Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 11




CHƯƠNG 11: CÔNG LAO BỊ MẠO NHẬN CHIẾM LĨNH

Lúc Tống Tư Vũ đang suy nghĩ lung tung, ba cô ta ở đầu kia đã nói chuyện: “Con gái à, quan hệ kia không phải do ba tìm ra đâu? Nếu ba có quan hệ như vậy thì sáng nay sao phải nổi giận làm gì? Tư Vũ, sáng nay ba hơi lo lắng quá mức nên đã nói là ‘Đem con cho Mã Cách ‘, đó chỉ là nói nhảm thôi, con đừng giận ba nhé…”

Lời của cha Tống Tư Vũ khiến cô ta lập tức cuống lên, vẻ hồng nhuận trên mặt tăng thêm một bậc.

Ba nói cái gì đó, bạn con đang ở bên cạnh cùng nghe đó! Còn nhắc lại chuyện đưa con cho người ta, thế mà ba cũng nói được!

Tống Tư Vũ mặt như lửa đốt, khuôn mặt nhỏ đen lại, đứng lên đi sang một bên nghe điện thoại.

“Ba, thật sự không phải nhờ quan hệ của ba à?” Tống Tư Vũ xác nhận lại lần nữa.

“Nếu ba có thể nhờ quan hệ thì sáng nay ba đã không nói ra chuyện cho con tới nhà Mã Cách một đêm…”

Tống Tư Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nuốt xuống cục nghẹn ở cổ họng: “Ba đừng nhắc lại chuyện đó nữa có được không? Vừa rồi bạn của con đều ở đó cả, con còn mở loa ngoài nữa, ba làm mất hết mặt mũi của con gái ba rồi đó ”

“Bạn của con đều ở đó cả à, ôi chao, lỗi của ba, Tư Vũ, nhưng gọi điện cho ba con còn mở loa ngoài làm gì…”

“Được rồi, mọi người nghe hết rồi, con đang hận là không thể tìm kẽ đất mà chui vào đây này.” Tống Tư Vũ dùng tay đỡ trán.

Con mở loa ngoài làm gì à, còn không phải cho rằng ba đã tìm được quan hệ nên muôn khoe khoang một chút hay sao, bây giờ thì tốt rồi, khoe khoang không thành lại còn tự tạo ra bê bối cho mình nữa!

“Ài, Tư Vũ, có phải bạn của con hỗ trợ tìm quan hệ hay không?”

“Bạn của con. . .” Tống Tư Vũ quay đầu lại liếc nhìn một lượt đám người trên bàn cơm, thật sự cũng có khả năng này, trước đó bọn họ cũng có gọi qua điện thoại qua.

“Có lẽ đúng là bạn của con nên mới có tác dụng! Người ta đã giúp mình một chuyện lớn nên con phải cảm ơn người ta cho tốt vào đấy.” Cha cô ta nói.

“Chắc chắn rồi, vậy nhé, con cúp máy đây!” Lúc này thái độ của Tống Tư Vũ đã thoải mái hơn nhiều, bạn mình đã giúp đỡ giải quyết mà sáng nay còn mắng mình như vậy à, còn bảo mình là đứa hư đốn nữa.

“Chờ một chút, người giúp nhà chúng ta chắc chắn có quan hệ với Hội trưởng của Hội thương nhân, chuyện này là nhờ Hội trưởng Trì nên mới giải quyết được, người này không tầm thường đâu, con để ý một chút.” Cuối cùng ba còn nói thêm một câu.

Cúp điện thoại, Tống Tư Vũ nghi ngờ quay trở về bàn ăn đem chuyện này nói ra, tất cả mọi người rất có hứng thú, là ai nhỉ, vậy mà lại có quan hệ với Hội trưởng của Hội thương nhân.



Vẻ mặt Tống Tư Vũ cũng có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt của cô ta lướt nhìn một vòng khuôn mặt của tất cả mọi người, cuối cùng khóa chặt ở trên người Tưởng Bối Bối đang ngồi ở ngay sát bên phải cô ta, cười nhạt hỏi: “Bối Bối, là cậu giúp tôi tìm quan hệ đúng không?”

Tưởng Bối Bối sững sờ, lắc đầu cười khổ nói: “Tôi nào có quan hệ rộng như vậy, Tư Vũ cậu nói đùa cái gì vậy?”

“Thật sự không phải?” Tống Tư Vũ hơi trầm mặt xuống, hỏi lại.

“Thật sự không phải!” Trong lòng Tưởng Bối Bối hơi sợ hãi.

Ánh mắt Tống Tư Vũ lại chuyển qua Thôi Hải Ninh ở bên cạnh Tưởng Bối Bối: “Hải Ninh , là cậu giúp tôi à?”


“Không phải không phải, tôi không có năng lực đó đâu, Tư Vũ , tôi đã gọi điện thoại cho tất cả người nhà tôi rồi, bọn họ đều không giúp được gì…” Thôi Hải Ninh lắc đầu.

Tiếp theo, ánh mắt Tống Tư Vũ lần lượt vòng qua từng người:

“Hoàng Dụ, là cậu giúp tôi tìm quan hệ”

“Nhậm Luân, là cậu tìm quan hệ”

“Tiểu Huệ, là cậu đúng không?”



Tống Tư Vũ hỏi qua tất cả mọi người, chỉ có điều đến chỗ Tần Hằng lại bỏ qua.

Những người khác thì cô ta còn không dám chắc chứ Tần Hằng này thì, hừ, một người không có thẻ mà dám đi vào ngân hàng Hoa Kỳ, là cậu ta? Đây không phải chuyện nực cười nhất trên đời sao?

“Vậy là ai nhỉ?” Tống Tư Vũ cụp mắt xuống, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhiên có một cái tên xẹt qua trong đầu cô ta giống như tia chớp vậy.

“Trương Vỹ!”

Ngoại trừ những người ở đây, người duy nhất Tống Tư Vũ gọi điện chính là Trương Vỹ, dựa theo tình hình hiện tại, người kia chắc là Trương Vỹ rồi!


Tống Tư Vũ mở điện thoại, tìm số điện thoại của Trương Vỹ gọi đi.

Thật sự là anh ta sao? Nhà anh ta có quan hệ với Hội trưởng Trì ư?

Lúc trong lòng Tống Tư Vũ đang nghi ngờ, bên kia đã nhận máy.

“Alo, Tư Vũ , tình hình thế nào rồi?” Trương Vỹ vội vàng hỏi.

“Cậu giúp tôi đúng không?” Tống Tư Vũ hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong lòng cô ta chờ mong câu trả lời của Trương Vỹ.

“Sau khi cậu gọi điện thoại cho tôi tôi nói với ba tôi, ba tôi nói ông ấy là bạn học của hội trưởng Trì, ông ấy sẽ tới Hội thương nhân xem thử một chút, nhưng tôi còn chưa hỏi lại…” Trương Vỹ không chắc chắn nói.

“Giải quyết xong rồi, giải quyết tốt đẹp cả rồi!” Tống Tư Vũ vui vẻ ra mặt: “Trương Vỹ, tôi biết ngay là cậu mà, ba tôi nói là có người tới nhờ hội trưởng Trì giúp đỡ, Trương Vỹ, rất cảm ơn cậu…”

“Giải quyết xong là tốt rồi, cám ơn cái gì, việc nhỏ ấy mà.” Giọng điệu của Trương Vỹ hòa hoãn hơn rất nhiều.

“Vẫn phải cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu cũng biết tập đoàn Thiên Sư mạnh thế nào mà, ông ta muốn nhà tôi chết thì nhà tôi cũng không thể ngăn cản được, làm không tốt cuối cùng còn bị táng gia bại sản đấy, hơn nữa chắc chắn Mã Cách không bỏ qua như vậy rồi, có khi tôi còn bị anh ta… Cho nên, cậu đã giúp tôi một chuyện lớn đó, ngẫm lại những chuyện này Tống Tư Vũ cảm thấy nghĩ mà sợ, lòng cảm kích đối với Trương Vỹ lại càng tăng thêm, thậm chí trong mắt có nước mắt:

“Cậu đừng nghĩ như vậy” Trương Vỹ cười cười nói.


“Bây giờ cậu tới Tiên Nhã Cư đi, tôi ở đây mời khách! Tôi muốn gặp trực tiếp để cám ơn cậu!” Tống Tư Vũ nhiệt tình mời.

“Được, tôi qua đó ngay đây.” Trương Vỹ một lời đồng ý, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp khả ái của Tống Tư Vũ nhếch miệng lên mỉm cười.

Cúp điện thoại, Tống Tư Vũ đắc ý nhìn một vòng.

Lúc những người khác nghe thấy Hội trưởng Hội thương nhân trong lòng cũng rung động một chút, có quan hệ với Hội trưởng Hội thương nhân là nhân vật thế nào chứu, người bình thường có thể sao!

Tống Tư Vũ thật sự có một người bạn lợi hại như vậy sao bọn họ có thể không hâm mộ chứ? Lập tức bọn họ cũng rất chờ mong người bạn của Tống Tư Vũ kia.

Nhìn thấy những người khác ở đây nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, trong lòng Tống Tư Vũ cũng cân bằng lại một chút, sắc mặt cũng cao ngạo hơn một chút.


Trương Vỹ học khoa Công nghệ thông tin của Đại học Kim Lăng, khoảng cách từ Đại học Kim Lăng tới đây cũng không xa, rất nhanh đã tới Tiên Nhã Cư.

Trương Vỹ cao một mét tám mươi lăm, dáng người tráng kiện, hơi mập mạp, tóc uốn xù, hai bên dùng dao cạo ra hai vết trắng, khuôn mặt trắng trẻo bóng loáng.

“Trương Vỹ, ở đây!” Tống Tư Vũ lập tức nở nụ cười đi đến trước mặt Trương Vỹ , tự nhiên kéo lấy tay Trương Vỹ, cô ta hơi cúi đầu, mang theo một chút khí chất thiếu nữ hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Vỹ : “Cám ơn cậu, lúc tôi cần giúp đỡ nhất thì cậu đã đứng ra, tôi thật sự rất cảm động”

Trương Vỹ vô thức liếc nhìn tay mình đang bị Tống Tư Vũ lôi kéo, anh ta cũng đánh bạo, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Tư Vũ, thấy Tống Tư Vũ xinh đẹp như vậy đang ở trước mặt mình, con mắt cũng bất động: “Sau này tuyệt đối đừng nói mấy lời đó nữa, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì.”

Tống Tư Vũ nở nụ cười xinh đẹp, kéo Trương Vỹ đi về hướng bàn ăn, những người khác trên bàn cơm nhìn thấy Trương Vỹ đến đây đều lục tục đứng lên, nhìn anh ta với ánh mắt lấy lòng.

Trương Vỹ là người có quan hệ với Hội trưởng Hội thương mại, so với sinh viên như bọn họ thì rõ ràng là có địa vị cao hơn, muốn kết giao cùng loại người này thì không thể không thể hiện ý tốt với người ta?

“Nhiều người như vậy sao.” Trương Vỹ đi đến trước bàn ăn, nhìn thấy những người khác đứng dậy hoan nghênh mình, trong lòng vô cùng hưởng thụ, giơ tay ra: “Tất cả mọi người ngồi xuống đi, đứng đấy làm gì vậy?”

Trương Vỹ nói xong, những người khác mới lục tục ngồi xuống.

“Cậu ngồi cạnh tôi đi.” Tống Tư Vũ lôi kéo Trương Vỹ đi tới chỗ ngồi của mình nhưng thân thể Trương Vỹ to lớn, Tống Tư Vũ có thể ngồi xuống đã rất miễn cưỡng rồi, nếu muốn động đũa thì phiền phức hơn nhiều.

“Tất cả mọi người di chuyển một chút đi.” Châu Ý lập tức nói với những người khác, những người khác cũng rất phối hợp nhưng hiệu quả cũng không lý tưởng lắm, Tống Tư Vũ và Trương Vỹ vẫn rất chen chúc.

“Tần Hằng ”

Lúc tất cả mọi người di chuyển ghế, Tống Tư Vũ bỗng nhiên nhìn về phía Tần Hằng , sắc mặt hơi âm trầm, chờ Tần Hằng nhìn về phía cô ta, Tống Tư Vũ cũng không hề thấy xấu hổ chút nào:

“Nếu không cậu đi về trước đi, lúc đầu tôi cũng không bảo cậu tới, bây giờ cậu cũng ăn được khá nhiều rồi, trường học cũng không xa, cậu về ký túc xá trước đi.”