Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 109




CHƯƠNG 109: THẾ GIỚI NÀY ĐIÊN RỒI

“Thật hay giả đấy?” Mọi người bật dậy khỏi ghế, có người đi đến trước cổng sắt, nhìn chiếc xe đang từ từ tiến lại gần.

“Là xe Ferrari thật đó!” Một chiếc Ferrari màu xanh lái đến trước cổng sắt, họ đồng loạt nhìn về phía biển xe.

“Không phải những lời anh ta nói là thật đó chứ?”

“Đây là xe Ferrari của anh ta ư? Anh ta thật sự là phú nhị đại ngầm ư?”

Lúc này, rất nhiều người đều cảm thấy nghi ngờ và kinh ngạc.

“Mọi người không cần đoán già, đoán non nữa, đây là xe Ferrari của Phương Luân!” Bành Vũ lớn tiếng, nói với mọi người. Lúc này, những người khác mới bừng tỉnh, họ càng tăng thêm sự ngưỡng mộ với Phương Luân.

“Tôi nói rồi mà, không thể nào là xe của tên nhóc đó được! Cậu ta ở đây giả thần giả quỷ cái gì không biết! Sao có thể lái được xe Ferrari cơ chứ?”

“Bành Vũ tìm được người bạn trai ổn thật đấy! Mới hơn hai mươi tuổi mà đã lái được xe Ferrari rồi!”

“Đúng đó, dáng người cân đối lại hiểu biết nhiều, còn nhiều tiền, có tiềm lực phát triển, gia tài cũng kếch xù. Nếu Bành Vũ kết hôn với cậu ta, thì thực lực của nhà họ Bành chúng ta chắc chắn cũng tăng lên không ít.”



“Bà nội Liễu, bác trai, đây là xe của cháu, mọi người có muốn đi xem thử không?” Phương Luân lễ phép đưa ra lời mời. Phương Luân và Bành Vũ đi phía trước, cùng với Liễu Văn Hoa, Bành Lỗi, Lê Oánh đi đến chiếc cổng sắt kiểu hoa, rồi đến trước xe Ferrari.

Tùy tùng của Phương Luân ra khỏi xe, sau đó giao chìa khóa cho anh ta.

“Cháu đặt mua chiếc xe này một năm trước, đến nửa năm trước thì xe giao đến tay. Tổng cộng hết 22,5 tỷ. Trong quá trình sản xuất xe công ty Ferrari, cháu cũng tự mình đưa ra rất nhiều yêu cầu, nên mới tạo ra kiểu xe như hiện giờ. Cháu từng hỏi công ty xe Ferrari, chiếc xe này của cháu thuộc top 30% xe bán chạy nhất công ty Ferrari…” Phương Luân đứng trước xe Ferrari, giới thiệu chi tiết về chiếc xe mình yêu thích cho đám người Liễu Văn Hoa nghe, sau đó lắc lắc chìa khóa trong tay: “Bây giờ, cháu sẽ thể hiện cho mọi người xem.”

Phương Luân ấn chìa khóa, cửa hai bên của xe Ferrari màu xanh từ từ mở ra, đồng thời, mui xe và cốp sau cũng chậm rãi nâng lên. Mọi thứ xảy ra giống như một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, mui xe giấu vào trong cốp sau, chiếc xe lập tức biến thành một studio nhỏ, cửa hai bên giống như đôi cánh đang dừng giữa không trung.

Ánh đèn xe chiếu xuống, chiếc xe Ferrari màu xanh trở nên vô cùng lộng lẫy, tràn đầy cảm giác sang trọng và khoa học kỹ thuật, khiến mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc cảm thán.

“Bác trai, bác có muốn thử chút không? Cháu mời bác.” Phương Luân làm ra động tác mời chào.

“Ấy… Không, không… Vẫn là đám trẻ các cháu hợp lái xe này hơn, bác nói giỡn thôi.” Bành Lỗi từ chối, ông ta sợ mình không biết lái, nếu sơ suất làm hỏng xe, thì sẽ mất mặt lắm. Nhưng trong lòng ông ta cũng rất ngứa ngáy, một chiếc xe sang trọng, có giá hai mươi hai tỷ, ai mà không muốn có trong tay cơ chứ?



“Bành Vũ, bảo Tiểu Phương đưa con dạo một vòng quanh hồ Tử Hà đi.” Bành Lỗi đẩy con gái mình, nói.

“Đúng đó, Bành Vũ, mau lên xe đi! Thử xem là cảm giác gì!” Lê Oánh cũng phấn khích, hai mắt phát sáng.

“Tiểu Vũ, bác trai, bác gái đã nói như vậy rồi, em còn không mau lên xe đi?” Phương Luân trêu đùa, thấy vậy, Bành Vũ nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, lập tức ngồi vào xe. Bành Vũ và Phương Luân qua lại với nhau chưa bao lâu, đây cũng là lần đầu tiên cô ta được ngồi xe Ferrari, do đó, tâm trạng vô cùng kích động.

Phương Luân đang chuẩn bị ngồi vào xe, liếc thấy Bành Mộng và Tần Hằng vẫn đang ngồi ở bàn ăn trong sân. Anh ta lập tức hét một tiếng thật lớn với Tần Hằng: “Này, người anh em, tôi đi dạo một vòng quanh hồ Tử Hà trước, hi vọng khi tôi trở lại, có thể nhìn thấy chiếc xe Ferrari trị giá 204 tỷ của anh nha!”

Nói xong, Phương Luân vẫy tay chào Liễu Văn Hoa, rồi lái chiếc xe Ferrari của mình đi hóng gió ở hồ Tử Hà. Thấy đuôi xe phun ra bốn ngọn lửa, mọi người lại kinh ngạc cảm thán một lần nữa.


Mọi người trở lại sân, lại quay sang châm chọc khiêu khích Tần Hằng một lần nữa. Họ nói, Phương Luân mới là phú nhị đại danh xứng với thực, hàng thật giá thật, mà Tần Hằng chỉ là loại tép riu chỉ biết khua môi múa mép mà thôi.

“Bà nội, hay là cháu tìm người đánh cho tên này một trận nhé!” Bành Nam trừng mắt nhìn Tần Hằng, rồi nói với Liễu Văn Hoa.

“Không phải cậu ta nói rồi sao? Sẽ có người tặng cho cậu ta chiếc xe Ferrari trị giá hai trăm linh bốn tỷ. Người “sang” như thế này, sao chúng ta có thể động vào được chứ?” Liễu Văn Hoa cố ý nói cho Tần Hằng và Bành Mộng nghe.

Những người khác đang bàn tán sôi nổi về Tần Hằng, nói rằng anh không biết xấu hổ. Có người thì hét lớn vài tiếng, bảo anh mau đi đi, có người thì lên tiếng ca ngợi chiếc xe Ferrari của Phương Luân.

“Tần Hằng, có cần tôi đưa anh đi không?” Bành Mộng nhỏ giọng, nói với Tần Hằng. Cô ta cảm thấy, Tần Hằng vì giận dỗi cho nên mới nói ra chiếc xe Ferrari trị giá hai trăm linh bốn tỷ kia.

“Tôi không nói dối, sẽ có người đưa xe đến đây cho tôi!” Vẻ mặt của Tần Hằng vẫn điềm nhiên như không, thấy vậy, Bành Mộng khẽ thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.

“Được rồi, có người mang chiếc xe Ferrari sang trọng trị giá hai trăm linh bốn tỷ đến đây cho anh được chưa! Dù sao, Bành Mộng cũng vì anh mà làm ra không ít chuyện xấu hổ rồi, cũng nhận phải không ít lời chê cười, những chuyện đó cũng không kém chuyện này là mấy, đúng không?” Cố Sa trừng mắt nhìn Tần Hằng, nói. Lúc này, Bành Mộng cũng không còn sức nói lại Cố Sa nữa.

Nửa tiếng trôi qua, có ánh đèn xe từ phía xa chiếu đến. Có người đứng ra trước cổng quan sát, một chiếc xe rất lớn, trên xe còn bật đèn cảnh sát nhấp nháy, xen kẽ ba màu xanh, trắng, đỏ.

“Hình như là xe vận tải vũ trang.” Một người đứng quan sát ở cổng, sau khi nhìn thấy xe, lập tức nói với những người khác.

“Thật ư!”

“Chiếc xe vận tải vũ trang này lớn thật đó! Còn to hơn nhiều so với ngân hàng ấy chứ! Nhưng cũng đủ hung hãn, bá đạo!”

Cùng với sự cảm thán, trong lòng mỗi người cũng nảy sinh nghi ngờ. Tại sao xe vận tải vũ trang lại đi qua đây? Phải biết rằng, hồ Tử Hà cách rất xa khu vực thành phố, mà xe vận tải vũ trang thường vận chuyển các bảo vật quốc gia như tiền mặt, văn kiện, di vật văn hóa có giá trị.


Nơi này hoang vu, hẻo lánh như vậy, hơn nữa cũng không có đường giao thông, xe vận tải vũ trang xuất hiện ở đây không phải quá kỳ lạ ư?

Điều khiến họ kinh ngạc hơn cả đó là, chiếc xe vận tải vũ trang lại đi về phía biệt thự của họ! Xe dừng ngay trước cổng sắt, hai người đàn ông trang bị võ trang đầy đủ lập tức nhảy từ trên xe xuống, trong tay họ còn cầm cây súng với hình dáng vô cùng hung hãn! Mỗi người đứng một bên xe, bảo vệ chiếc xe.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà họ Bành đều sợ ngây người. Họ còn cho rằng, bản thân phạm tội gì đó! Có đứa bé còn bị cảnh tượng nghiêm túc này dọa cho bật khóc.

Thân là chủ gia đình, Liễu Văn Hoa mở cổng sắt ra, đi ra ngoài. Người nhà họ Bành núp phía sau Liễu Văn Hoa, kinh hãi nhìn chiếc xe vận tải vũ trang.

Lúc này, người nhà họ Bành mới nhận ra, còn một chiếc xe Fiat màu đen chạy phía sau xe vận tải vũ trang.

Xe Fiat dừng lại, hai nam một nữ từ trong xe bước ra. Một trong hai người đàn ông là một người nước K hơn bốn mươi tuổi. Người còn lại là một người nước ngoài mặc lễ phục, tóc uốn quăn.

Họ vừa xuống xe, lập tức đi về phía sân.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hiện giờ, cả nhà họ Bành đều ù ù cạc cạc, không hiểu mô tê gì cả. Nhìn ngoại hình của hai người đàn ông này, có thể nhận thấy thân phận của họ không hề tầm thường, lẽ nào hai người này đến đây để thăm hỏi nhà họ ư?

“Xin chào, xin hỏi, ngài là…” Liễu Văn Hoa vội vã xông lên chào đón, chỉ có điều, bà ta không hề quen biết ba người này, rốt cuộc họ đến đây với mục đích gì? Chiếc xe vận tải vũ trang đó có quan hệ như thế nào với họ?

“Xin chào…” Người đàn ông nước K bắt tay với Liễu Văn Hoa, sau đó cũng không giới thiệu gì cả mà thả tay ra. Dường như ông ta đang tìm kiếm gì đó trong đám đông. Người nhà họ Bành ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


“Giám đốc Từ, vinh dự cho chúng tôi khi được ngài ghé thăm, xin chào ngài!” Bành Nam thường xuyên đi dạo trong Trung tâm triển lãm xe Kim Lăng, do đó, anh ta nhận ra đây chính là Giám đốc Từ của Trung tâm triển lãm xe Kim Lăng. Bành Nam vội vàng đưa tay ra, nhưng Giám đốc Từ chỉ thờ ơ, chạm nhẹ một cái với anh ta. Giám đốc Từ vẫn đang dõi mắt tìm kiếm trong đám người.

“Bà nội, đây là Giám đốc Từ – Giám đốc của Trung tâm triển lãm xe Kim Lăng.” Bành Nam giới thiệu Giám đốc Từ với Liễu Văn Hoa và mọi người trong gia tộc. Tám mươi phần trăm những chiếc xe sang trọng ở Kim Lăng đều được mua từ chỗ của Giám đốc Từ. Trong giới thượng lưu của Kim Lăng, Giám đốc Từ tuyệt đối là một trong những nhân vật quyền lực mà tất cả mọi người muốn làm quen, kết giao.

Ánh mắt mọi người nhìn Giám đốc Từ lập tức phát sáng, nhưng ánh mắt của Giám đốc Từ vẫn đang chăm chú tìm kiếm thứ gì đó, vì vậy, họ cũng không dám quấy rầy ông ta.

Người đàn ông nước ngoài nói vài câu với Giám đốc Từ thông qua cô phiên dịch viên. Nhìn bộ dạng này, có vẻ như địa vị của người đàn ông nước ngoài còn cao hơn so với Giám đốc Từ, điều này khiến mọi người càng thêm tò mò.

“Hold on a second (Đợi chút).” Giám đốc Từ nói với người đàn ông nước ngoài một câu, sau đó ông ta nhìn về phía người nhà họ Bành, lớn tiếng: “Ngài Tần, ngài ở đây không?”

“Ngài Tần ư? Giám đốc Từ có phải nhầm lẫn gì rồi không? Đây là buổi tụ tập gia đình nhà họ Bành chúng tôi, lấy đâu ra người tên là “Ngài Tần” chứ?” Liễu Văn Hoa nói với Giám đốc Từ, những người khác cũng đồng loạt gần đầu hùa theo. Họ hoàn toàn không nghĩ đến Tần Hằng, bởi vì người có thân phận và địa vị như Giám đốc Từ căn bản là người không cùng thế giới với Tần Hằng.

Nhà họ Bành chặn kín cổng sắt, do đó Giám đốc Từ hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình trong sân. Ông ta hét lên hai tiếng, nhưng không có ai trả lời.


“Kỳ lạ, rõ ràng là ở đây mà?” Giám đốc Từ vừa sốt ruột, vừa nghi ngờ tự hỏi. Ông ta rút điện thoại ra, ấn một dãy số, rồi đưa điện thoại đến bên tai, trong mắt còn lộ ra vẻ lo lắng. Những người khác cũng biết Giám đốc Từ đang gọi điện thoại cho người tên là “Ngài Tần” kia, do đó họ rất biết điều im lặng, không nói gì nữa.

Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng chuông điện thoại vang lên xung quanh, là nhạc chuông điện thoại Vivo.

Nhà họ Bành lập tức nghĩ ra, đây chính là tiếng chuông điện thoại của tên nghèo kiết xác mà Bành Mộng dẫn đến. Trong lòng họ âm thầm mắng chửi Tần Hằng, đổ chuông lúc nào không đổ lại đổ chuông đúng lúc này. Họ hoàn toàn không nghĩ đến, chuông điện thoại của Tần Hằng lại có liên quan gì đến Giám đốc Từ.

Thế nhưng, Giám đốc Từ và người đàn ông nước ngoài lập tức hớn hở, vui vẻ hẳn lên. Giám đốc Từ gạt đám người nhà họ Bành ra, rồi men theo tiếng chuông điện thoại đi vào bên trong sân. Người đàn ông nước ngoài và cô phiên dịch viên cũng đi theo phía sau.

Lúc này, cả nhà họ Bành mới bừng tỉnh, họ như ý thức được điều gì đó, lập tức đi theo sau ba người họ vào trong sân.

Chỉ nhìn thấy một người thanh niên và một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên bàn ăn dài. Hai người họ đều quay lưng về phía Giám đốc Từ. Lúc này, vẻ hân hoan, vui mừng của Giám đốc Từ càng tăng lên rõ rệt, ông ta tắt điện thoại, bởi ông ta quá quen thuộc với dáng lưng của Tần Hằng. Ngày đó, khi Tần Hằng chuyển một trăm linh hai tỷ vào tài khoản đại lý xe ở Trung tâm triển lãm xe Kim Lăng, Giám đốc Từ đã khắc sâu ngoại hình của Tần Hằng vào đầu, cho dù Tần Hằng có biến thành tro bụi, ông ta cũng có thể nhận ra.

“Ngài Tần!” Giám đốc Từ khom người, bước nhanh đến bên cạnh Tần Hằng. Người đàn ông nước ngoài cũng vội vã bước lên theo.

Lúc này, Bành Mộng đỡ Tần Hằng đứng lên, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Khi cả nhà họ Bành nhìn Tần Hằng một lần nữa, trong lòng họ mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Họ đột nhiên cảm thấy, Tần Hằng không hề ăn hại, kém cỏi như những gì họ nghĩ trước đây. Thậm chí, họ còn cảm nhận được khí chất cao quý, giàu có, ung dung của giới thượng lưu toát ra từ người Tần Hằng.

“Xin chào, ngài Tần!” Giám đốc Từ nở nụ cười lấy lòng, đưa hai tay ra bắt tay với Tần Hằng, sau đó ông ta giới thiệu người đàn ông nước ngoài với Tần Hằng: “Đây là Tổng Giám đốc công ty Ferrari – Ngài Catullo. Lần này, ngài ấy đặc biệt đến đây để bày tỏ sự kính trọng của mình đối với ngài…”

“Ồ…” Tần Hằng nhìn Catullo, Catullo thấy vậy chủ động đưa tay ra, bắt tay với Tần Hằng. Anh ta nở nụ cười vô cùng vui vẻ, nói một câu tiếng Ý với Tần Hằng, đại ý là muốn cảm ơn sự tin tưởng của Tần Hằng dành cho công ty Ferrari, hi vọng sau này có thể có cơ hội phục vụ Tần Hằng thêm một lần nữa. Cho đến khi cô phiên dịch viên phiên dịch xong, Catullo mới buông tay Tần Hằng ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà họ Bành lập tức chấn động, giống như bị sét đánh ngang tai. Trong đầu họ không ngừng vang lên những tiếng nổ “ầm, ầm”. Cảnh tượng xảy ra trước mặt đã vượt xa khỏi tầm hiểu biết của họ, “Ngài Tần” mà Giám đốc Từ muốn tìm lại chính là Tần Hằng ư? Tên ăn hại này thật sự mua được xe Ferrari ư? Hơn nữa, ngay đến cả Tổng Giám đốc công ty Ferrari cũng đích thân mang xe đến tận đây cho Tần Hằng? Là anh ta bị điên, hay thế giới này điên rồi?

Bành Mộng cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta trợn tròn mắt nhìn Tần Hằng. Đầu óc trở nên trống rỗng, cô ta chợt cảm thấy Tần Hằng ở trước mặt trở nên thật xa lạ, thật thần bí, thật phóng khoáng.

“Ngài Catullo khách sáo quá rồi!” Tần Hằng mỉm cười khiêm tốn, gật đầu với Catullo, sau đó, nhìn sang Giám đốc Từ, nói: “Đã mang xe của tôi đến chưa?”

“Mang đến rồi, xe đang ở bên ngoài, mời Ngài Tần ra xem.” Giám đốc Từ hướng về phía Tần Hằng, bày ra tư thế xin mời. Tần Hằng đi ra bên ngoài cổng trước, người nhà họ Bành đang vây xem, thấy vậy lập tức hoảng hốt nhường đường cho anh.