Chương 43: Viễn Cổ Chiến Trường Hình Ảnh
[ Bên trong ngân sắc không gian vòng xoáy ]
Lúc này một tiểu nam hài khoảng chừng 7 tuổi dưới sự truyền tống của ngân sắc không gian vòng xoáy liền lơ lửng giữa không trung và đi xuyên qua một cái ngân sắc thông đạo, hắn chính là Già Thiên Pháp Nghịch Thiên.
“Nơi này ẩn chứa hư không chi lực rất nhiều! Hơn nữa đây chẳng phải là không gian thông đạo sao! Như vậy khả năng cao có thần thú phượng hoàng có tu vi Đấu Thánh tương đương với Già Thiên Pháp - Hoá Long Bí Cảnh ngã xuống ở đây rồi!!!
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên hai mắt nhìn xung quanh ngân sắc thông đạo lẩm bẩm, hắn biết ở Đấu Phá Thương Khung thế giới cấp độ Đấu Thánh mới có thể cố định không gian thành một tiểu thế giới có thể sinh sống.
Ngân sắc không gian vòng xoáy này rất ổn định, không hề cho thấy một khe hở nào trong đó nên khả năng cao không phải là Bát Giai Ma Thú mà khả năng cao là Cửu Giai Ma Thú thuộc thần thú Phượng Hoàng tương đương với Đấu Thánh cấp bậc cường giả.
“Aaaaa……!!!!”
Đột nhiên một tiếng kêu tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi vang lên bên tai Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mà nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lập tức nhìn về nơi phát ra tiếng kêu kia.
“Thanh Lân!!! Sao con lại ở đây..!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên khi nhìn thấy thứ phát ra âm thanh thì khuôn mặt có chút buồn bực kêu lên, bởi vì đây là một cô bé tầm khoảng 3,4 tuổi mặc thanh y cũng đang lơ lửng giữa không trung mà cô bé này chính là đệ tử của hắn.
Tuy có chút không vui vì Thanh Lân không nghe theo lời căn dặn của mình nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vẫn ra tay dùng thần lực tạo thành một đạo dây trói đem Thanh Lân kéo đến bên cạnh hắn.
“Uỳnh…!!!!”
Thanh Lân vừa bị Già Thiên Pháp Nghịch Thiên bắt tới thì ngân sắc không gian vòng xoáy dường như đã mang theo hai sư đồ đến nơi tận cùng nên theo một đạo ngân sắc quang mang loé lên thì hai sư đồ lập tức b·ị b·ắn ra ngoài.
“Khụ… Khụ… Khụ…!!!”
Để tránh cho tiểu đồ đệ của mình b·ị t·hương thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ôm chặt lấy Thanh Lân rồi vận chuyển bộ pháp an toàn hạ chân xuống đất nhưng do nơi này quá lâu không có ai đến nên hai sư đồ lập tức bị bụi mù hun phê.
Chờ hai sư đồ lấy lại tinh thần thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mới dùng thần lực bay lên không trung và tạo ra một cái màng chắn năng lượng ngăn cản bụi mù rồi mới quay đầu nhìn Thanh Lân trong ngực mắng:
“Thanh Lân!!! Không phải sư tôn đã nói là con chờ ở bên ngoài rồi hay sao!!! Đồ đệ không nghe lời sư tôn thì có thể không phải là đồ đệ ngoan đâu nha..!!!”
“Nhưng sư tôn ca ca!!! Thanh Lân sợ phải ở một mình!!! Hồi nhỏ mẫu thân cũng nói như sư tôn ca ca là chờ một lát liền trở về nhưng sau đó lại thất hứa!!! Thanh Lân không muốn…!!!”
Thanh Lân nghe Già Thiên Pháp Nghịch Thiên trong âm thanh có chút tức giận thì hai mắt lã chã từng giọt lệ lung linh nhưng vẫn mở miệng nói ra từng âm thanh khiến cho một người lạnh lùng như hắn không biết phải xử lí như thế nào.
“Haiz!!! Thôi được rồi!!! Đừng khóc!!! Thanh Lân đã đến đây thì đi cùng sư tôn luôn đi!!! Nhưng lần sau không được như vậy nữa nghe chưa!!!”
Cuối cùng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên vẫn phải chịu thua, theo hắn mở miệng dỗ dàng và căn dặn Thanh Lân thì cô bê cũng nín khóc và gật đầu xem như đã hiểu thì hai sư đồ mới bắt đầu quan sát nơi này.
Chỉ thấy toàn bộ không gian xung quanh là một màu đỏ tươi như huyết dịch chảy ra nhuộm đầy mặt đất mà bụi mù tung lên lúc nãy nhấn chìm cả hai sư đồ chính là huyết dịch khô đặc bị sự xâm nhập của cả hai sư đồ tạo ra.
“Đó là một cái cánh cửa sao!!! Hi vọng nơi đó có câu trả lời của ta muốn biết!!!”
Mang theo Thanh Lân lơ lửng giữa không trung, Già Thiên Pháp Nghịch Thiên phát hiện ra một cánh cửa khổng lồ màu đỏ ở phương xa liền mở miệng lẩm bẩm một câu xong thì nhanh chóng dùng thần lực bay đến chỗ cánh cửa kia.
“Bộp…!!!”
Từ không trung mang theo Thanh Lân bay đến chỗ cánh cửa màu đỏ thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ngay khi vừa hạ chân xuống đất liền phát hiện ra ngoài cánh cửa màu đỏ thì ở trước nó có một cái tế đàn cổ xưa đã chắn đường.
“Sư tôn ca ca!!! Nơi đó có một bộ xương thú!! Hơn nữa bộ xương khô kia toả ra khí tức rất mạnh mẽ!!!”
Trong khi Già Thiên Pháp Nghịch Thiên còn đang quan sát tế đàn cổ xưa cùng phù văn được khắc trên tế đàn thì vốn nằm trong ngực hắn Thanh Lân liền phát hiện ra vật thể lạ nên có chút sợ hãi mở miệng kêu lên và chỉ tay về một phía.
“Hả..!!! Thật sao…!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nghe Thanh Lân nói thế cũng nhanh chóng bỏ tế đàn cổ xưa cùng phù văn đang quan sát sang một bên rồi mới quay đầu nhìn về hướng có bộ xương khô mà Thanh Lân đã chỉ.
Nơi đó là vị trí của vô số cổ lão phù văn tụ tập đến, hơn nữa nó còn là trung tâm của cả tế đàn mà ở chỗ đó có một bộ xương thú khổng lồ khô khốc, toả ra một cỗ khí tức cổ lão của thời kì viễn cổ, kèm theo sát ý của thái cổ hung thú.
Bộ xương khô này có bộ lông màu đỏ rực như hoả diễm phần thiên nhưng một số chỗ đã hoá thành màu trắng, da thịt mất hết nước dính chặt với xương cốt nhưng khí thế toả ra lại vô cùng mạnh mẽ như thể hắn vẫn còn sống.
Ở trên thân thể của bộ xương thú khô khốc mặc một bộ đã tàn phá chiến giáp có khắc hoạ phượng hoàng chi linh, tại hai chân của nó có một cái xích sắc thần liêm có phượng hoàng thần hình vờn quanh bị hai chân nó bảo hộ.
Đây dường như thể hiện xương thú khô khốc không cam lòng, nó c·hết đi không tiếc nhưng binh khí của bản thân không thể ra ngoài tiếp tục toả sáng mà phải ở lại đây cùng nó dần dần bị thời gian ăn mòn.
Cả thân thể của bộ xương khô đã mất đi sự sống nhưng nó vẫn đứng thẳng, dường như chịu mệnh lệnh của ai đó bảo vệ nơi này, không để bất cứ vật thể lạ nào xâm nhập vào hoặc từ bên trong cánh cửa đi ra.
“Đây là viễn cổ thời kì ma thú sao!!! Xem ra c·hết cũng phải rất lâu rồi! Không đúng!! Bộ xương khô này dường như có chút giống thần thú Phượng Hoàng!!! Không lẽ thật sự có một con Phượng Hoàng c·hết ở đây sao!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mang theo Thanh Lân tiếp cận gần bộ xương thú khô đ·ã c·hết rất lâu quan sát một lúc rồi lẩm bẩm vài câu nhưng theo thời gian càng dài quan sát thì hắn phát hiện ra chỗ không đúng liền kêu lên một câu.
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên chỉ thấy càng nhìn kĩ thì bộ xương thú khổng lồ này càng giống với thần thú Phượng Hoàng trong kiếp trước nghe thấy trong sách ghi lại nên lập tức càng thêm hiếu kì, liên tục vuốt ve xem xét bộ xương thú.
“Sư…Sư tôn ca ca!!! Nó sẽ không đột nhiên tỉnh lại rồi đem chúng ta xé xác ra phải không! Thanh Lân cảm thấy chúng ta nên rời đi khỏi đây nhanh!!!”
Đi theo phía sau lưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên là Thanh Lân lúc này có chút rụt rè, sợ hãi nhưng vẫn lên tiếng khuyên can hắn nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lại chỉ xoa đầu cô bé và mở miệng cười nói:
“Thanh Lân! Có một số việc con phải gan dạ lên thì sau này mới có thể đi xa hơn! Hơn nữa bộ xương thú này đ·ã c·hết từ rất lâu rồi! Nếu không phải nơi này thiên địa linh khí đầy đủ thì đã sớm tan thành tro bụi! Làm sao có thể tự dưng sống lại được cơ chứ!!!”
Thanh Lân nghe Già Thiên Pháp Nghịch Thiên nói vậy liền bình tĩnh lại, sự rụt rè và sợ hãi cũng dần dần biến mất mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thấy vậy thì khuôn mặt cũng hiện lên vẻ hài lòng rồi mới đi làm chuyện tiếp theo của mình.
“Bặc…!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên sau khi quan sát hồi lâu bộ xương thú khô thì không phát hiện ra thêm được điều gì nhưng thông qua cảm nhận của hắn thì xích sắc thần liêm có một tia yếu ớt khí linh nên lập tức đem nó định nhổ nó đi ra tra hỏi.
“Soạt…!!!”
Ngay khi Già Thiên Pháp Nghịch Thiên gần nhổ ra xích sắc thần liêm thành công thì một đạo âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ vang lên nhưng lại bị hắn nhanh chóng bắt được nên lập tức chuẩn bị xem dị biến này là gì.
“Sư… Sư tôn ca ca!!! Aaaa….!!! Xương cốt đang động đậy kìa!!! Có ma….!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đứng sau lưng hắn là Thanh Lân lại đột nhiêu kêu lên mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cũng nhanh chóng nhận ra bộ xương thú khô đột nhiên sống lại.
Cả bộ xương thú sau vô số năm ngủ say trong lòng nham tương bây giờ lại thức giấc, trong mắt nó bốc lên u lam hoả diễm, khí thế của thần thú viễn cổ cũng nhanh chóng dần dần nâng cao lên đến đỉnh phong.
“Vèo…!!!”
Chưa kịp chờ hai sư đồ tỉnh táo lại ý thức thì bộ xương thú khô khốc khổng lồ đột nhiên công kích, chỉ thấy hai đạo thú trảo xương khô xuyên qua không gian đã chớp mắt bắt lấy được cả hai sư đồ bọn họ.
“Hả…? Đây là đội mồ sống lại hay chỉ là một tia chấp niệm chưa tiêu tán đây? Không đúng!!! Ý thức của ta đang dần dần mơ hồ!!! Chẳng lẽ là muốn đoạt xá hay sao?”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên lẩm bẩm nhìn bộ xương thú khổng lồ suy đoán nhưng chỉ vài giây sau khi thấy trên trán bộ xương thú bắn ra một đạo quang trụ về phía hắn thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên liền có chút giật mình kêu lên.
Mặc dù Già Thiên Pháp Nghịch Thiên bị bộ xương thú khô khốc đánh bất nghờ nhưng hắn lại không hề hoảng loạn vì linh hồn của hắn bên trong có rất nhiều cạm bẫy, coi như Tiên Cấp cường giả đi vào đều đừng hòng đi ra.
“Roẹt..!!!”
Theo đạo quang mang từ bộ xương thú khô khốc đi vào trong đầu của Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thì hai sư đồ cũng đồng thời ngất đi, hắn thì phải đọ sức với đạo quang mang mà Thanh Lân thì bị uy áp doạ sợ đến xỉu đi.
“Tỉnh!!! Tỉnh lại mau!!! Thanh Lân!!!”
Đang còn lâm vào bên trong mê man Thanh Lân đột nhiên nghe thấy được âm thanh quen thuộc của Già Thiên Pháp Nghịch Thiên đang gọi nàng thì cô bé lập tức tỉnh táo lại, hai con mắt mở to ra liền thấy được sư tôn của mình.
“Sư tôn ca ca!!! Nơi này là chỗ nào!!! Chúng ta không phải bị bộ xương thú khô khốc bắt lấy sao!!! Bây giờ sao lại xuất hiện ở đây!!!”
Thanh Lân nhận ra mình đang bị Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ôm lấy nhưng cô bé cũng không để ý điều này mà quan sát mọi thứ xung quanh thấy khác lạ hẳn so với ban đầu nên nhanh chóng mở miệng đầy vẻ sợ hãi hỏi sư tôn của mình.
Bởi vì lúc này hai sư đồ bọn họ không đứng ở chỗ tế đàn cùng màu đỏ cánh cửa nữa mà là một vùng thảo nguyên ẩn chứa vô số dược liệu quý hiếm, hơn nữa chỗ này có rất nhiều ma thú cổ xưa đang sinh sống.
“Thanh Lân!!! Đừng sợ!!! Nơi này có lẽ là nơi mà bộ xương thú kia từng sinh sống!!! Đây chỉ là tàn niệm mà nó muốn đem cho chúng ta xem thôi!!! Không có nguy hiểm gì ở đây đâu!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên một tay ôm Thanh Lân, một tay xoa đầu cô bé giải thích mà Thanh Lân nghe thấy hắn nói thế cũng liền bĩnh tình lại nhưng chỉ hiểu được một chút xíu vì cô bé còn chưa ra ngoài thế giới gặp nhiều điều huyền bí.
Không sai, mặc dù được Già Thiên Pháp Nghịch Thiên dạy dỗ nhưng Thanh Lân vẫn còn quá nhỏ nên không hiểu biết quá nhiều về cường giả cấp độ này mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên là người xuyên việt nên cảnh tượng này đã thấy rất nhiều trên sách truyện.
“Hả..!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên biết Thanh Lân không hiểu quá nhiều nên mở miệng giải thích cho cô bé hiểu nhưng đúng lúc hắn vẫn còn đang chỉ dạy thì không gian ảo ảnh này bỗng nhiên xuất hiện dị biến.
“Sư tôn ca ca!!! Sao nơi này bầu trời đột nhiên tối đi vậy!! Nhìn có vẻ không ổn lắm đâu!!!”
Chỉ thấy bầu trời trong xanh đã biến thành màu đen, sau đó một cái vòng xoáy màu đỏ mang theo sự ô uế, tàn bạo, sát khí, tà ác… hiện ra trên bầy trời khiến cho hai sư đồ vô cùng sợ hãi mà Thanh Lân càng ôm chặt lấy hắn mở miệng nói.
“Vù… Vù… Vù…! Quác… Grao… Kéc…!!!”
Không chờ hai sư đồ lấy lại tinh thần thì vòng xoáy màu đỏ trên bầu trời đã bắn ra từng tia năng lượng quang trụ xuống dưới mặt đất khiến vô số sinh linh này trong nháy mắt đã bị tước đoạt sinh cơ, không có một thứ gì sống sót.
“Sư… sư tôn ca ca!!! Đây… đây là thứ gì vậy!!! Nhìn nó Thanh Lân cảm thấy rất sợ hãi!!! Dường như nó có thể lấy đi tính mạng Thanh Lân bất cứ lúc nào!!!”
Theo vô số sinh linh c·hết đi, toàn bộ sự sống kể cả mặt đất, dược thảo, sinh vật… đều b·ị c·ướp đoạt sinh mệnh tinh hoa rồi bị cái vòng xoáy màu đỏ nuốt mất mà Thanh Lân nhìn thấy thế liền vô cùng sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy áo của Già Thiên Pháp Nghịch Thiên run lẩy bẩy nói.
“Thanh Lân! Đừng sợ!!! Tuy sư tôn không biết thứ này là thứ gì nhưng ta có thể chắc chắn nó không thuộc về thế giới này!!! Hơn nữa đây cũng là thứ tà ác nhất mà ta từng thấy nhưng bây giờ chỉ là ảo ảnh nên nó sẽ không gây hại cho hai ta!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ôm chặt Thanh Lân vào lòng rồi xoa đầu cô bé giải thích mà sau khi Thanh Lân bình tĩnh lại thì hai sư đồ mới tiếp tục quan sát cảnh tượng tàn bạo của vòng xoáy màu đỏ kia.
Chỉ thấy cảnh tượng xung quanh dần dần biến đổi, theo vô số sinh linh cùng đại địa mất đi sinh cơ thì h·ung t·hủ của tất cả chuyện này là vòng xoáy màu đỏ kia lại không khách khí nuốt chửng mọi thứ.
Điều này giống như tất cả vạn vật trên thế gian đều là thức ăn của nó, hơn nữa Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cũng phát hiện ra trong lúc nuốt chửng mọi thứ thì vòng xoáy màu đen bên trong dường như có rất nhiều sinh vật trong đó.
“Áp lực thật đáng sợ!!! Hơn nữa trong vòng xoáy màu đỏ có những sinh vật sống sao!! Khí thế của bọn chúng đã vượt xa Cửu Huyền Kim Lôi rồi!!! Không lẽ tất cả bọn chúng đều là Đấu Đế sao..!!
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên ôm chặt Thanh Lân mà trong lòng đang liên tục lẩm bẩm suy nghĩ, hắn cảm giác được những sinh vật trong vòng xoáy màu đỏ toả ra khí thế đã có thể so với Già Thiên Pháp - Tiên Đài Bí Cảnh tầng thứ nhất.
Đây chính là Nửa Bước Đại Năng cấp bậc, tại Đấu Khí Pháp có thể so với Đấu Đế, ở Hoàn Mỹ Pháp lại có thể so với Thần Hoả Cảnh cấp bậc Nguỵ Thần mà bây giờ bên trong vòng xoáy màu đỏ laij có rất nhiều cường già cấp bậc này.
Điều này khiến Già Thiên Pháp Nghịch Thiên càng ngày càng hiếu kì bộ xương thú khô khốc kia chắn trước môn hộ màu đỏ kia có phải là đang phong ấn vòng xoáy màu đỏ này hay không nhưng bây giờ hắn lại không thể làm gì.
Bởi vì hai sư đồ bọn họ đang bị kéo vào trong kí ức tàn niệm của bộ xương thú khô khốc nên bây giờ muốn đi tìm hiểu cũng phải chờ hình ảnh được tàn niệm của bộ xương thú chiếu hết thì mới có thể tỉnh lại.
“Cộp… Cộp… Cộp…!!!”
Đúng lúc Già Thiên Pháp Nghịch Thiên còn đang suy nghĩ thì từng tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên bên tai của hắn mà ngay sau đó không gian đang đen tối bỗng nhiên được thắp sáng bởi sự xuất hiện của chủ nhân của những bước chân.
Chỉ thấy xung quanh hai sư đồ bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều cái trận đồ tạo thành một cái thông đạo khổng lồ mà ngay sau đó từng sinh vật có con người, ma thú,… mặc trang phục không thuộc thời đại bây giờ bắt đầu đi ra.
“Khí thế này!!! Là Tiên Đài Bí Cảnh Tầng Thứ Nhất, Tầng Thứ Hai…!!! Đây là đã vượt qua Đấu Phá Thương Khung thế giới cấp bậc Đấu Đế cường giả rồi!!! Bộ xương thú khô khốc kia rốt cuộc đang che dấu thứ gì!!!”
Trên người của những sinh vật cổ xưa này đều phát ra quang mang chói loà mà Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cảm nhận được khí thế trên người những sinh linh này đã vượt xa khỏi thế giới này có thể chịu đựng thì trong lòng liên tục suy nghĩ.
“Sư tôn ca ca!! Khí thế của những người này có vẻ mạnh quá!!! Thanh Lân không thể cảm nhận được tu vi của bọn họ!!!”
Vốn nằm trong ngực hắn sợ hãi là Thanh Lân lúc này bị quang mang ấm áp từ viễn cổ sinh linh toả ra liền bình tĩnh lại rồi thò đầu ra nhìn những sinh này một cái rồi mới lên tiếng nói chuyện với Già Thiên Pháp Nghịch Thiên.
“Thanh Lân!!! Bọn họ mạnh là tất nhiên rồi!!! Những sinh linh này tu vi thấp nhất cũng có thể so với Đấu Đế!!! Đây cũng là lý do vì sao con không thể cảm nhận được tu vi của họ!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên xoa đầu Thanh Lân giải thích mà cô bé nghe xong thì khuôn mặt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên vì Thanh Lân khi bước vào con đường tu hành thì Già Thiên Pháp Nghịch Thiên đã sớm chỉ bảo tu hành cảnh giới.
Đấu Đế chính là thế giới của nàng đỉnh cao nhất nhưng cô bé lại không hiện lên vẻ ngạc nhiên quá lâu vì tu hành Già Thiên Pháp nên Thanh Lân biết con đường tu hành cần phải đi xa hơn nữa mà sư tôn của nàng cũng không thuộc về thế giới này.
“Sư tôn ca ca!!! Những sinh linh này định đối phó với vòng xoáy màu đỏ sao!!! Hơn nữa bọn họ đã ra tay rồi!!!”
Thanh Lân sau khi suy nghĩ xong liền tiếp tục quan sát cảnh tượng rồi lên tiếng nói với Già Thiên Pháp Nghịch Thiên mà hai sư đồ cũng thấy được những sinh linh này bắt đầu đánh ra từng đạo công kích về phía vòng xoáy màu đỏ.
“Oanh… Oanh.. Oanh…!!!”
Theo vô số công kích năng lượng khác nhau bị những sinh linh viễn cổ này đánh ra thì từng t·iếng n·ổ bỗng nhiên vang lên, đại địa bị xung kích cày nát thành từng khe hở sâu hoắm mà thương khung cũng b·ị đ·ánh ra từng lỗ hổng không gian.
“Sư tôn ca ca!!! Vòng xoáy màu đỏ đang dần nhỏ lại!! Bọn họ thành công rồi!!!”
Thanh Lân nhìn thấy công kích của viễn cổ sinh linh dần dần áp chế vòng xoáy màu đỏ thì kích thích kêu lên nhưng Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thì lại không hiện lên vẻ mặt vui vẻ vì hắn cảm giác được có thứ gì đó rất khủng bố sắp đi ra.
“Roẹt…!!!”
Dường như để trả lời đáp án cho Già Thiên Pháp Nghịch Thiên thì vòng xoáy màu đỏ sau khi bị công kích của viễn cổ sinh linh g·iết đi rất nhiều sinh vật trong nó nên lập tức nổi giận mà ngay sau đó có một đạo huyết quang bay ra.
“Không… Không thể nào!!! Thật đáng sợ!!! Khí thế của đạo huyết quang kia hoàn toàn có thể so với Già Thiên Pháp - Tiên Đài Bí Cảnh tầng thứ ba - Trảm Đạo Cảnh rồi!!!”
Già Thiên Pháp Nghịch Thiên cảm nhận được khí thế phát ra của huyết quang thì lẩm bẩm từng đạo âm thanh có chút run rẩy nhưng không chờ hai sư đồ bọn hắn suy nghĩ tiếp thì đạo huyết quang đã ra tay rồi.
“Aaaaaaa…..!!!!”
Huyết quang vừa bay ra từ trong vòng xoáy màu đỏ liền phân hoá ra vô số công kích mà ngay sau đó những viễn cổ sinh linh mạnh mẽ lúc nãy liền nhanh chóng bị xuyên thủng hình thần câu diệt, xem như hoàn toàn bỏ mạng vô ích.