Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 121




CHƯƠNG 121: NGƯỜI ĐÀN ÔNG MANG MẶT NẠ

“A! Thả tôi ra…” Nhìn thấy mặt Lương Huân lại gần mặt mình, Ngô Tịch Hân bị dọa đến nhắm mắt lại, điên cuồng giãy dụa trong lòng Lương Huân, không chỉ có cô ta, bốn cô gái còn lại đều đang giãy dụa kịch liệt trong ngực bốn tên đàn em của Lương Huân.

Cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn, cũng cực kỳ “rung động”, mãnh liệt mà kích thích thần kinh của những người khác.

“Mẹ nó, buông ra cho ông.”

“Cho các người mặt mũi đúng không.”

“Đồ con rùa.”

Cảnh tượng này hoàn toàn chọc giận những người trẻ tuổi khác ở đây, trừ Ngô Tịch Hân và Vu Tịnh, bạn trai của ba cô gái còn lại ở hiện trường nhìn thấy bạn gái mình bị người khác làm nhục, sao mà bọn họ không tức giận cho nổi? Các chàng trai còn lại đều hơn hai mươi, có nhiệt huyết nam nhi, đối phương bắt nạt phụ nữ trong quán trước mặt bọn họ, bon họ sao không bị lòng căm phẫn lấp đầy?

Mười chàng trai không nói hai lời, rống giận vọt về phía đám người Lương Huân.

Đám người Lương Huân quá sợ hãi, lập tức buông cô gái trong lòng mỗi người ra, bốn tên đàn em bảo vệ trước người Lương Huân, bọn họ vốn định gào thét với đối phương để hù dọa, có điều bọn họ còn chưa nói xong, chai rượu, ghế ngồi đồng loạt bay đến như mưa, đánh cho bọn họ gần như không thể đánh trả.

Bốn tên đàn em đều bị đánh cho thành đầu heo, tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoáng thoát ra từ miệng bọn họ, mà đám người trẻ tuổi kia chỉ có mấy người xông vào đầu tiên bị đám người Lương Huân đánh hai cái, bị thương nhẹ một chút mà thôi.

Vẻn vẹn sau một phút, bốn tên đàn em đã hoàn toàn vào trạng thái bị động chịu đánh, lúc này bọn họ đâu còn quan tâm nổi Lương Huân, từng tên ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, để đề phòng bị tránh đúng chỗ hiểm trên đầu.

“Đánh đại ca của bọn chúng!”

“Kéo bốn tên rác rưởi này ra, đánh chết tên hèn nhất trong cùng kia!”

Những người trẻ tuổi nhao nhao nói xong thì xông về phía Lương Huân.

“Soái! Cứu tôi!”

Lương Huân bị dọa sợ phát khiếp, anh ta ôm đầu, lớn tiếng hô lên.

Những người trẻ tuổi kia đâu quan tâm anh ta la cái gì, đánh trước rồi nói sau, một cú đấm liền giáng xuống đầu Lương Huân.

“A…A” Đúng lúc này, đám người vây đánh Lương Huân đột nhiên phát ra những tiếng kêu thống khổ. Những người khác ngạc nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy có hai người ngã trên đất, lại dần dần có thêm người ngã xuống, vào lúc bọn họ không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, đã có hơn một nửa người ngã trên đất. Cuối cùng bọn họ cũng thấy được rốt cuộc thì có chuyện gì.

Là người đàn ông thấp bé đeo mặt nạ kia!



Chỉ thấy anh ta ra tay vô cùng độc ác, khi đạp háng, khi nện đầu, với cả hình như anh ta còn là người luyện võ, ra tay rất có chiêu thức, mỗi lần ra tay, không phải đá gãy chân thì chính là tốc độ cực nhanh, lực mạng đến nỗi không có người nào trốn hoặc chống cự được. Anh ta giống như một con quái vật, làm cho không có người nào ngăn cản được.

Chưa đến hai phút.

Soái đã đánh hết tất cả một lượt, có người bây giờ vẫn còn nằm trên đất lẩm bẩm, có người mặc dù bị thương không quá nghiêm trọng, nhưng trong lòng bọn họ vẫn sinh ra sự kính sợ vô cùng đối với Soái, vây ở chung quanh anh ta, che lấy nơi bị anh ta đánh thương, cảnh giác nhìn anh ta, không còn ai dám bước lên trước một bước nữa.

“Chủ nhân.” Soái đi tới bên cạnh Lương Huân hỏi, gọi một cái danh xưng làm cho ai cũng được mở mang tầm mắt.

“Mày ngu hả?” Ông đây bị người đánh, mày chỉ đúng một bên xem náo nhiệt?


“Mẹ kiếp!” Lương Huân nện một bàn tay rắn chắc vào đầu Soái, không chút nương tay nào.

Ép đầu Soái cúi thấp xuống một chút, vóc dáng anh ta vốn không cao, lúc này lại càng thêm thấp bé. Một người vừa rồi mạnh mẽ như vậy, một mình chọi ngã mười người, bây giờ lại lộ ra vẻ thấp kém và hèn mọn trước mặt Lương Huân thế này, làm cho đám người vây xem ngạc nhiên trong lòng.

Lúc này Tần Hằng đứng sau đám người mới cẩn thận quan sát Soái một chút, chỉ thấy anh ta mặc một bộ âu phục màu nâu, là kiểu dáng mấy năm trước, nhìn qua rất cũ kỹ. Bên dưới mặc một chiếc quần jeans màu xanh lam, xem ra là Lương Huân cho anh ta, trông khá hợp thời, chân thì đi một đôi giày da thoáng khí màu trắng, không biết do Soái không biết quý trọng hay đôi giày này vốn như vậy, da mặt ngoài của nó sớm đã bị xước một mảng lớn, nói một câu khó nghe thì loại giày này nên ném vào trong đống rác là vừa.

Ba thứ đồ hoàn toàn không hợp với nhau này cho dù mặc trên thân người nào cũng sẽ khác người, chứ đừng nói đến Soái còn đang đeo mặt nạ màu trắng.

Tần Hằng còn chú ý được, tay của Soái khô vàng, móng tay cũng để mọc dài, nhưng móng tay của anh ta rõ ràng được làm sạch qua, chỉ là làm không hết thoạt nhìn vẫn rất bẩn, cho người ta cảm giác như mà móng chim ưng.

Tóc anh ta húi cua, trên đầu có hai chỗ không có tóc, khiến người ta có cảm giác bị bệnh.

Rốt cuộc là kiểu người gì? Không chỉ có Tần Hằng, tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy.

“Có điều mày vẫn làm tốt lắm, vào lúc quan trọng vẫn có tác dụng, sau này nhớ kỹ, chỉ cần thấy tao gặp nguy hiểm thì phải bảo vệ tao ngay! Ai dám đánh thì mày cứ đánh chết nó cho tao, nghe có hiểu không?” Lương Huân cúi đầu nhìn Soái, lớn tiếng ra lệnh.

“Đã hiểu.” Soái thì lại yếu ớt trả lời, những người khác nghe được giọng điệu của anh ta thì khó mà tưởng tượng nổi, anh ta và cái người ngang ngược vừa rồi là một.

“Đám cháu trai này, dám đánh ông mày à? Đánh đi, mẹ nó!” Lương Huân nhìn đám thanh niên vây quanh quầy rượu, hung hăng quát to, thấy dáng vẻ kiêng dè của bọn họ, Lương Huân liền đi tới trước mặt bọn họ, tát cho hai người trẻ tuổi trong số đó hai cái, hai người kia không dám có phản ứng gì.

“Một đám hèn, tên nào dám quản việc tốt của ông mày, tao nói cho chúng mày biết trước, ông đây có đánh chết chúng mày cũng không có gì phải sợ, không muốn sống nữa thì lên đi, mẹ nó!” Lương Huân hung ác quát nạt đám người trẻ tuổi trước mặt mình.

Trong lòng đám người trẻ tuổi như có lửa cháy, thế nhưng khí thế của bọn họ quả thật bị Lương Huân làm cho kinh hãi, trong xã hội này ví dụ về việc giết người không đền mạng nhiều lắm, đối phương là một tên cậu ấm nhà giàu ngang ngược, lại có tên đàn em ra tay độc ác không biết nặng nhẹ, ai dám làm chim đầu đàn xông ra trước chứ?

Thấy không có ai dám ho he, Lương Huân lại liếc mắt về phía Ngô Tịch Hân, Ngô Tịch Hân rùng mình một cái, lui về sau một bước.


Lương Huân lộ ra nụ cười gian xảo, bước từng bước một về phía Ngô Tịch Hân.

Tất cả mọi người đều ý thức được Lương Huân muốn làm gì, nhưng không ai dám quản, trong lòng họ rất mâu thuẫn, nhưng chỉ đành cúi đầu, giống như không nhìn thì bọn họ liền cảm thấy dễ chịu một chút vậy.

Ngô Tịch Hân dựa vào bàn rượu, tay của cô ta nắm chặt mép bàn, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lương Huân, trong đầu cô ta nghĩ cách giải quyết, nhưng Lương Huân mang theo nụ cười dâm đãng cứ tiến gần lại một chút là đầu óc cô ta chỉ còn lại sự rối bời.

Tần Hằng nhìn thấy cảnh này cũng nóng nảy rầu rĩ, bây giờ đứng ra thì chính là muốn chết, với cả trước đó mình còn đụng Lương Huân bị thương, phá hỏng chuyện giữa anh ta và Bành Mộng, nếu để cho anh ta nhìn thấy mình, bên cạnh anh ta lại còn có một tên khỏe như Soái, mình sẽ thật sự bị đánh chết chứ chẳng phải đùa.

Vừa nói, Lương Huân đã chạy tới trước người Ngô Tịch Hân, anh ta tóm lấy hai tay Ngô Tịch Huân, cười tà nhìn vào gương mặt sợ hãi của Ngô Tịch Hân: “Bàn rượu này mặc dù không êm như giường, nhưng độ cao thích hợp, tự em ngồi lên hay để anh bế em lên…”

“Cút đi, a, cứu mạng…” Lúc Lương Huân ôm eo cô ta đặt cô ta lên bàn rượu, Ngô Tịch Vân lập tức hô ta, mạnh mẽ phản kháng.

“Tới đây nào, cục cưng…” Lương Huân đặt Ngô Tịch Hân lên bàn rượu xong liền muốn cởi quần áo của Ngô Tịch Hân.

Lúc này, một bóng dáng bay ra từ trong đám người, anh ta đạp lên bả vai của hai người, nhảy vọt lên cao, giống như Lý Tiểu Long bay ra, một cước đá trúng đầu Lương Huân. Lương Huân kêu thảm một tiếng ngã trên đất, Ngô Tịch Hân ngã xuống theo bàn rượu đổ, người vừa bay ra kia cũng nặng nề té xuống đất.

“Chị Ngô, chị sao rồi.” Người cứu Ngô Tịch Hân chính là Tần Hằng, vừa rồi nhìn thấy Ngô Tịch Hân sắp bị Lương Huân cưỡng bức, Tần Hằng mặc kệ hậu quả ra sao, trực tiếp vọt ra từ trong đam người. Sau khi đá ngã Lương Hằng, anh lập tức bò dậy từ dưới đất, đỡ Ngô Tịch Hân lên, xem xét tình hình của cô.

“Không sao.” Cánh tay Ngô Tịch Hân chỉ bị trầy xước một chút, cô ta được Tần Hằng bảo vệ trong lòng, hai người lập tức dùng ánh mắt kiêng dè nhìn về phía Lương Huân.


Vừa rồi Lương Huân bị té mạnh xuống đất, chỉ thấy anh ta chật vật bò dậy, trên gương mặt nhỏ in rõ một dấu giày.

Anh ta đau đến nhíu mày, lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ người vừa mới đá trúng mình, là Tần Hằng.

“Cậu Lương, anh ta chính là tên nhãi ngày đó đụng trúng cậu.”

“Đúng, chính là cái tên này.”

Bốn tên đàn em của Lương Huân nhận ra Tần Hằng, kích động tố cáo với Lương Huân.

“Thằng nhãi ranh, thì ra chính là mày!” Lương Huân tức giận nói, trong mắt anh ta hận không thể phóng lửa ra thiêu chết Tần Hằng, Lương Huân này cho tới bây giờ chưa từng bị một ai bắt nạt như thế.

“Soái!” Lương Huân căm tức nhìn Tần Hằng, gầm lên một tiếng.

“Vâng, chủ nhân.” Soái đi tới bên người Lương Huân.


“Mẹ nó mày bị ngu đúng không?” Lương Huân mắng một câu, nặng nề nện vào đầu Soái, nhưng anh ta bị ngã khá nặng, cho nên lại tự làm tay mình bị tê.

Anh ta kêu “Ôi!” hai tiếng rồi nói: “Ông mày đã bảo mày thấy anh đánh ông mày thì phải lập tức đánh chết nó cơ mà, mày nghe hiểu không?”

“Đã hiểu thưa chủ nhân.” Soái yếu ớt đáp một câu.

“Bây giờ mày đánh nó cho tao! Không cần sợ, có xảy ra chuyện gì tao sẽ nói với người nhà tao bảo lãnh mày ra…” Lương Huân lấy trong người ra một con dao, đặt vào tay Soái, bọn họ mang theo cái này là vì muốn hù dọa người khác.

“Đi đi…” Lương Huân chỉ vào Tần Hằng, đẩy Soái một cái.

Soái rút dao ra, trên mặt nạ chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn chăm chú Tần Hằng, bước từng bước lại gần anh.

Trong lòng những người khác đều hoảng sợ, các cô gái thi nhau nắm chặt tay, cánh đàn ông thì đều mang vẻ lo lắng, trong tim bọn họ đều có chút kích động muốn ra tay trợ giúp Tần Hằng, nhưng thanh dao lấp lóe trong tay Soái khiến cho bọn họ chùn bước.

“Làm sao bây giờ…” Ngô Tịch Hân bị dọa sợ, cô ta nắm chặt lấy quần áo của Tần Hằng, bất lực nói.

Tần Hằng không nói gì, anh nhìn chằm chằm Soái đang đi tới, từ từ che Ngô Tịch Hân ra sau mình.

“Cậu làm gì đấy…” Ngô Tịch Hân yếu ớt nói, cô ta bị Tần Hằng đẩy về phía chỗ nhân viên cửa hàng đang đứng, cô ta muốn đi tới bên người Tần Hằng, nhưng lại bị những người khác mạnh mẽ giữ lấy.

Tần Hằng cứ như vậy mà đứng nhìn Soái đang tới gần, trong mắt anh ngoại trừ sợ hãi còn có hai loại biểu cảm khác: kính nể và thương hại. Kính nể vì thân thủ của Soái, còn thương hại là vì anh nghĩ mãi không ra, rõ ràng Soái là một kẻ đáng thương, tại sao anh ta lại phải nối giáo cho giặc, làm chó săn của Lương Huân.

Lúc Soái chỉ còn cách Tần Hằng chừng hai mét, Tần Hằng chú ý tới ánh mắt của anh ta, đó là một đôi mắt trong sạch, anh thấy rõ ánh mắt Soái có chút trì trệ, Tần Hằng đột nhiên vung tay từ phía sau đâm về phía Soái, trong tay anh cũng có một con dao sắc bén.

Trước khi anh xông ra cứu Ngô Tịch Hân, đã lén đến quầy bar cầm lấy, chính là vì muốn đối phó với Soái.

Anh hiểu rõ năng lực của Soái, một khi ra tay sẽ dốc toàn lực.

Soái nghiêng người muốn tránh, nhưng tốc độ ra tay của Tần Hằng quá nhanh, anh ta vẫn bị chém trúng bả vai, máu tươi chảy ra, con dao trong tay Soái rơi trên đấy phát ra tiếng “leng keng”.