Tôi được Tử Hạ đưa đến nhiều khu vui chơi nổi tiếng, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi chính là phố Trung Hoa. Ở đây đồ ăn vừa ngon mà lại rẻ nữa..có món cơm gà Hải Nam, thịt xiên nướng và nhiều món ăn hải sản được chế biến đa dạng mà phong phú.. Đi bên Tử Hạ, anh ấy tại cho tôi cảm giác rất thân thiết và gần gũi.. con người anh hoà đồng, hay nói và hay cười..tôi như được sống thật với chính mình, không phải kiêng dè hay sợ sệt bất kỳ một ai...
Tử Hạ cười tươi.
- món ăn có hợp với khẩu vị của cô không?
- ngon lắm luôn ấy, khác hẳn với mấy món sang trọng ở nhà ác ma kia..
- ác ma sao? Người đó như thế nào mà thỉnh thoảng cô lại nhắc tới..
- anh ta là chủ nhân của tôi, tính tình hay cáu gắt cực kỳ.. nên tôi gọi anh ta là ác ma..
- vậy là cô k thích hắn ta? ( ánh mắt thăm dò)
- không hẳn vì tuy nhiên anh ta cũng rất tốt
mà..cho tôi chỗ ăn chỗ ngủ tử tế.. với lại anh ta rất đẹp trai nữa nhé ( tôi cười cười kiểu nói nửa đùa nửa thật)
- vậy sao? Đẹp trai hơn tôi không? ( Tử Hạ cười)
- nói anh đừng buồn nhé, anh rất đẹp trai nhưng vẫn thua anh ta...
- cô làm tôi tò mò quá rồi đấy nhé..
- ấy mà mấy giờ rồi anh?
Tử Hạ cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình..
- 11g30p.. trưa rồi..
- thôi chết rồi..mải đi chơi với anh mà tôi quên mất nhiệm vụ của mình rồi.. làm ơn đưa tôi về được không?
- cô nhớ đường không đấy?
- chết mất.. tôi không nhớ đường mà cũng chẳng biết ngôi nhà đó nằm trên đường nào nốt..
Tôi đứng dậy vỗ đầu mình vài cái.. Tử Hạ nắm lấy tay tôi kéo lại.. anh đưa tay mình sờ nhẹ lên khoé môi của tôi, mắt chạm mắt, mặt đối mặt khiến con tim tôi như bóp chặt lại..
- anh.. anh định làm gì?
- khoé môi cô vẫn dính tương ớt này..
Tôi thở phào nhẹ nhõm..
- hú hồn..
Tử Hạ phì cười..
- trí tưởng tượng của cô cũng k tồi..
Nói rồi anh ta xỏ tay túi quần bước đi, tôi lẽo đẽo theo sau..
- này.. không như anh nghĩ đâu nhé..
- cô biết tôi nghĩ gì à..
- không!!
Anh ta mở cửa xe..
- lên xe đi, tôi đưa cô về..
- anh biết nhà tôi ở sao?
- biết.. vì tôi là thiên tài đấy..
Tôi trở về nhà trong tâm lý có chút sợ hãi giống như là mình vừa phạm trọng tội nào đó, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường.. lạy trời, lạy đất, lạy thiên, lạy địa mong sao ác ma kia không có nhà, nếu hắn ta mà ở nhà thì tôi xác định chết chắc, hắn sẽ tức giận la mắng tôi không thương tiếc..
Bà quản gia:
- về rồi à?
Tôi giật mình quay lại đằng sau, chắp hai tay lại..
- cháu.. cháu xin lỗi..
- cháu lên phòng đại thiếu gia đi..
- sao ạ? Đại thiếu gia ở nhà ạ?
- lên đi rồi biết.. ta khuyên cháu nên chân thành xin lỗi..vì dù sao là do cháu sai..
- dạ.. cháu cảm ơn bà đã nhắc nhở..
Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể để đón chào một cơn cuồng phong sắp ập tới..tôi đưa tay bấm mật mã căn phòng, cánh cửa mở ra nhưng căn phòng trống không..
- thiếu gia Vũ Hàn.. anh có đó không?
Anh ta từ ngoài ban công kéo mạnh tấm rèm cửa ra, tay cầm một điều thuốc, khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc..
Tôi cúi gập người xuống..
- tôi xin lỗi.. tôi thành thật xin lỗi anh..
- nếu trên đời này mỗi khi làm sai mà chỉ cần xin lỗi là xong thì đâu cần đến luật pháp..
- tôi sẽ cố găng khắc phục và sửa chữa lỗi lầm của mình..
- bằng cách nào?
- tôi sẽ làm thêm giờ để bù lại khoảng thời gian ham chơi của mình..
- nhà tôi đâu thiếu gì người làm..
- vậy anh muốn gì?
- tôi nhắc lại một lần nữa cho cô hiểu, mẹ cô đã bán cô cho tôi..chính vì vậy, mọi việc làm của cô đều phải thông qua tôi.. ở đâu cái thói tự ý quyết định thế hả?
- thì tôi cũng biết lỗi và xin lỗi rồi mà..
- tôi k cần lời xin lỗi..
- vậy anh muốn gì?
Anh ta bất ngờ đi tới gần chỗ tôi đứng, đưa hai tay tóm lấy cổ áo tôi, hốc mắt đỏ lên..
- nhà này có thưởng khi làm tốt, phạt khi làm sai.. tôi phạt cô tự kiểm điểm lại chính mình trong vòng 48 giờ đồng hồ trong phòng.. tuyệt đối k được ra khỏi cửa..
Khuôn mặt tôi thể hiện rõ mình đang rất là ấm ức và tủi thân.. cũng chỉ là một việc cũng rất bình thường thôi mà anh ta đưa ra hình phạt có quá nặng với tôi không? Dù sao tôi cũng biết lỗi và biết sai rồi cơ mà.. người ta nói đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại..nhưng sự thật vẫn k thể thay đổi được, vì lời anh ta nói chính là mệnh lệnh..
Tôi cúi gập người xuống..
- xin phép anh..
Tôi quay người bước đi chừng 3 bước thì anh ta gọi lại..
- cô đứng lại đó..
- anh còn điều gì cần chỉ bảo sao thiếu gia?
- mặt cô như vậy là ý gì? Mắt cô rưng rưng vậy là muốn gì?
- thế giờ anh bảo tôi phải làm sao? tôi làm sao mà biết được..hay chẳng lẽ tôi phải cười trong mọi cảm xúc..
- mắt của cô, cô phải biết tự chủ ngăn k cho nó được khóc chứ?
- anh tưởng tôi cũng muốn khóc lắm à? Anh thật vô lý..
- nói tóm lại tôi không muốn đôi mắt ấy phải rơi lệ..
- này anh.. anh có thấy mình quá lắm không? Đồng ý anh là chủ nhân của tôi nhưng cũng đừng quản lý quá đáng vậy được không?
- tôi nói vậy mà cô nghĩ là quá đáng.. vậy là cô k phục..
- xin anh.. tôi k muốn tranh luận với anh thêm bất kỳ điều gì nữa.. vì tôi biết thân phận của mình k bao giờ đủ tuổi với anh..
Nói rồi tôi quay mặt bước đi, bước thật nhanh ra hướng cửa.. có thiên tài mới hiểu được con người anh ta, lúc nào cũng bắt người khác làm theo ý mình mà k quan tâm tới cảm xúc của người ta.. chỉ có đại ác ma mới thế thôi..
Vũ Hàn trong phòng đá mạnh vào thành giường..
- chết tiệt.. không biết cô ta là chủ hay mình là chủ nữa..
Điện thoại anh lúc này reo lên cuộc gọi của Nhất Nam ( thầy giáo của Huyền)
- cậu cũng có cô giúp việc đáng yêu phết nhỉ?
- đáng yêu cái con khỉ.. cô ta đang làm cho mình điên lên đây.. đúng là thứ ngu dốt..
- ấy ấy.. k thể nói cô ấy ngu dốt cho được.. cô ấy tiếp thu bài rất tốt đó nhé..
- cậu đang đứng về bên nào thế hả?
- tớ đứng về bên sự thật... mà phải rồi, việc đính hôn của cậu là sao? Chẳng phải...
- gặp nói sau đi ( nói rồi anh tắt máy)
Nhất Nam ở đầu dây bên kia hụt hẫng..
- thiệt tình.. chẳng hiểu đại thiếu gia nhà ta nghĩ gì..
Nói sơ qua về Nhất Nam, anh không chỉ đơn giản là thầy giáo nổi tiếng, mà anh còn là một cậu ấm nhà giàu ít ai biết đến.. bố mẹ anh đều là doanh nhân thành đạt cả, nhưng anh muốn theo đuổi đam mê của bản thân.. mặc cho bố mẹ khuyên ngăn nhưng anh đều hứa làm thêm vài năm nữa, khi đó bố mẹ già yếu hơn nhất định anh sẽ quay trở lại làm tốt nhiệm vụ của mình với dòng họ...
_____
Vậy là hai ngày sau đó, tôi chỉ quanh quẩn với bốn bức tường trong căn phòng nhỏ, cũng rất may mắn cho tôi là anh ta không ác tới mức cắt cơm tôi luôn.. Hằng ngày có chị Trúc ( giúp việc) đều mang cơm vào cho tôi, ăn uống cũng rất đúng giờ giấc..
- chị.. bây giờ mấy giờ rồi chị..
- 6 giờ tối rồi em.. cố lên, sáng mai được tự do đi lại rồi..
- dạ.. em cảm ơn..
- mà cũng may cho em đó nhé, bình thường người làm mắc lỗi như em là bị đuổi thẳng cổ rồi đấy..
- thì thiếu gia mua lại em rồi, đuổi em đi có phải là lỗ vốn không cơ chứ?
- không hẳn đâu.. cậu ấy thiếu gì tiền, có mà tiêu trăm đời cũng không hết đâu em ạ..
- nhiều tiền mà hay cáu gắt kinh khủng..
- thôi ăn cơm đi em, lần sau tuyệt đối không được nói những lời này biết chưa? Đến tai người xấu bụng là chết chắc đấy..trong nhà này không phải ai cũng thật lòng với mình đâu nhé..
- em cứ tưởng cùng người giúp việc như nhau nên sẽ biết giúp đỡ và thông cảm cho nhau.
- chị nói để cho mày phòng tránh thoii, còn chị ra ngoài đây kẻo người ta soi xét với tị nạnh..
Chị vừa bước ra khỏi cánh cửa thì Vũ Hàn đi tới, nhìn thấy anh ta khiến tôi giật bắn mình, nếu mà yếu tim khéo là đột quỵ được luôn ấy..tôi đặt bát cơm xuống bàn..
- thiếu gia.. anh vào đây làm gì?
- lên phòng tôi bảo..
- dạ.. lên phòng anh ấy ạ?
- có đi được không hay là tôi bế cô lên..
- dạ hông.. tôi đi được..
Cánh cửa phòng mở ra, tôi rụt rè bước vào..
- điện thoại cô đâu?
- điện thoại ấy hả? Tôi..
- đưa tôi lưu số tôi vào, có việc gì cô chỉ cần gọi báo cáo là được..
- thiếu gia.. anh có đùa tôi không vậy? Tôi mà có điện thoại thì đã không lên chuyện..
Anh ta nghe thấy vậy gật gật vài cái rồi xoay người kéo ngăn tủ ra, lấy trong đó ra một chiếc hộp màu vàng đưa cho tôi..
- đây là gì vậy?
- mở ra tự biết..Không Phải bom đâu mà sợ..
- tôi k có ý đó...
Tôi đưa tay nhận lấy và bắt đầu mở hộp..uầy ơi, một chiếc điện thoại to hơn cả bàn tay tôi vậy..nhớ k lầm thì hôm trước tôi có nghe được đây chính là điện thoại cảm ứng..tôi ngước mắt lên nhìn anh ta..
- này anh..
- lại sao?
- nhưng mà tôi không biết cách dùng..
Anh ta thở dài rồi rút mạnh chiếc điện thoại từ tay tôi..
- lại gần đây tôi bảo..
Tôi tiến 3 bước đứng kế bên anh ta.. tôi cao một mét 6 mà đứng qua vai anh ta tí.. chẳng hiểu sao các chị ạ, tim tôi bất chợt đập nhanh như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, hai má bắt đầu cảm giác nóng nóng như là mắc cỡ... rồi giờ tự nhiên cảm thấy xấu hổ quá chừng, nói không phải gì chứ chắc thời đại 4.0 còn đứa mù công nghệ như tôi là rất hiếm phải không?
Anh ta dạy tôi cách bật nguồn, tắt nguồn, nhắn tin, nghe gọi...và danh bạ lưu một cái tên duy nhất:
- THIẾU GIA ĐẸP TRAI
- thiếu gia đẹp trai sao?
- cô biết ghép vần rồi hả?
- ghép chậm thì ghép được..
- cũng khá phết, không uổng công tốn cơm gạo của tôi..
- chuyện.. tôi mà lại, nhưng mà anh lưu trên thiếu gia đẹp trai.. có gì đó sai sai..
Anh ta tròn xoe mắt và bắt đầu lớn tiếng..
- sai gì mà sai, sai ở chỗ nào hả?
- chỉ là tôi thấy k giống tính cách của anh thôi mà..
- chỉ vậy thôi sao?
Tôi gật đầu..
- thoii được rồi.. cô về phòng mình đi..
- cảm ơn anh..
Sáng sớm ngày hôm sau, cũng là thứ hai đầu tuần.. lệnh cấm chính thức hết hạn.. tôi dạy từ sớm làm công việc của bản thân và không quên hoàn thành thật tốt.. sau đó mặc bộ đồng phục của trường bước những bước đi thật yêu đời..lúc này anh ta đang ngồi ăn sáng, thấy tôi đi ra với tâm trạng khoan khoái, anh ta khẽ nhếch môi cười một cái..
Tôi cúi gập người chào anh ta và mọi người..
- thiếu gia.. chúc anh buổi sáng tốt lành..!
Anh ta không thèm trả lời hay gật đầu lấy một cái.. nếu là thường ngày chắc tôi sẽ cảm thấy hành động đó là đang khinh mình, nhưng hôm nay tâm tình vui vẻ cũng khiến tôi dễ tính hơn hẳn..
- thiếu gia.. tôi xin phép tới trường..
Bà quản gia:
- không ăn sáng sao?
- dạ cháu không muốn ăn..
Vũ Hàn:
- không muốn cũng phải ăn..ngồi đó đi..
- nhưng mà..
- hay cô thích phạt..
- dạ... thiếu gia..
Mây người hầu gái đứng đằng sau liếc nhìn nhau với ánh mắt thể hiện rõ sự ganh ghét và đố kỵ..
Bà quản gia thấy vậy ho lên vài tiếng để cho họ biết điều một chút..
Vũ Hàn ngồi đối diện nhìn tôi ăn với tâm trạng không thoải mái..
- ăn nhanh lên rồi tôi đưa cô tới trường..
- thiếu gia.. anh đưa tôi tới trường hả?
- nhớ là tới trường để học chứ không phải là để ngắm trai đâu đấy..
- gì chứ? Tôi có ngắm ai đâu..
- nói để cô biết trước... đôi mắt ấy là để nhìn bài tập thôi, biết chưa?
Rồi tự nhiên quái lạ tôi không hiểu anh ta đang quan tâm tôi hay quan tâm đôi mắt của tôi vậy trời..
- được rồi.. thế nào cũng được..
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường tôi một đoạn cách xa tầm 1km..
- cô xuống xe đi..
- tôi phải đi bộ đến hả thiếu gia?
- đi bộ cho khoẻ chân..
Nói rồi anh ta mở cửa xe cho tôi..chớp mắt một cái anh ta đã quay đầu xe đi thẳng về phía trước.. người đâu mà chảnh thế chứ.. vừa bước chân tới cổng trường tôi đã cảm giác có điều gì đó khác khác.. học sinh đi qua tôi, bọn họ đều nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên..tôi cúi xuống nhìn lại mình, kỳ thiệt, quần áo tôi có lấm bẩn hay rách rưới chỗ nào đâu mà nhìn..tôi sải bước chân thật dài đi về phía trước, chỉ mong sao bước nhanh vào lớp học.. đi đến hành lang, chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà nhóm người hôm trước ở cổng trường đã đứng trước mặt tôi...nhóm gồm 4 người, nhìn cách ăn mặc của họ hình như là con nhà giàu có..
Tôi bước chân bên trái thì họ cũng nghiêng người bên trái, bước chân sang bên phải thì họ nghiêng người sang bên phải... mấy người này có vẻ cố tình làm khó tôi..
- các người muốn gì?
Một con trong đó lên cười phá lên..
- kìa chúng mày.. nó đang hỏi chúng mày muốn giề?
- bọn chị muốn chơi với em có được không?( một con nhếch mép cười đểu)
Một con khác lên tiếng..
- con ngu này.. bọn tao mà phải chơi với loại không cùng đẳng cấp như nó á.. nói gọn một câu cho vuông, mày thích chết không?
Tôi dần hiểu ra sự việc, bọn người này đang cố tình gây chiến, hay nói đúng hơn là vẫn chưa hết ấm ức vụ việc lần trước Tử Hạ đứng ra bảo vệ tôi..tôi nở ra nụ cười nhạt nhẽo..
- cuộc sống chỉ mới bắt đầu tươi đẹp, sao phải thích chết..
- mới bắt đầu tươi đẹp thì bây giờ tao cho mày biết thế nào là sống dưới địa ngục ( con đứng đầu nghiến răng dẫm mạnh vào chân tôi)
Tôi bị mũi giày cao gót của ả làm đau điếng người..
- này mấy con khỉ kia.. đừng tưởng muốn làm gì cũng được nhá..bụng dạ các cô được làm bằng gì mà xấu xa quá vậy.. xấu từ xương chậu xấu ra..
- mày nói ai xấu hả con ranh, người xấu ở đây phải là mày mới đúng, chắc hẳn con mẹ mày cũng xấu nên mới tạo ra đứa con không ra gì như mày(nó hất mặt lên nhìn tôi)
Lúc này quả thật đã quá giới hạn chịu đựng của bản thân, tôi lao tới tóm cổ áo cô ta và hét lên..
- mày nói ai thì nói chứ tuyệt đối không được động đến mẹ tao nghe chưa?
3 con còn lại thấy bạn mình bị túm cổ áo, chúng lập tức xông vào cào xé tôi.. nhưng không, tôi nhất quyết không chịu khuất phục và chống trả cho tới cùng..
Học sinh trong trường xúm lại nhìn một đấu với bốn.. tôi nghe được tiếng bọn họ xì xào to nhỏ..
- con học sinh mới này to gan thật, dám động vào nhóm nữ tứ..
Từ đằng xa thầy Nhất Nam đi tới..
- các em làm gì vậy? Dừng tay lại cho tôi..
Nghe được tiếng thầy, bọn họ dần dần buồn ra khỏi người tôi.. đồng phục tôi mặc đã lộn xộn cả rồi, tôi rơi nước mắt nhìn về hướng thầy...
Mấy con ả kia giả vờ tội nghiệp khóc lóc..
- thầy..bọn em vô tội.. mọi người ở đây làm chứng cho tụi em..là nó gây sự trước phải không mọi người..
Mọi người cùng đồng thanh..
- phải đấy..phải đấy thầy..
Thầy tiến tới đứng cạnh tôi..
- chuyện này là sao hả Huyền..
- em k có gì để giải thích vì có bao giờ tiểu số thắng được đa số không thầy?..
- em...lên phòng gặp tôi..
Trước khi đi thầy không quên liếc nhìn bọn họ..
- tôi tin học sinh của tôi..các em còn làm trò này một lần nữa chỉ làm xấu mặt mình mà thôi..
Bước vào phòng học, tôi gục mặt xuống bàn khóc như một đứa trẻ..
- sao em lại dám cả gan đánh nhau với bọn chúng?
- chứ thầy muốn em im lặng để chúng nó bắt nạt.. bắt nạt được một lần sẽ có lần 2 đấy thầy..
- tốt lắm.. quả nhiên là người của Vũ Hàn..nhưng em nên nhớ, em là con gái đấy Huyền.. em có biết nhóm bộ tứ đấy là ai không?
- em k biết nhưng em nghĩ mình không hề sai..
- em...? Thôi được rồi, tôi sẽ gọi Vũ Hàn đến để nói chuyện với em..
- không cần thầy gọi, em sẽ tự gọi..
Nói rồi tôi rút chiếc điện thoại trong balo ra bấm máy gọi cho anh ta..
- thiếu gia.. tôi muốn cùng anh uống rượu...!