Chương 49: Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ
“Không thể nào…!”
“Đây là đấu kỹ gì vậy…!”
“Rốt cuộc ai mới là thật vậy…!”
…………………………………………………..
Ô Thản Thành phía dưới tất cả mọi người đang quan sát trên không trung chiến đấu liền nhìn thấy cảnh này thì kh·iếp sợ, ngay cả vận chuyển con mắt cũng không thể phân biệt được, khó có thể nhận ra đâu là chân thân của hắn.
“Ù… Ù… Ù…!!!”
Hư không trở nên mai một, khí tức cường đại bao phủ thiên địa, đây là một loại áp lực khó có thể miêu tả thành lời, như ngày tận thế đang tới, Đế Kinh cấp bậc công pháp sớm đã vượt qua cấp bậc công pháp thế giới này có thể chịu được.
Khó khăn chịu đựng nhất là Tiêu Lâm, thân thể cường đại có thể so với Ngũ Giai Ma Thú của hắn đã sinh ra những cơn đau đớn, cánh hoa và vạn đạo thân ảnh bức tới khiến cơ thể hắn như muốn nứt ra, khí cơ nguy hiểm ngàn ngập.
Sát sinh đại thuật tuyệt thế thứ hai trong Thôn Thiên Ma Công do Nhân Đại Đế khai sáng ra một thánh thuật là Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ, mỗi cái đều có thể hóa thành chân thân, là sát thuật cái thế.
“Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ”
Lúc này, nó phối hợp với Vạn Hóa Thánh Quyết cũng thi triển quả thật khủng bố tuyệt luân, đây là một loại tuyệt thế sát chiêu tổ hợp mà Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên rốt cục đã vận dụng tới thủ đoạn cấm kỵ này.
“Ta không thể c·hết ở đây được! Tiêu Gia nếu mất đi sự bảo hộ của ta sẽ gặp nguy hiểm chí mạng! Chỉ có thể liều một phen thôi! Cho dù c·hết ta cũng phải kéo kẻ này đi làm đệm lưng!”
Tiêu Lâm biết mặc dù mình đánh không lại người thần bí này nhưng bây giờ dù có xin tha giảng hoà thì người này cũng sẽ không đồng ý vì cả hai đã g·iết đến đỏ mắt rồi liền trong lòng suy tính một lần liều mình kéo địch thủ đồng quy vu tận.
“Huyền Giai Trung Cấp Đấu Kỹ- Cuồng Sư Hống Thiên!”
Liếc nhìn Tiêu Gia đã bị tàn phá, khói lửa bốc lên, Tiêu Lâm trong lòng đã mang theo ý chí t·ử v·ong, hai mắt nhắm chặt một cái rồi sau đó mở to ra, đấu khí trong cơ thể hoàn toàn dùng ra hết để bộc phát ra một lần đánh cuối cùng.
Phong thuộc tính đấu khí lại lần nữa ngưng tụ ra một đầu khủng bố hùng sư, theo Tiêu Lâm chỉ còn một cánh tay đấm ra một quyền quyết tử thì thanh sắc hùng sư lập tức lao như đạn đạo nhắm vào Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên.
“Roẹt..!!!”
Đáng tiếc thánh thuật Vạn Hoá Thánh Quyết uy lực quá kinh khủng, nhất kích liều mạng của Tiêu Lâm trong nháy mắt đã bị Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên xoá bỏ, thanh sắc phong thuộc tính hùng sư nhanh chóng hoá thành thiên địa đấu khí.
“Dồn tất cả sức mạnh vào một kích! Liều mạng một lần sao! Đáng tiếc! Trong mắt ta ngươi quá yếu, chẳng khác gì một con kiến hôi! Mà con kiến hôi muốn bật lại hùng ưng liền không thể là chuyện không thể xảy ra!”
Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ hoá ra từng đạo Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên mở miệng tràn đầy vẻ lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm lên tiếng mà sau đó tất cả đoá tiên tam hoá ra người liền lao đến g·iết c·hết Tiêu Lâm.
“Không…!!!”
Một tiếng gào thét không cam lòng từ trong miệng Tiêu Lâm kêu lên nhưng chỉ trong chớp mắt khi vô số Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên bao phủ thì âm thanh dần dần im bặt lại mà khí tức của Tiêu Lâm liền biến mất trong trời đất.
“Tách… Tách… Tách…!!!”
Máu tươi chảy từng giọt trên không trung, chỉ thấy lúc này Tiêu Lâm thân xác đã mất đi sự sống, toàn bộ Ô Thản Thành nhìn thấy cảnh này liền không thể tin vào mắt mình, nhất là Tiêu Gia người tinh thần hoàn toàn đã sụp đổ hoàn toàn.
“Thôn Thiên Ma Công - Đại Đạo Bảo Bình!”
Giết c·hết Tiêu Lâm xong, Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên từ trên xác c·hết của lão đầu tử này lấy đi tất cả những vật có giá trị xong thì trên đỉnh đầu hắn đột nhiên chớp động ô quang, đan xen vào nhau.
Rất nhanh chóng ô quang hóa thành một bảo bình màu đen, nó hiện rõ và ngưng thực, phảng phất như vạn thế bất hủ mà Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên giống như một thần ma, có một loại dao động khủng bố tràn ra.
Phong cách của bảo bình màu đen cổ xưa mà tự nhiên, hình thức cũng rất bình thường, khiến cho người ta có cảm giác nó thật gần gũi với đại đạo, như là vật dẫn của đạo, có thể trấn áp chư thiên vạn giới, huyền bí khó lường.
“Nuốt…!!!”
Đại đạo bảo bình sau khi xuất hiện liền toả ra một cỗ hấp lực cường đại mà Tiêu Lâm xác c·hết nhanh chóng bị nuốt vào đó mà Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên cũng cảm nhận được thực lực của mình đã gia tăng thêm không ít.
“Đứng lại! Trả lại phụ thân cho ta..!!!”
“Đúng! Đúng! Mau mau trả mạng lại cho gia chủ của bọn ta..!!!”
“Hu hu hu! Kẻ g·iết người…!!!”
………………………………………………..
Cảm thấy nơi này đã không còn gì để lưu luyến, Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên liền quay người định rời đi nhưng lúc này từng tiếng nói tràn đầy đau khổ xen lẫn phẫn nộ vang lên mà to nhất chính là Tiêu Gia người.
Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên quay đầu nhìn lại thì nhận ra những người này đa phần tức giận vì bị dư ba của hắn và Tiêu Lâm oanh kích phá huỷ rất nhiều nhà cửa, lầu các khiến người thân của bọn họ có không ít bị vong mạng oan.
Đặc biệt nhất là Tiêu Gia người vì Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên không chỉ g·iết c·hết Tiêu Lâm mà còn phá huỷ cơ nghiệp của gia tộc bọn họ nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến những người này mà chỉ lạnh lùng nói to:
“Nực cười! Cường giả tranh phong! Sinh mệnh kẻ yếu ớt là thứ không đáng giá nhất! Ta mạnh hơn các ngươi liền có thể tuỳ ý g·iết c·hết các ngươi thân nhân! Nếu muốn báo thù liền trở nên mạnh hơn đi rồi mới đến tìm ta!”
Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên nói xong liền xoay người rời đi, đấu khí hoá cánh đập đập mấy cái liền hoá thành một đạo quang hoa biến mất ở chân trời, không thèm để ý đến phía sau chửi mắng của con người trong Ô Thản Thành.
Mục đích hiện tại của hắn đã sớm đạt được, nơi này đã không có gì để níu giữ hắn, hiện tại Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên muốn tiếp tục đi du ngoạn những địa phương khác để tu hành cũng như gia tăng thực lực.
“Gia gia! Ta nhất định sẽ báo thù cho người! Kẻ thần bí kia sau này ta nhất định phải tự tay g·iết c·hết để trả mối hận ngày hôm nay!”
Nhìn bóng hình Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên biến mất trong đêm tối, Tiêu Gia người bên trong có một nam hài bé nhỏ, chính Tiêu Viêm không cam lòng lẩm bẩm nói, bàn tay hắn cũng đã nắm chặt đến mức đổ cả máu.
“Tiền bối! Xin dừng bước…!!!”
Vừa bay ra khỏi Ô Thản Thành một khoảng cách khá xa thì một tiếng nói trầm thấp vang lên kéo Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên lại mà hắn cũng nhận ra người gọi mình chính là hắc bào nhân trung niên nam tử - Lăng Ảnh.
Lúc này hắn bằng vào đấu khí song dực màu đen bay theo phía sau lưng Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên mà trên một cánh tay cũng đang ôm lấy một tiểu nữ hài, chính là Cổ Tộc tiểu công chúa - Cổ Huân Nhi.
“Cổ Tộc người! Có chuyện gì sao mà kéo ta lại..!!!”
Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên cũng sớm đã biết thân phận của hai người nên cũng không nhiều lời liền đi đến trung tâm mục đích mà Lăng Ảnh cùng Cổ Huân Nhi khi nghe thấy hắn nói thế liền có chút giật mình hoảng hốt.
Bọn họ không nghờ người này lại biết thân phận của bọn họ, hơn nữa trong giọng điệu hoàn toàn không sợ uy danh của Cổ Tộc, đây không phải là một tin tức tốt vì nếu điều xấu xảy ra thì Cổ Huân Nhi tính mạng có thể gặp nguy hiểm.
“Tiền bối! Hai người bọn ta không có ý định gì xấu! Chỉ là Huân Nhi tiểu thư muốn cảm ơn ngài vì đã giúp đỡ tiểu thư lúc nãy thôi!”
Lăng Ảnh biết Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên lai lịch không đơn giản liền thay đổi giọng điệu hiền lành nói mà Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên chỉ liếc nhìn hai người Cổ Tộc một lần sau đó mới mở miệng đáp lại:
“Không có gì! Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Dù sao tiểu cô nương mới có mấy tuổi liền gặp phải chuyện xấu xa như vậy ta cho dù không muốn ngăn cản thì tâm ta cũng không được vui vẻ!”
Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên nói xong liền quay người định rời đi nhưng đúng lúc này dưới sự che chở của Lăng Ảnh là Cổ Huân Nhi đang im lặng bỗng nhiên mở miệng lên tiếng tràn đầy vẻ đáng yêu cùng dễ thương:
“Đại ca ca! Chúng ta còn có thể gặp lại không!”
Bởi vì Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên chỉ dùng một cái hắc bào che chở nên độ tuổi chỉ 6,7 tuổi của hắn khi giao chiến vẫn bị lộ ra nhưng Lăng Ảnh coi trọng là thực lực nên gọi hắn là tiền bối, còn Cổ Huân Nhi thì gọi là đại ca ca
“Tiểu cô nương! Chuyện này ta không thể nói được! Không có ai có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi! Ngươi phải dần dần quen với sự cô độc sau đó dựa vào chính bản thân mình! Nếu là may mắn thì hai ta sẽ có cơ hội! Tạm biệt!”
Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên nhìn Huân Nhi mở miệng lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi, theo bóng lưng hắn biến mất dần dần trong mnaf đêm thì Cổ Huân Nhi trong lòng nổi lên một nỗi buồn vô cớ mà Lăng Ảnh thấy vậy liền thở dài nói:
“Huân Nhi tiểu thư! Đừng có buồn! Chỉ cần tiểu thư mạnh lên! Khi ấy tiểu thư đứng đủ cao, nhìn đủ xa thì sẽ không bị thứ gì cản trở trước mắt! Đến lúc ấy cho dù người thần bí này ở nơi nào đi nữa thì tiểu thư cũng có thể gặp lại hắn..!!”
“Đại ca ca! Ta nhất định sẽ trở nên mạnh hơn! Đến lúc đó Huân Nhi sẽ đến tìm ngươi!”
Cổ Huân Nhi nghe thấy Lăng Ảnh nói thế liền nhìn lại phương hương Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên biến mất, tay nàng nắm chặt, khuôn mặt non nớt bắt đầu trở nên thành thục hơn, trong lòng đã suy tính về một tương lai sau này.
Trong khi Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên kết thúc chiến đấy với Tiêu Lâm và chia tay với hai người Lăng Ảnh và Cổ Huân Nhi rời đi du lịch Đấu Phá Thương Khung thế giới thì ở hai nơi khác cũng dần dần kết thúc chiến đấu.
[ Tây Bắc Địa Vực - Gia Mã Đế Quốc một góc bí ẩn sơn mạch nào đó ]
“Aaaaa! Mang Thiên Xích! Lão phu nhớ mối thù này rồi! Cổ Khiêm ta nhất định sẽ báo chuyện hày với Lôi Tộc tộc trưởng! Chờ ta đột phá Bán Thánh liền đến tìm lão bất tử ngươi quyết chiến lần nữa..!!!”
Lúc này Cổ Tộc trưởng lão - Cổ Khiêm bị viện trưởng Già Nam Học Viện - Mang Thiên Xích cản đường, hơn nữa một đường treo lên đánh, thân thể chật vật, quần áo tan tành nhưng chỉ b·ị t·hương nhẹ, không có b·ị t·hương tích quá nặng.
Biết mình chỉ là Đấu Tôn cường giả, đánh không lại đã là Bán Thánh Mang Thiên Xích nên Cổ Khiêm để lại một câu ngoan thoại liền xé rách không gian mở ra hư không thông đạo rồi lập tức chạy trốn.
“Không nghờ đuổi tên này lại mất nhiều thời gian đến vậy! Xem ra Cổ Tộc lần này có m·ưu đ·ồ không nhỏ đây! Thôi! Chuyện này tốt nhất không nên tìm hiểu sâu làm gì! Xem như nhiệm vụ Raiden Shogun cô nương giao cho đã hoàn thành!”
Mang Thiên Xích nhìn Cổ Khiêm chạy trốn cũng không có ý định ngăn cản, mục đích của hắn lần này chỉ là trả ân nên cản đường Cổ Khiêm đến bây giờ đã là tốt lắm rồi nên trong lòng thở dài rồi cũng biến mất trong màn đêm đen.
[ Phía Tây Bắc Của Trung Châu - Táng Thiên Sơn Mạch ]
“Oanh…!!!”
“Rắc…!!!”
“Ầm…!!!”
Thương khung lúc này đã bị thổi bay, sơn phong sụp đổ, từng đạo phong bạo che lấp tất cả mọi thứ, vô số hố đen bị xung kích dư ba đập ra, đại địa nứt ra từng khe hở lớn, có thể nói Táng Thiên Sơn Mạch đã biến thành một vùng cấm địa.
“Uỳnh…!!!”
Ở vị trí trung tâm phong bạo, hai bóng người vẫn đang quyết chiến với nhau, từng t·iếng n·ổ tung kèm theo dư ba tạo thành sóng xung kích vòng tròn lan ra phá huỷ mọi thứ xung quanh hai người Cổ Nguyên và Raiden Ei.
Hai người chiến đấu đã trải qua một khoảng thời gian rất lâu nhưng vẫn chưa phân ra được cao thấp vì Cổ Nguyên mặc dù tu vi cao hơn Raiden Ei nhưng hắn đã dùng đủ mọi thủ đoạn vẫn không để đánh bại được tiểu cô nương này.
Do chênh lệch giữa hai loại pháp môn tu hành, Raiden Ei lại có Già Thiên Pháp nên tu vi của nàng mặc dù yếu hơn Cổ Nguyên hai tinh Đấu Thánh nhưng chiến lực nếu bộc phát hoàn toàn không kém, đã suýt tiếp cận Đấu Đế rồi.
Đây vẫn là Raiden Ei chưa chuyển hoá hết đấu khí thành thần lực trong Già Thiên Pháp, nếu không chiến lực nàng có thể bộc phát ra vài “cấm” liền có thể vượt cấp chiến đấu với Đấu Đế hoặc có thể gọi là Tiên Đài Bí Cảnh tầng thứ 1 cường giả.
“Tiểu cô nương! Ngươi thật lợi hại đó! Có thể chiến đấu cùng ta lâu như vậy địch thủ cũng không có nhiều đâu!”
Cổ Nguyên ung dung vừa chiến đấu, vừa mở miệng cười nói, theo thiên địa năng lượng bị dẫn động vào hai tay hắn, từng đạo đấu kỹ công kích tạo thành đủ loại năng lượng to lớn đánh về phía Raiden Ei.
“Nhất Khí Hoá Tam Thanh!”
Raiden Ei không hề có ý định trả lời, mục đích của nàng chỉ có một, đó là ngăn cản người này quấy rầy chủ nhân, mặt nàng lạnh băng như một con rối, theo nàng vận chuyển Già Thiên Pháp bí pháp liền g·iết tới chỗ Cổ Nguyên.
Nhất Khí Hoá Tam Thanh khiến thân thể nàng hoá ra ba người giống hệt nhau, khí tức, chiến lực, thân thể… đều giống nhau, cả ba sau khi xuất hiện liền không nhiều lời đã cùng hợp sức khiến Cổ Nguyên khổ không thể tả.
Hắn không nghờ Raiden Ei còn biết phân thân, hơn nữa phân thân chiến lực hoàn toàn không kém bản thể nên trong một lúc lơ là để lộ sơ sở thì Cổ Nguyên lập tức bị ba vị Raiden Ei đánh bay ra ngoài rồi đâm thủng một toà đại sơn.
“Khụ… Khụ… Khụ…! Tốt lắm! Tiểu cô nương! Ta lại tới đây!”
Cổ Nguyên toàn thân tràn đầu tử sắc lôi đình sấm sét do bị Raiden Ei đánh trúng nhưng với thân thể mạnh mẽ của hắn liền nhanh chóng đứng dậy, ho khan vài giọt máu liền lần nữa định lao tới chiến đấu nhưng dị biến nảy sinh.
“Hả! Chuyện gì xảy ra! Sao ta không cử động được! Đây là… trận pháp! Không tốt! Trúng bẫy của nàng rồi!”
Cổ Nguyên cảm thấy thân thể mình bị thứ gì đó định hình, theo hắn nhìn kĩ liền phát hiện ra một cái tử sắc lôi đình trận đồ bị bố trí ra mà hắn đang ở trung tâm của trận pháp mà sau đó từng đạo lôi đình nhắm ngay hắn mà đánh.
Cổ Nguyên không còn cách nào khác đành phải dùng thực lực đánh ra công kích đấu kỹ phá huỷ từng đạo tử sắc lôi đình đánh xuống đầu hắn mà theo thời gian trôi qua thì lôi đình ngày càng nhiều hơn khiến hắn có chút chật vật.
“Tổ Tự Bí - Vạn Lôi Khoá Thiên Trận!”
Raiden Ei sau khi đánh bay Cổ Nguyên sớm đã bày ra trận này, nàng đã nhận được tin tức Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên đã rời đi nên chiến đấu cầm chân Cổ Nguyên đã không có tác dụng gì nữa nên nàng cũng muốn trở về.
“Tạm biệt! Ngươi rất mạnh! Chờ ta trở nên cường đại hơn nữa liền tìm ngươi chiến đấu!”
Raiden Ei chỉ để lại một câu nói như vậy liền xé rách không gian rời đi, mục đích đã đạt được nên nàng để mặc cho Cổ Nguyên bị lôi đình đánh, dù sao trận pháp này chỉ có vạn lần lôi đình oanh kích, không đủ sức g·iết c·hết Cổ Nguyên.
“Đáng tiếc! Đây là lôi đình sinh linh hoá hình a! Biết thế lúc gặp mặt liền ra tay thật sự để nàng không kịp chạy thoát! Thôi! Chờ về tộc rồi cử người tìm hiểu tung tích và lai lịch của nó ra sao!”
Cổ Nguyên mặc dù bị nhốt trong Vạn Lôi Khoá Thiên Trận nhưng tầm nhìn vẫn không bị hạn chế nên khi Raiden Ei rời đi thì hắn mặc dù có ý định ngăn cản nhưng không thể thực hiện được liền trong lòng lẩm bẩm suy nghĩ.
Viêm Tộc tộc trưởng - Viêm Tẫn: “Cổ Nguyên huynh đã bại sao! Không phải xem ra chỉ là trúng kế rồi bị nhốt! Địch thủ khá lợi hại đó…!!!”
Lôi Tộc tộc trưởng- Lôi Doanh: “Cổ Nguyên lão bất tử này cũng có lúc thua rồi! Xem ra bộ mặt lúc này chắc chắn rất thú vị! Ta có nên trêu chọc hắn một chút không…!!!”
Hồn Tộc Tứ Vị Ma Thánh : “Cổ Nguyên giờ đã bị nhốt trong trận pháp! Chúng ta có nên nhân cơ hội g·iết hắn hay không mọi người..!!!”
…………………………………………….
Trong khi trận đấu của Cổ Nguyên và Raiden Ei tạm thời coi như kết thúc thì phía ngoài Táng Thiên Sơn Mạch có từng đạo thân ảnh mạnh mẽ vốn quan sát chiến đấu nhanh chóng lao tới có mục đích tốt, cũng có mục địch xấu.
[ Tây Bắc Địa Vực - Gia Mã Đế Quốc một thành trì nào đó ]
“Đi theo ta…!!!”
Hư không chấn động trên không trung, theo hai đạo hố đen từ từ mở ra thì có hai bóng đen lao ra ngoài rồi ẩn nấp khí tức của mình, trong đó một bóng đen nhỏ nhắn hơn lên tiếng nói với bóng đen bên cạnh mình rồi bay về một toà lầu các.
“Cốc… Cốc… Cốc…!!!”
Bay đến lầu các, bóng đen nhỏ nhắn lựa chọn một căn phòng như đã sớm biết bên trong có người của mình liền gõ cửa mà người bên trong cũng mở ra, chính là Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên, hắn âm thanh ôn hoà nhìn hai bóng đen nói:
“Đến rồi sao! Raiden Shogun(Lôi Đình Tướng Quân)! Mang Thiên Xích tiền bối! Mau vào trong đi!”
Không sai, hai bóng đen chính là vừa cản trở Cổ Tộc người, Cửu Huyền Kim Lôi hoá hình - Raiden Ei và Lôi Tộc - Mang Thiên Xích mà sau khi Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên mở miệng nói xong thì hai người cũng đi vào.
“Mang Thiên Xích lão đầu! Đây là một đạo Cửu Huyền Kim Lôi đã bị ta xoá đi sát ý cùng huỷ diệt chi lực! Bản thân ai cũng có thể dễ dàng hấp thu! Ước hẹn của chúng ta coi như xong! Không ai nợ ai nữa!”
Raiden Ei sau khi vào trong phòng liền vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng như con rối, không thể hiện một chút cảm xúc liền từ trong người lấy ra một đạo kim sắc lôi đình hạt giống nho nhỏ ném cho Mang Thiên Xích.
“Này! Này! Này! Raiden Shogun cô nương! Đưa đồ cho lão phu cũng phải cẩn thận chứ! Thứ này quý lắm đó!”
Mang Thiên Xích hoảng hốt và luống cuống, hai tay hắn run rẩy đỡ lấy Cửu Huyền Kim Lôi hạt giống lôi đình rồi khuôn mặt tràn đầy vui vẻ và hài lòng liên tục xem xét nhìn kĩ bảo vật đã thuộc về mình.
Đặc biệt hơn nữa là Mang Thiên Xích lão đầu tử này còn lùi ra xa và liên tục đề phòng Raidei Ei vì sợ nàng đòi đồ đã cho trở về mà Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên thấy vậy liền lắc đầu tỏ vẻ buồn cười nhưng cũng không nói ra điều gì.
“Chủ thượng đại nhân! Đây là đồ vật mà người muốn! Thứ này sát khí rất mạnh, hơn nữa tà lực ô nhiễm cũng rất kinh khủng! Cần phải cẩn thận khi sử dụng nó đó!”
Tiện tay bố trí ra một cái kết giới ngăn cách âm thanh không để cho Mang Thiên Xích nghe lén, Raiden Ei từ trong “Khổ Hải” lấy ra một cái nhẫn trữ vật, một cái thanh liên đài và một cái xích sắc thần liêm đưa cho Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên.
Sau khi lấy được không ít thiên tài địa bảo trong cánh cửa màu đỏ thì mỗi đạo thân khác đều lấy đi không ít phần tài nguyên của mình dùng để tu luyện mà của Đấu Khí Pháp Nghịch Thiên vì quá xa nên chỉ có thể Raiden Ei đưa đến.
Ba thứ đồ vật này chính là một phần tài nguyên thiên tài địa bảo trong số đó bao gồm Thanh Liên Địa Tâm Hoả đài sen kèm Dị Hoả, Tà Thần Tu La Liêm và nạp giới có dược thảo, đan dược, thần thú máu…..