây…”

Thấy Tôn Văn áy náy hối hận như vậy, quản lý Đinh biết đã đến lúc rồi.

“Bây giờ vẫn có cách để đền bù.” Nói rồi anh ta đứng dậy đi đến trước cửa chốt khóa lại, sau đó lại đến bên cửa sổ kéo rèm vào.

“Anh kéo màn lại làm chi vậy?” Tôn Văn thấy có gì đó không ổn: “Với lại anh nói có cách để tôi bù lại sai lầm, là gì vậy?”