Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 133




CHƯƠNG 133: THẬT SỰ KHÔNG CẦN ĐI TỰ THÚ

“Tôi đã giết chủ nhân rồi, tôi đã giết chủ nhân rồi…” Lúc này, Soái có chút hoảng loạn, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ giết Lương Huân.

“Nghe tôi nói này, Tiểu Phàm!” Tần Hằng ôm chặt lấy Soái đang kích động, anh nhìn vào mắt anh ta: “Anh ta đã chết rồi! Anh không cần sợ, tôi sẽ khiến anh an toàn.”

“Nhưng anh ta là ân nhân của tôi, không có anh ta thì không có tôi, mỗi ngày anh ta còn cho tôi ăn, mọi thứ của tôi đều do anh ta cho, vậy mà tôi lại giết anh ta rồi…” Nội tâm Soái vô cùng mâu thuẫn, cũng rất tự trách.

“Anh ta chưa từng coi anh như con người, chỉ coi anh là một con chó của anh ta thôi, anh không cần phải áy náy như vậy, anh quên rồi sao, ban nãy anh ta đã đá anh như thế nào, nếu như anh không làm việc cho anh ta, sự tàn ác của anh ta đã lộ ra ngoài rồi…” Tần Hằng hết sức an ủi Soái, Soái mới bình tĩnh đôi chút.

“Bây giờ Lương Huân đã chết rồi, sau này anh sẽ trở thành một người độc lập, không cần phải nghe theo lệnh của bất cứ ai nữa…” Tần Hằng nhìn Soái nói: “Ác mộng của anh cũng sẽ kết thúc từ bây giờ, từ hôm nay trở đi, anh sẽ ổn lên thôi, anh tin tôi không?”

“Tôi tin cậu, bởi vì tôi là bạn của cậu.” Soái bình tĩnh lại đôi chút, nói.

“Được, anh em tốt!” Tần Hằng vỗ vai Soái, sự bất an trong lòng anh cuối cùng cũng vơi bớt đi, hai người đứng cùng nhau, nhìn về phía đám người Khang Địch, đám người Khang Địch lập tức bắt đầu chiến tranh lạnh.

“Cậu Khang, sao rồi!” Lúc này, đám đàn em mà Khang Địch gọi trước đó cuối cùng cũng đến, bảy, tám tên đàn ông cao lớn bước vào.

“Giết bọn nó cho tao!” Khang Địch chỉ về phía Tần Hằng, đám đàn ông kia lập tức xông về phía Tần Hằng, còn đám người Khang Địch thấy cảnh tượng bi thảm trước đó, nào còn dám đứng trong tiệm cơm nữa? Bọn họ nhanh chóng nhân cơ hội này chạy ra ngoài cửa.

“Soái, đánh nhau cùng anh em thôi!” Tần Hằng hét lên một tiếng, rồi cầm một chai rượu lên, xông về phía trước!

“Tần Hằng, tôi đến giúp cậu!” Soái sẽ không để bạn của mình bị thương, anh ta cũng xông đến.

“Mẹ nó, hôm nay phải đánh cho thật thoải mái!” Nhậm Luân cũng đứng dậy gia nhập vào đội chiến, Nhậm Hân không kịp giữ anh ta lại, cô sốt ruột nhìn Nhậm Luân, chỉ sợ anh ta lại bị người khác đánh trúng.

“Sao có thể thiếu tôi được, tôi cũng tới.” Các anh em đều lên rồi, sao Ân Triết có thể bàng quan được, cho dù đã bị thương, cho dù thực lực yếu, cũng phải cùng anh em kề vai tác chiến.

Chớp mắt, bốn người nhóm Tần Hằng đã trộn lẫn với bảy tám tên đàn ông to cao kia, Nhậm Hân và Vương Dao lo lắng đứng bên cạnh nhìn.

Thân thủ của Soái rất tốt, anh mà thể hiện ra, bảy tám tên này không ai là đối thủ của anh cả, một mình anh đánh với bảy tám tên này gần như không phân thắng bại.

“Mới đó đã muốn đi rồi, đến đây!” Tần Hằng chạy ra cửa, cản đường của cậu Khang, “cạch” một tiếng, cửa bị đóng lại, lúc này, không một ai trong bọn họ có thể chạy được.

“Ai da.”

“Mẹ ơi.”



“Mẹ nó.”



Phía bên đó, cho dù Soái đã bị thương nhẹ, nhưng anh vẫn có thể đánh ngã bảy tám tên kia xuống đất. Bọn họ chồng đống lên nhau, một chân của Soái giẫm chân lên bàn cơm, một chân giẫm lên bụng tên ở trên cùng.

Anh dùng sức rất mạnh, bảy tám tên đồng thời kêu gào.

“Quỳ xuống!” Tần Hằng hét lên, rồi ngồi xuống ghế, Nhậm Luân và Ân Triết cũng ngồi xuống, hơn nữa hai người bọn họ còn thoải mái hơn, bên cạnh mỗi người đều có người đẹp “hầu hạ”.

“Vâng, vâng, quỳ, chúng tôi quỳ…” Lúc này Khang Địch nào còn để ý đến thân phận của mình đường đường là con trai đường chủ của Kỳ Môn nữa, nếu không nghe lời Tần Hằng, hôm nay chắc chắn anh ta sẽ chết ở đây.


“Nên làm gì với bọn họ, hai cậu nói đi.” Tần Hằng nhìn Nhậm Luân và Ân Triết, hôm nay người Khang Địch chọc vào là bọn họ.

“Con mẹ nó anh là cậu Khang đúng không, này thì cậu Khang này!” Lúc này Khang Địch đã bị khống chế, Nhậm Luân và Ân Triết cũng dùng sức, không còn yếu đuối như trước nữa, nói xong, Nhậm Luân lập tức tát vào miệng Khang Địch.

“Này thì anh Long này! Này thì anh Phi này!” Ân Triết cũng vừa nói, vừa tát hai tên lưu manh đùa giỡn với Vương Dao và Nhậm Hân ở sân bay.

“Được, cậu đánh hay lắm, chúng tôi đáng bị đánh…” Lúc này, đám người Khang Địch bị đánh cũng chỉ có thể nói nhóm người Nhậm Luân đánh rất tốt.

“Nhậm Hân, Vương Dao, hai người nói xem nên xử lí mấy tên cặn bã này như thế nào?” Nhậm Hào nhìn Nhậm Hân và Vương Dao hỏi.

“Đúng, hay là hai người vả miệng bọn chúng cho đỡ tức.” Ân Triết cũng nói.

“Thôi bỏ đi, bọn họ đã thảm lắm rồi.” Dù sao hai người cũng là con gái, rất mềm lòng.

“Không được, quá nhẹ nhàng rồi.” Nhậm Luân lập tức nói, cơn tức trong lòng anh vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, Nhậm Luân tức giận nhìn đám người Khang Địch: “Tự tát mình, tát một cái dập đầu một cái, bây giờ bắt đầu!”

Đám người Khang Địch nào dám không nghe theo? Cả một đám lập tức tự tát rồi dập đầu, hoàn toàn không dám lười biếng, chỉ sợ nhóm người Nhậm Luân tức giận sẽ ra tay giết bọn họ, hai cái xác chết bên cạnh khiến bọn họ không rét mà run, vì vậy, bọn họ có thể ra tay với bản thân mạnh đến mức nào thì bọn họ ra tay mạnh mức đó, Khang Địch mới tát được vài cái mà mặt đã sưng lên, trán cũng đã sưng thành một cục lớn.

Cao Nguyên cũng làm theo, anh ta ra tay mạnh hơn bất cứ người nào khác.

“Ai bảo anh đánh thế?” Lúc này chợt nghe thấy giọng nói của Nhậm Luân, Cao Nguyên run rẩy, anh ta sợ hãi nhìn Nhậm Luân, lúc nhìn thấy Nhậm Luân và Ân Triết đứng lên với gương mặt hung dữ, tim của Cao Nguyên sắp bay ra ngoài luộn rồi.

“Đại ca Nhậm Luân tha mạng, đại ca Ân Triết tha mạng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không phải người, trước kia tôi không nên nói hai người như vậy, xin hai người nể tình chúng ta là bạn cùng lớp, tha cho tôi một đường sống đi, tôi nhất định sẽ cảm kích vô cùng…” Cao Nguyên không ngừng dập đầu, sợ hãi nói.


“Mẹ nó, bây giờ cậu biết cậu là bạn của chúng tôi rồi hả? Hả?” Vừa nghe Cao Nguyên nhắc đến bạn cùng lớp, Nhậm Luân và Ân Triết càng tức giận hơn.

Hai người đồng thời đá vào người Cao Nguyên, anh ta ngã xuống đất, Nhậm Luân và Ân Triết lại đi đến trước mặt anh ta, hai người họ nào có nể tình bạn học gì chứ?

Nhậm Luân đánh trái, Ân Triết đánh phải, tát liên tiếp mười cái từ trái qua phải, tát xong, Cao Nguyên đã có chút mê sảng rồi, lúc này đến việc ngất đi anh ta cũng không dám, hai người Nhậm Luân đánh xong thì đứng dậy, Cao Nguyên nằm dưới đất dập đầu xin lỗi.

“Đại ca Nhậm Luân, đại ca Ân Triết, sau này tôi không dám nữa, tôi không xứng làm bạn của hai người, mọi thứ hôm nay đều do tôi tự chuốc lấy…”

Cuối cùng, Nhậm Luân bảo Cao Nguyên tự tát mình giống như những người khác! Trong sảnh lớn của tiệm cơm đều là tiếng vả mặt “bốp bốp” và tiếng dập đầu “bình bịch”.

Lúc Tần Hằng bảo bọn họ dừng lại, ai nấy cũng đều bị đánh thành cái đầu lợn rồi!

“Cút đi!” Tần Hằng nói, Khang Địch và đàn em của anh ta, đương nhiên cũng bao gồm cả Cao Nguyên, sợ hãi chạy khỏi tiệm cơm.

Lúc này, nhóm người Tần Hằng mới thở phào một hơi.

“Tần Hằng, cậu và Soái thế nào rồi?” Lúc này, Nhậm Luân lo lắng hỏi, ban nãy lúc đám người Khang Địch còn ở đây, vì máu dồn lên não nên anh đã hoàn toàn quên đi, Tần Hằng và Soái đã đánh chết hai người!

“Đúng thế, không nên để đám người kia rời đi, chắc chắn bọn họ sẽ đi báo cảnh sát!” Ân Triết hối hận nói.

“Nhân lúc cảnh sát vẫn chưa tới, hai người mau chóng chạy đi, chạy ra nước ngoài, vẫn có thể sống tiếp.” Vương Dao đưa ra kế hoạch cho Tần Hằng, cô thực sự không muốn Tần Hằng xảy ra chuyện, hôm nay nếu như không phải có Tần Hằng, có lẽ bọn họ đã chết rồi.

“Dao Dao, cậu đừng ngốc vậy! Chạy rồi thì chuyện này còn nghiêm trọng hơn nữa.” Vương Hân nhíu mày nói, cô nhìn Tần Hằng, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm sâu sắc, nói: “Anh nghe em, bây giờ lập tức đi đến đồn cảnh sát tự thú, nhất định phải đến đó báo án trước đám người kia, như vậy mới được xem là tự thú, có thể giảm nhẹ hình phạt, hơn nữa bọn họ đánh người trước, hình phạt có thể càng nhẹ hơn.”


“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

“Đi thôi.”

“Ngồi tù còn hơn là bị tử hình!” Nhậm Luân cũng đồng ý với lời Nhậm Hân, phải mau chóng đưa Tần Hằng và Soái đến đồn cảnh sát tự thú.

“Không cần!” Tần Hằng không động đậy, anh nhìn sắc mặt khó hiểu của những người khác: “Tôi và Soái không cần đến đồn cảnh sát, bọn tôi cũng sẽ không sao! Sẽ có người giúp bọn tôi xử lí chuyện này.”

“Không sao! Tần Hằng, đừng ngốc nữa, nếu còn không đi, đám người đó nhất định sẽ tới đồn cảnh sát trước, chúng ta mau đi đi thì hơn, nếu không sẽ không được tính là tự thú nữa.”

Nhóm người Nhậm Luân không hề tin lời Tần Hằng nói, hai mạng người đó, cho dù có là chủ tịch của tập đoàn Thiên Sư Mã Vạn Đường cũng không thể làm gì được, tình hình của Tần Hằng như thế nào bọn họ cũng không phải không biết, lấy đâu ra người có thể xử lí chuyện này cho anh chứ?


“Thật sự không cần, bây giờ mà đi đến đồn cảnh sát còn sẽ phiền phức hơn!” Tần Hằng đẩy nhóm người Nhậm Luân ra, anh nói với bọn họ bọn họ cũng không rõ: “Mấy cậu đợi đó, tôi đi gọi một cuộc điện thoại.”

Nói xong, Tần Hằng đi sang một bên, gọi điện cho Thẩm Vạn Thiên.

“Nghe tôi nói này, bây giờ có hai người chết ở Vĩnh Hòa Viên, một tên là đàn em cậu Khang của Kỳ Môn, tên còn lại là Lương Huân, đại gia Kim Lăng, mấy người lập tức phái người đến đây xử lí đi, ở đây còn vài người bạn của tôi nữa, phải đảm bảo cho sự an toàn của bọn họ, những lời dư thừa thôi không cần nói nữa.”

Tần Hằng cũng cảm thấy, gần đây liên tục đánh chết người rồi làm phiền Thẩm Vạn Thiên cũng rất ngại, nhưng anh biết, xử lí hai người này đối với Thẩm Vạn Thiên, hoặc là, đối với gia tộc khu Hoa Đông mà nói chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

“Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Thẩm Vạn Thiên lập tức quan tâm hỏi, nghe Tần Hằng nói không sao, ông ta mới bình tĩnh lại đôi chút: “Vâng, tôi sẽ lập tức phái người đi xử lí, bạn của cậu chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Rất tốt.” Tần Hằng gật đầu: “Vậy hai mẹ con kia thế nào rồi, đã đưa bọn họ đến nơi an toàn chưa?”

“Tôi đang định báo cáo chuyện này với cậu.” Giọng nói của Thẩm Vạn Thiên nặng nề hơn vài phần: “Lúc người của chúng ta đến khách sạn, bọn họ đã không còn ở đó nữa…”

“Không ở đó nữa? Đi đâu rồi?” Trái tim Tần Hằng lập tức ngừng đập.

“Người của khách sạn nói có vài người đàn ông đưa họ đi, chúng tôi cũng xem camera giám sát rồi, nếu không ngoài ý muốn, là người của Kỳ Môn đã bắt bọn họ, bây giờ tôi đang chuẩn bị cho người đến Kỳ Môn đòi người.” Thẩm Vạn Thiên lập tức nói ra mọi tin tức có được.

“Mấy người đợi đó, lần này đích thân tôi sẽ đi!” Tần Hằng suy nghĩ rồi nói, mẹ con Ngô Tịch Hân rơi vào trong tay Kỳ Môn, tình huống đã trở nên vô cùng nguy hiểm rồi, Tần Hằng không có kiên nhẫn để đợi, anh muốn đích thân đi, nhanh chóng đón hai người họ trở về.

Nói xong, Tần Hằng cúp máy. Những người khác thấy Tần Hằng nói một hồi gì mà “anh Thẩm”, “Kỳ Môn”, “mẹ con”, không biết rốt cuộc anh đang gọi điện thoại cho ai, trong lòng vẫn rất lo lắng cho anh và Soái.

“Mấy cậu ở đây đi, không ai được phép ra ngoài, một lát nữa sẽ có người đến xử lí chỗ này, bọn họ cũng sẽ đưa mấy cậu đến nơi an toàn.” Tần Hằng dặn dò bọn họ một câu, nói xong bèn đi ra ngoài, mặc cho những người khác vẫn không tin Tần Hằng thật sự đã tìm được người xử lí tốt chuyện này, nhưng bây giờ, Tần Hằng thật sự không có thời gian giải thích với bọn họ.

Tần Hằng cảm thấy phía sau có người đang đi theo anh, quay lại nhìn thì thấy Soái.

“Cậu có việc gì sao, tôi giúp cậu!” Soái không hề để ý đến chuyện giết người, cho dù có bị phán án tử hình, anh cũng sẽ vô cảm, anh không muốn khiến bạn bè phải buồn bã.

“Anh ở lại đây đi, bảo vệ cho bọn họ, bọn họ là bạn của tôi, cũng là bạn của anh.” Tần Hằng nói với Soái, Soái gật đầu, rồi lại trở về với nhóm người Nhậm Luân.

Lúc này, Tần Hằng đã vội vã chạy đi, anh sợ đến muộn một chút, mẹ con Ngô Tịch Hân sẽ xảy ra chuyện.