Chương 58: Mặc Thừa Chết
Cùng lúc này, trong gian phòng bây giờ đã hoàn toàn không còn giống phía trước chỉnh tề, xung quanh cũng là rách rưới mà toà sen bên trong dược đỉnh có năm viên tử sắc đan dược lập loè oánh oánh hào quang toả ra mùi thơm.
Năm viên tử sắc đan dược xuất hiện trong nháy mắt liền có một cỗ màu tím đậm năng lượng ba động từ bên trong đan dược tràn đi ra, mặc dù bị dược đỉnh cản trở một bộ phận nhưng vẫn hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán.
“Ra đây…!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm trong Long Ưng Ám Kim Đỉnh năm viên Lục Phẩm Đan Dược Phá Ách Đan, chờ hắn triệt để bình tĩnh liền vẫy tay, đan dược liền bay đến trên tay hắn.
Chỉ thấy năm viên Phá Ách Đan mặt ngoài hiện lên tử sắc, toàn thân tròn trịa, lộng lẫy, hơn nữa tại đan dược mặt ngoài tựa hồ còn mơ hồ phác họa một loại kỳ dị đường vân mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nhìn thấy liền thở dài nói:
“Xem ra kết hợp hai loại luyện đan dược pháp môn của hai thế giới khác nhau rất thành công! Phá Ách Đan dược tính hoàn toàn đạt đến Lục Phẩm Đan Dược! Hơn nữa một lần liền luyện ra năm viên! Ta đã tiến thêm một bước!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên bao lâu nay vẫn luôn muốn kết hợp Đấu Khí Pháp và Già Thiên Pháp hai loại luyện đan thuật bên trong thiếu sót mà bây giờ đã coi như thành công nên hắn rất vui mừng.
“Phanh…!”
Đúng vào lúc này, lòng mang tham niệm Mặc Thừa rất mau tới đến liền Hải Ba Đông cửa hàng địa đồ bên ngoài, mặc dù nhìn thấy cửa đã đóng nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ dùng đấu kỹ phá cửa xông vào vào bên trong.
“Ừm…!”
Vừa lúc này, ở trên hành lang càng ngày càng nóng nảy Hải Ba Đông cảm giác được bên ngoài lại có Đấu Linh cường giả không mời mà tới liền cưỡng ép xông vào trong nơi ẩn thân của mình liền biết có người bất thiện ý tới.
“Phá Ách Đan ta đều không có thấy liền có người dám tới c·ướp ta Băng Hoàng Hải Ba Đông đồ! Hôm nay nếu để cho ngươi hỏng đại sự của ta thì Băng Hoàng Hải Ba Đông mặt mũi sẽ mất hết! Thậm chí Gigamesh tên kia có thể cười vào mặt!”
Hải Ba Đông trực tiếp trong lòng cười lạnh thành tiếng, thầm nghĩ, một mặt sát khí đi ra ngoài, trên thân khí thế phun trào băng hàn đấu khí, theo bước chân hắn đi ra một bước thì mặt đất phía dưới liền hiện ra một lớp băng mỏng.
“Phanh…!”
Hải Ba Đông dùng sức đẩy ra cửa, thể nội đấu khí phun trào, khí thế trên người tăng vọt, bốn phía nhiệt độ cũng đang không ngừng giảm xuống, hắn đã làm tốt tùy thời ra tay trạng thái nên khi nhìn thấy Mặc Thừa liền trực tiếp lạnh giọng nói:
“Từ đâu tới liền lăn trở về đi! Nếu không để ta ra tay thì ngươi có lẽ không thể nhặt về một cái mạng đâu!”
Mặc Thừa từ bước vào trong vẫn tại lưu ý hoàn cảnh bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy một cái toàn thân tản ra kinh khủng hơi thở lão nhân tóc trắng, từ một chỗ cửa phòng đi ra liền khẩu xuất cuồng ngôn thì trong lòng cũng là nộ khí nảy sinh.
Tuy vậy một thân tu vi Thất Tinh Đấu Linh tại Băng Hoàng Hải Ba Đông cường đại đấu khí uy h·iếp liền ép buộc chính mình tỉnh táo lại, dù cho hắn tự có sát chiêu là Phá Sơn Tý cấy ghép từ Ngũ Giai Ma Thú Sí Viêm Phá Sơn Tê.
“Vị này tiền bối! Ta nhìn ở đây có dị tượng nảy sinh liền cảm thấy nhất định là có cao giai luyện dược sư ở đây luyện chế đan dược! Vãn bối tới để bái kiến! Cũng không phải tới gây chuyện! Xin tiền bối thành toàn!”
Cản thấy vô vị chiến đấu rõ ràng là không sáng suốt vì muốn đánh cũng đánh không lại, Mặc Thừa trong lòng tự an ủi mình mà bên ngoài gầy còm trên mặt kéo ra nụ cười khó coi, tận lực ôn hòa nói.
“Ha Ha Ha…!”
Hải Ba Đông nhìn xem bộc lộ bộ mặt hung ác gia hỏa, còn dám liếm láp tới lôi kéo làm quen liền trực tiếp khí cười, trong ánh mắt tham lam giấu đều giấu không được Mặc Thừa thật coi hắn nhìn không ra sao nên Hải Ba Đông chê cười nói:
“Mau mau cút đi! Ai là ngươi tiền bối! Ở đây cũng không có người cần ngươi bái kiến! Cũng không có người muốn gặp được ngươi!”
Nghe thấy Hải Ba Đông chê cười lời nói thì Mặc Thừa sắc mặt lập tức đen dọa người, cuối cùng nhịn không được liền cũng không thèm ngụy trang nữa, lạnh nhạt giọng nói mắng ra những lời đe doạ:
“Lão đầu tử! Ta chính là Vân Lam Tông ngoại môn chấp sự Mặc Thừa! Hôm nay nhìn ngươi cao tuổi liền kính ngươi một tiếng tiền bối! Ta Vân Lam Tông cường giả vô số! Dám đắc tội chúng ta Vân Lam Tông nhất định phải ngươi chịu không nổi!”
Hải Ba Đông nghe Mặc Thừa khiêng ra Vân Lam Tông uy danh nhưng cũng không sợ, phải biết hắn từng cùng Vân Lam Tông đời trước tông chủ - Vân Sơn quyết chiến vặn cổ tay nên chỉ cười lạnh nói:
“Thế thì sao! Cho dù Vân Lam Tông đương nhiệm tông chủ tới cũng phải cung kính bảo ta một tiếng tiền bối! Ngươi dựa vào mặt dày hàng năm đưa lên một đống lớn cung phụng mới đổi lấy ngoại môn chấp sự tính là thứ gì!”
“Ngươi…. Ngươi tự tìm c·ái c·hết...!”
Mặc Thừa nhìn đối phương như vậy cuồng vọng tự đại, lại đem hắn bỡn cợt không đáng một đồng thì trong lòng tự nhiên là giận dữ, trên thân đấu khí phun trào, sát ý trong mắt càng ngày càng thịnh, đây là muốn chuẩn bị ra tay.
“Hải Ba Đông lão đầu tử! Đêm hôm khuya khoắt là ai đến đây muốn tự tìm c·ái c·hết a!”
Một đạo âm thanh khác từ trong hành lang truyền ra, sau đó liền thấy Già Thiên Pháp Nghịch Thiên xuất hiện mà nhìn thấy hắn kích động nhất không ai khác chính là Hải Ba Đông, thậm chí chuẩn bị quyết đấu Mặc Thừa cũng không thèm để ý.
“Gigamesh! Ngươi cuối cùng cũng đi ra! Không biết ta muốn đan dược hẳn là thành công a!”
Hải Ba Đông thần sắc hưng phấn kèm thấp thỏm nói mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên liền giơ tay đưa ra một cái bình ngọc, bên trong có một viên mang theo từng đạo kỳ dị văn hoạ tử sắc đan dược, chính là Phá Ách Đan.
Hải Ba Đông ánh mắt kích động định đem Phá Ách Đan chứa trong bình ngọc lấy đi nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên tiện tay liền thu về rồi ngẩng đầu, chỉ chỉ Mặc Thừa, lên tiếng nhìn Hải Ba Đông nói:
“Hải Ba Đông lão đầu tử! Tên này là ai vậy!”
Còn không chờ Hải Ba Đông giảng giải, đã sớm bị hai người không kiêng nể gì cả, hoàn toàn bị chọc giận Mặc Thừa nhìn Già Thiên Pháp Nghịch Thiên trẻ tuổi liền không có đem hắn để vào mắt, trực tiếp uy h·iếp nói:
“Tiểu tử! Ta chính là Vân Lam Tông ngoại môn chấp sự Mặc Thừa! Ta Vân Lam Tông là Gia Mã Đế Quốc mạnh nhất thế lực! Trong tông càng là cường giả vô số! Thức thời nhanh lên đem trên tay đan dược giao cho ta! Không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Vốn đang một mặt không thèm để ý chút nào Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nghe được Mặc Thừa nói ra lai lịch thì chỉ thấy Già Thiên Pháp Nghịch Thiên đột nhiên đột nhiên quay đầu, hướng về phía Mặc Thừa quát:
“Lão già! Ngươi nói ngươi tên là gì!”
Mặc Thừa ảo tưởng đối diện Già Thiên Pháp Nghịch Thiên hỏi lại là do bị chính mình làm chấn nh·iếp rồi thì thần sắc càng đắc ý, nói:
“Không phải lão phu đã nói rồi sao! Ta chính là Vân Lam Tông ngoại môn chấp sự Mặc Thừa! Nhanh nhanh đem đan dược cho ta giao ra! Bằng không...!”
Chưa nói hết thì Mặc Thừa giống như bị con vịt bị nắm được cổ, hắn kinh hãi há to miệng nhưng lại không cách nào đang phát ra âm thanh, lúc này Mặc Thừa trong lòng là vô cùng sợ hãi vì t·ử v·ong chi khí đang bao phủ hắn.
“Vù… Vù… Vù…!”
Vừa mới bị hắn uy h·iếp thanh niên trên thân đột nhiên bộc phát ra Đấu Vương Đỉnh Phong tu vi lực lượng kinh khủng, Mặc Thừa giống như trong bão táp một chiếc thuyền đơn độc, nhỏ bé lại vô lực.
Liền đứng bên cạnh quan sát, Hải Ba Đông cũng bị Già Thiên Pháp Nghịch Thiên đột nhiên bộc phát sợ hết hồn nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên không quan tâm đến những điều này, hắn ngữ khí âm trầm nói:
“Nói! Ngươi lúc nào đến Thạch Mạc Thành! Còn nữa, ngươi có đối với một cái tiểu cô động thủ, động cước gì hay không! Trả lời ta…!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên không nghờ mình đến Tháp Qua Nhĩ Đại Sa Mạc so với nguyên tác ít nhất là sớm chín năm vẫn đụng phải giống như linh cẩu một dạng Mặc Gia muốn móc ra thể chất người tìm tới cửa tới.
“Ông…!”
Phàm Cảnh Hậu Kỳ Linh Hồn Lực tương đương với Thất Phẩm Luyện Dược Sư bao phủ Thạch Mạc Thành, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thở dài một hơi, còn tốt Thanh Lân rất ngoan, không có hắn ở bên cũng sẽ không chạy loạn mà b·ị b·ắt.
Hơn nữa sau khi suy nghĩ lại, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cảm thấy mình lo lắng cho tiểu đồ đệ này quá mức, có Song Đầu Hoả Linh Xà bảo hộ Thanh Lân thì bằng Mặc Thừa tu vi còn không cách nào dễ dàng chế phục Ngũ Giai Ma Thú.
Bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, hắn nhìn lại Mặc Thừa mà lão già này trong mắt bối rối, tại Già Thiên Pháp Nghịch Thiên khí thế kinh sợ, trên thân toát ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể dùng thanh âm run rẩy nói:
“Đại nhân! Ta tới chỉ là mang theo gia tộc tử đệ tới xà nhân sa mạc! Ta cũng không đụng tới tiểu cô nương nào! Mới vừa rồi là ta có mắt không nhìn thấy thái sơn! Xin đại nhân tha cho ta!”
Tranh thủ Già Thiên Pháp Nghịch Thiên bỏ tay khỏi cổ để tra hỏi mình, Mặc Thừa hơi khom người nói xong liền không dám quay người, từng bước từng bước không ngừng lui lại, ho vọng lần này có thể chạy thoát.
Thấy thế, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cũng không ngăn cản nhưng khóe miệng nhấc lên một vòng cười lạnh, thật coi hắn cái gì cũng không biết sao rồi hắn quay đầu nhìn xem Hải Ba Đông, ngữ khí âm lãnh nói:
“Hải Ba Đông lão đầu tử! Giao dịch giữa chúng ta chờ một hồi rồi nói! Bây giờ ta có chút chuyện trước hết xử lý sạch sẽ đã!”
Nói xong Già Thiên Pháp Nghịch Thiên chân đạp Hành Tự Bí, một đạo tiên thiên trận đồ ẩn chứa sơn hà nhật nguyệt hiện dưới chân mà hắn giống như một đạo sấm sét xẹt qua, thân ảnh nhanh chóng tại chỗ biến mất trước mặt Hải Ba Đông.
“Vù….!”
Chỉ vài giây sau, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên liền xuất hiện ở Mặc Thừa trước mặt, tay trái trực tiếp chụp vào lão già này cổ mà Mặc Thừa không khỏi kinh hãi khi đi tới trước mặt hắn, cười lạnh ngang tàng xuất thủ nam tử thần bí.
“Tiểu tử! Ngươi không thể g·iết ta! Nếu ta c·hết thì ngươi nhất định sẽ bị chúng ta Vân Lam Tông điên cuồng trả thù!”
Đã sớm sợ vỡ mất mật Mặc Thừa thấy chính mình hôm nay sợ rằng khó thoát khỏi c·ái c·hết thì bản năng cầu sinh bỗng thúc đẩy hắn ra tay chống cự, trong miệng làm cố gắng cuối cùng ra vẻ ngoài mạnh trong yếu nói.
Đáng tiếc là uy h·iếp vô dụng, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên chỉ có cười lạnh, trên tay Thái Dương Chân Hoả gia trì thiêu đốt Mặc Thừa thân thể cùng linh hồn, cho dù hắn có phản kháng cũng là vô lực vì quá yếu.
“Xuy… Xuy… Xuy…!”
Kèm theo âm thanh thiêu đốt, Thái Dương Chân Hoả trực tiếp xuyên thủng Mặc Thừa đấu khí bảo hộ, từ cổ bắt đầu có kim sắc hoả diễm thiêu đốt hắn huyết nhục, cuối cùng tại Mặc Thừa ánh mắt tuyệt vọng bên trong hắn cháy thành tro tàn.
Xác nhận Mặc Thừa đã m·ất m·ạng dưới tay mình, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thân ảnh lại biến mất, hắn không cho rằng mình làm sai, để bảo hộ tiểu đồ đệ Thanh Lân của mình an toàn trưởng thành thì Mặc Thừa tất phải c·hết.
“Gigamesh tên kia làm sao vậy! Tự dưng nổi điên đi g·iết người lung tung…!”
Ở bên trên một nóc nhà khác, chính mắt thấy hết thảy Hải Ba Đông cũng là một mặt mờ mịt, Mặc Thừa xem xét chính là tới c·ướp hắn đan dược, ta đều còn không có phản ứng lớn mà Gigamesh liền một bộ không c·hết không thôi bộ dáng.
Nhưng nghĩ lại chính mình Phá Ách Đan còn tại Già Thiên Pháp Nghịch Thiên trên tay, đó mới là thứ hắn muốn thu hồi của mình nên cho dù không muốn tham dự vào ân oán này nhưng Hải Ba Đông vẫn vội vàng vàng đi theo.
“Mặc Gia người sao…!”
Đi tới Hải Ba Đông cửa hàng địa đồ một chỗ biệt việt dùng để nghỉ ngơi, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên linh hồn lực lập tức cảm giác được phụ cận ẩn giấu đi không ít Đấu Sư cùng Đấu Giả, sát ý trong mắt lần nữa phun trào.
“Thanh Lân! Sư tôn trở về rồi!”
Tạm thời kìm nén sát ý muốn g·iết người, Già Thiên Pháp vì muốn kiểm tra Thanh Lân có an toàn hay không liền tốc độ lại lần nữa tăng tốc, trực tiếp từ không trung nhảy xuống trong biệt viện, hô.
“Sư tôn ca ca! Người đã trở về! Thanh Lân rất nhờ người đó!”
Thanh lân mang theo thanh âm kinh ngạc, vui mừng từ trong biệt viện truyền ra, sau đó liền thấy nở nụ cười tiểu đồ đệ một đường chạy chậm đến đi tới trước mắt hắn, đi theo sau lưng còn có Song Đầu Hoả Linh Xà.
“Thanh Lân! Mấy ngày nay nghỉ ngơi con không có chuyện gì xảy ra a!”
Nhìn thấy Thanh Lân không có việc gì, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cũng là thở dài một hơi, đưa tay vuốt tiểu nữ hài tóc, nhẹ nhàng nói mà Thanh lân híp mắt, hưởng thụ đỉnh đầu ma sát bàn tay, nói:
“Không có chuyện gì xảy ra! Thanh Lân rất biết điều! Một mực ở trong Hải Ba Đông tiền bối phòng ngủ tu hành! Tu vi gia tăng cũng được không ít rồi đó!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nghe vậy liền gật đầu hài lòng, hắn có thể cảm nhận được Thanh Lân tu vi tinh tiến không ít nên tiện tay liền đem một tên Mặc Già người ẩn trên nóc nhà ném tới bên cạnh trên mặt đất, nói:
“Tốt! Nếu con đã cảm thấy tinh tiến tu vi thì hôm nay hai sư đồ chúng ta tiếp tục học thực chiến! Tất cả những người xung quanh đây sắp bị sư tôn tóm ra sẽ đều là địch thủ của con!”
Bốn phía nguyên bản giám thị Mặc Gia người trợn tròn mắt, vừa mới bị tiện tay ném đi trên đất người chính là bọn họ trong gia tộc mạnh nhất đại trưởng lão Mặc Thừa tay sai một trong, Cửu Tinh Đấu Sư - Mặc Cốt.
“Sư tôn ca ca! Chúng ta lại muốn thực chiến sao! Nhưng ở đây làm gì có ma thú để g·iết! Hơn nữa kẻ này là ai…! Không lẽ…!”
Thanh lân nhìn xem Già Thiên Pháp Nghịch Thiên tiện tay ném trên mặt đất Mặc Cốt, lên tiếng hỏi thăm mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên không thèm để ý Mặc Cốt đang tràn đầy nghơ ngác cùng phẫn nộ, tùy ý nói:
“Không sai! Thanh Lân! Thực chiến hôm nay không phải là g·iết ma thú mà là g·iết người! Tất cả những người ta sắp bắt cho con thực chiến đều là kẻ xấu muốn nhắm tới Bích Xà Tam Hoa Đồng! Thanh Lân chỉ cần g·iết hết bọn họ là được!”
“A! Tốt! Sư tôn ca ca nói ai đáng c·hết thì hắn chính là đáng c·hết! Thanh Lân sẽ g·iết c·hết bất cứ ai làm ảnh hưởng đến Thanh Lân và sư tôn ca ca!”
Thanh Lân nở nụ cười vui vẻ, gật đầu nói như việc nàng g·iết người cũng chỉ vì để bảo hộ an toàn của mình và Già Thiên Pháp Nghịch Thiên, tiểu nữ hài mấy tháng nay đi cùng hắn hoàn toàn đã bị dạy dỗ trở nên vô cùng hiếu chiến và hư hỏng.
“Không được! Phải mau mau chạy trốn khỏi hai người này! Ta còn muốn theo chân Mặc Thừa đại trưởng lão xưng bá Gia Mã Đế Quốc! Ta tuyệt đối không thể c·hết ở đây!”
Trên đất Mặc Cốt nhìn thấy hai sư đồ Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cứ như vậy ra phán xét sinh tử của hắn thì trong mắt tràn đầy cừu hận, hung tợn thầm nghĩ mà Thanh Lân khuôn mặt lạnh băng bắt đầu tiến tới gần Mặc Cốt.
“Cho dù c·hết ta cũng phải kéo thêm người đi làm đệm lưng! Bích Xà Tam Hoa Đồng người sở hữu! Ngươi đi c·hết đi cho ta!”
Mặc Cốt thừa dịp hai sư đồ còn chưa ra tay liền vận chuyển đấu khí lao lên, hét lớn, định đánh lén trước nhưng Thanh Lân tay phải trong nháy mắt bốc lên âm hàn chi lực, nàng cũng hướng về phía Mặc Cốt vỗ ra một chưởng.
“Oanh…!”
Một t·iếng n·ổ tung vang lên, Mặc Cốt đánh ra đấu kỹ hoàn toàn không gây ra cho Thanh Lân một tia tổn hại gì vì tu vi, công pháp,… hoàn toàn kém xa nên trong nháy mắt liền bị một chưởng tràn đầy âm hàn chi khí bao phủ thành một tảng băng.
“Thái Âm Chân Kinh khí tức! Lại rất thuần khiến thái âm chi lực! Thanh Lân xem ra vẫn chịu một ít ảnh hưởng huyết mạch của xà nhân tộc nên ở âm hàn chi đạo xem ra đi một bước xa a!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn trước khi c·hết phản công Mặc Thừa bị Thanh Lân một chưởng công kích bắt nguồn từ đâu, nhân tộc hai đại mẫu kinh một trong, Thái Âm Nhân Hoàng sáng tạo Thái Âm Chân Kinh.
Già Thiên Đại Thế Giới, nhân tộc Thái Âm Nhân Hoàng sinh thời thật đáng kính trọng, công đức hoàn toàn không thua Thái Dương Thánh Hoàng, thành đế phù hộ nhân tộc, đem kinh văn khai sáng đều tặng cho nhân tộc xem xét, v.v…
Đáng tiếc theo thời gian trôi đi, rất nhiều nhân tộc không còn nhớ đến công đức của Thái Âm Nhân Hoàng, để rồi đến thời đại của Diệp Thiên Đế - Diệp Phàm thì huyết mạch của Thái Âm Nhân Hoàng đều bị diệt tuyệt không còn sót một ai.
“Bang…!”
Xác nhận Mặc Cốt đã bị mình một chưởng biến thành băng côn, Thanh Lân cũng không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp tay áo hất lên, tảng băng lập tức hiện ra từng khe nứt, cuối cùng nổ tan nát thành vô số mảnh nhỏ.
“Xin lỗi! Thanh Lân không thích bẩn! Máu của ngươi bắn ra uổng phí rồi!”
Khi tảng băng nhốt Mặc Cốt nổ tung, vô số thân thể toái thi cùng máu tươi bắn ra nhưng sắp rơi vào trên người Thanh Lân thì một màng chắn hiện ra che chở cho tiểu nữ hài mà Thanh Lân thì khuôn mặt lạnh lùng, lắc đầu nói.
“Hai người bọn họ là ma quỷ g·iết người không chớp mắt! Chạy mau…!”
Mặc Cốt vừa c·hết, ẩn giấu ở bốn phía Mặc Gia người đã sớm bị doạ sợ mất mật, khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi kêu to rồi không ngừng chọn phương hướng khác nhau thoát đi, thậm chí ngay cả một câu đe dọa cũng không dám lưu lại.
Bọn họ vừa lo lắng, vừa sợ hãi khi một đạo ánh mắt như xem con mồi của Già Thiên Pháp Nghịch Thiên hoặc Thanh Lân đột nhiên nhìn về phía mình, điều này làm cho bọn họ như rơi vào hầm băng mà hai sư đồ kia liền sắp g·iết tới.
Một màn này cũng bị vừa hay chạy tới Hải Ba Đông nhìn thấy, thần sắc có chút không hiểu nhưng vẫn đại khái đoán được Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vì sao đột nhiên vội vàng rời đi nguyên nhân, thì ra là đi giải quyết kẻ bám đuôi.