Người Thần Bí Bên Gối: Boss, Mượn Cái Thai!

Chương 11




Lão phu nhân trước mặt cũng giật nảy mình, vội vàng tránh ra, sau đó cung kính nói: “Tiên sinh, Thẩm tiểu thư, hai người đã tới, lão phu nhân chờ hai người rất lâu.”

Thẩm Vu Quy mờ mịt, sau khi đối diện với ánh mắt dò xét của Phí Nam Thành, cô càng không biết làm sao.

Cô muốn giải thích thế nào, nói cô không biết lão phu nhân?

Mắt không tốt?

Đúng rồi! Hai mắt của chị cô bị cận thị!

Trong nháy mắt, Thẩm Vu Quy bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Cháu xin lỗi, cháu không đeo kính.”

“Cái này thì có lỗi gì chứ, nhóc con, qua đây cho bà xem một chút, bà nhớ cháu chết đi được!”

Phí lão phu nhân kịp thời lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ, bà cười, vẫy tay với Thẩm Vu Quy, trên gương mặt kia đầy nếp nhăn nhưng rất hiền lành.

Thẩm Vu Quy trước đó đã hỏi qua mẹ, xác định chị hoàn toàn chưa có tiếp xúc với lão phu nhân, nhưng nhìn dáng vẻ của lão phu nhân giống như là quen biết chị? Chẳng lẽ, lúc mẹ không biết, chị gặp qua lão phu nhân?

Thẩm Vu Quy sợ mình lộ tẩy, thận trọng đi đến trước mặt Phí lão phu nhân: “Bà nội.”

Vừa muốn cúi đầu, tay cô lại bị lão phu nhân nắm lấy, bà đeo kính lão, ánh mắt dừng trên mặt của cô, dùng sức nhìn mấy lần, lúc này mới trêu ghẹo: “Hai đứa các cháu thật không có lương tâm, song túc song phi, như cá gặp nước, như keo như sơn. Nếu như bà không nói, hai đứa không nhớ ra bà già này rồi.”

Thẩm Vu Quy….

Song túc song phi? Như cá gặp nước? Như keo như sơn?

Đây đều là thành ngữ gì?

Cô kéo khóe miệng ra, ánh mắt nhìn về phía Phí Nam Thành.

Anh quả nhiên không thích những lời này, nhíu mày, thản nhiên nói: “Bà nội, 10 giờ cháu còn có buổi họp.”

Phí lão phu nhân xua tay: “Được rồi, bà biết cháu bận rộn, bà chỉ hỏi hai đứa dự định khi nào đính hôn?”

Tim Thẩm Vu Quy giống như treo lên, lại nhìn về Phí Nam Thành, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt nhiều hơn mấy phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời lão phu nhân: “Chuyện này để nói sao?”

Lão phu nhân giống như không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, vẫn cười nói: “Được rồi, cháu lấy di động của cháu ra.”

Phí Nam Thành không hiểu cho lắm nhưng vẫn lấy di động ra.

Lão phu nhân nhận lấy di động, mở khóa, sau đó lập tức giống như tên trộm ngoắc tay với Thẩm Vu Quy, giống như một đứa nhỏ làm chuyện xấu: “Nhóc con, các cháu hẳn là còn chưa có lưu phương thức liên lạc của nhau đúng không? Nhanh tới thêm Nam Thành vào wechat, thuận tiện cho hai đứa liên hệ!”

Ánh mắt Thẩm Vu Quy sáng lên.

Cô đang rầu rĩ, mỗi tháng ngoại trừ mùng 1 và 15, thời gian còn lại cô làm sao có thể cùng Phí Nam Thành gia tăng tình cảm, lão phu nhân lại đưa gối đến lúc cô buồn ngủ, thật đúng là thần trợ công.

Dù có cảm nhận được ánh mắt người đàn ông kia, nhưng cô vẫn kiên trì cầm di động lên, thêm wechat của anh.

Lão phu nhân lại càng thêm lưu loát, lúc cô bấm yêu cầu liền dứt khoát bấm đồng ý, sau đó mới trả điện thoại di động cho Phí Nam Thành, dữ dằn nói: “Không cho phép cháu xóa, đã nghe thấy chưa?”

Phí Nam Thành: “Vâng.”

Anh nhận lấy di động, cảnh cáo nhìn Thẩm Vu Quy, ý tứ rõ ràng: Không có chuyện đừng làm phiền tôi.

Lấy được cam đoan từ chỗ Phí Nam Thành, lão phu nhân liền xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Được rồi, không phải cháu bận bịu sao? Cháu đi trước đi! Bà còn có chuyện muốn nói với cô nhóc!”

Phí Nam Thành…

Thẩm Vu Quy nghe thấy thế liền khẩn trương.

Nói chuyện với cô?

Nếu như trước đó lão phu nhân và chị thật sự có gì, cô bại lộ thì làm sao bây giờ?