Chương 29: Bạch Hổ Bảo Thuật
“Bạch Hổ Bảo Thuật - Bạch Hổ Đoạn Thiên Trảm..!!!”
Thiên địa năng lượng lại lần nữa bị rút cạn, chỉ thấy phân thân thứ hai hét lớn một tiếng thì phù văn chi lực trên tay hắn hợp lại với nhau rồi tạo ra một bóng hình mơ hồ của một con bạch hổ cực lớn với sát khí mãnh liệt.
“Ông...!!!!”
Một đạo âm thanh nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy phân thân thứ hai trên tay bảo thuật phát ra hào quang chói sáng thì hai bàn tay liền hoá thành hổ trảo mà đồng thời không trung cũng hiện ra từng đạo bạch quang trảm kích.
Tại Hoàn Mỹ Thế Giới, thần thú bạch hổ thân là tứ linh một trong, sở hữu canh kim chi lực và sát phạt chi lực có thể chém hết mọi vật trong thế gian, ở thiên giai hung thú bảng cũng là đứng đầu, có thể xếp vào top 20 trở lên.
Phải biết rằng thần thú bạch hổ còn từng tranh đấu qua Thập Hung, tuy rằng thất bại nhưng uy danh vẫn còn đó, có thể nói là thực lực cực mạnh nên bảo thuật của nó cũng không thể coi thường.
Hơn nữa phân thân thứ hai mang theo năng lượng là của Hoàn Mỹ Pháp, hoàn toàn phù hợp với bảo thuật, thân thể lại đạt đến Thất Giai Đỉnh Phong, chiến lực thậm chí vượt qua phân thân trước.
“Roẹt..!!!”
Khi những đạo bạch quang trảm kích liên tiếp chém khắp toàn thân Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu thì chúng giống như cắt đậu hũ một dạng, từng mảng thịt lớn liên tiếp bị cắt chém rơi xuống mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, Viễn Cổ Thiên Xà đã bị trảm thành vô số mảng thịt lớn nhưng bị phân thây như vậy chỉ khiến Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu vô cùng đau đớn nhưng nó vẫn hoàn toàn chưa c·hết hẳn.
Nghịch Thiên cùng phân thân nhìn thấy cảnh này cũng hiểu rõ Viễn Cổ Thiên Xà chỉ là hình chiếu năng lượng do Thiên Xà Tôn Giả sử dụng bí pháp hiến tế mà thành, không phải thực thể, cho nên sẽ chỉ là thực lực hạ xuống.
“Rống...!!!”
Quả nhiên Nghịch Thiên đoán không sai, theo một đạo tiếng rống đầy đau đớn vang lên, Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu vẫn còn sống nhưng khí thế trên người nó đã từ Thất Giai Đỉnh Phong hạ xuống Thất Giai Sơ Kì.
“Oanh..!!!”
Giống như biết mình đã không thoát khỏi c·ái c·hết, Viễn Cổ Thiên Xà lập tức kêu lên một tiếng, thân thể giống như được giải phóng cực hạn phóng đến gần phân thân thứ hai của Nghịch Thiên rồi lập tức nổ tung.
“Rắc..!!!”
Toàn bộ không gian xung quanh lập tức vỡ tan tành, từng đạo hư không phong bạo lập tức hiện ra rồi che lấp cả Nghịch Thiên, phân thân thứ hai, Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu, Cực Băng Viêm Quy hình bóng.
Những sinh linh còn sống sót cũng không thoát khỏi t·ai n·ạn, bọn họ nhanh chóng bị dư ba v·ụ n·ổ c·hôn v·ùi trong nền đất mà theo thời gian trôi qua bụi mù nhanh chóng tán đi khiến khung cảnh bên trong bắt đầu dần dần lộ ra.
Trên không trung, không gian thủng lỗ chỗ, mây đen b·ị đ·ánh tan để lộ ra bầu trời trong xanh, dưới mặt đất, đại địa bị cày xéo hiện ra xác c·hết của vô số sinh linh và cây cối bị vùi lấp bên trong.
“Khụ...!!! Khụ...!!! Khụ...!!!”
Trước cảnh tượng hoang tàn như vậy, lại đột ngột có một đạo ho khan bỗng nhiên vang lên như chiếu rọi toàn bộ không gian rồi một bóng hình của một con rùa khổng lồ từ trên không trung rơi xuống dưới đất, đập ra một cái hố to.
Không sai, đây chính là Thất Giai Ma Thú - Cực Băng Viêm Quy đã chuyển tu sang Hoàn Mỹ Pháp - Minh Văn Cảnh Thái Cổ Hung Thú, sau v·ụ n·ổ nó đúng là vẫn còn sống nhưng cái giá phải trả cũng khá thê thảm.
Toàn bộ thân hình đều nhuốm đậm máu tươi, lân phiến bị nướng đen bong tróc, mai rùa tràn đầy vết nứt, có thể nói là thảm không nỡ nhìn nhưng khí thế trên người chỉ có chút suy yếu chứ chưa đến nỗi bị trọng thương.
Cực Băng Viêm Quy tuy rằng không thèm để ý đến thương tích trên người, nó tu luyện Hoàn Mỹ Pháp chỉ cần thời gian liền có thể hồi phục nhanh chóng nhưng lão rùa già này vẫn không muốn bị kẻ sau đánh lén chiếm lợi nên vẫn lấy ra không ít dược thảo cất giữ ra.
“Ra đi!!! Nghịch Thiên tiểu quỷ!!! Lão tử biết ngươi vẫn chưa c·hết đâu..!! Còn định ẩn nấp đến bao giờ hả..!!!”
Trảo rùa khổng lồ vồ lấy một núi dược thảo cho vào miệng luyện hoá để nhanh chóng hồi phục, Cực Băng Viêm Quy vừa vận dụng Hoàn Mỹ Pháp trị thương vừa lên tiếng để xác định Nghịch Thiên đang trốn ở nơi nào.
Nó biết Nghịch Thiên có hai bảo vật là một cái “tàn phá Lục Đỉnh” và một cái “kim sắc lông vũ” hộ thân nên chắc chắn không dễ c·hết như vậy nên khi Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu tự bạo cũng không có ý định bảo hộ hắn.
“Ara!! Ara!! Không hổ là quy lão!!! Ta trốn kĩ vậy mà vẫn bị ngài đoán đi ra!! Đúng thật là không có vui tý nào..!!”
Một đạo tiếng cười nói đầy vẻ muốn ăn đòn đột ngột vang lên bên tai Cực Băng Viêm Quy, hư không bỗng nhiên rung động để lộ ra một đứa bé năm, sáu tuổi mặc tàn phá quần áo da thú, chính là Nghịch Thiên.
Chỉ là lúc này hắn thân hình dính không ít máu tươi của bản thân, quần áo da thú chỉ còn vài mảnh che kín vài chỗ “bí mật” từ miệng cũng chảy ra không ít “kim sắc thánh huyết” nhưng khuôn mặt lại hiện ra vẻ đau lòng.
Nghịch Thiên cũng không nghờ Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu lại chơi tự bạo quá quả quyết khiến không chỉ mất đi phân thân thứ hai do bị nổ tan xác mà ngay cả bản thể hắn cũng chịu thương tích không nhỏ.
Điều rõ ràng mất là thể hiện ra việc này là bản thân Nghịch Thiên không đủ sức để sử dụng Nguyên Thiên Thuật nữa khiến cho bản thân hắn cũng lộ ra bộ mặt thật của mình, không có che lấp được nữa.
May mắt duy nhất là phân thân thứ hai đón đỡ phần lớn dư ba v·ụ n·ổ, nếu không thì có lẽ bản tôn là hắn cũng sẽ chịu trọng thương, không thể tiếp tục chiến đấu, thậm chí là mất đi ý thức của mình.
Mà nếu hắn mất đi ý thức kiểm soát thân thể của mình thì việc vui lớn lắm, vì chiến đấu bên ngoại vi phương đông của Ma Thú Sơn Mạch đã kết thúc nhưng những bên khác thì còn chưa đâu.
Nếu chẳng may bị một số cường giả khác đi qua bên này kiểm tra rồi nhận thấy thể chất của hắn bất phàm liền bổ một đao hoặc mang đi thì nhất định Nghịch Thiên hắn sẽ có phiền toái lớn đó.
“Haizzz..!!!”
Nghịch Thiên sau khi suy nghĩ một hồi lâu liền thở dài một tiếng, sau đó đi đến gần Cực Băng Viêm Quy chọn lựa một số thảo dược trân quý cho vào miệng rồi vận công pháp của mình lập tức trị thương.
Ai bảo hắn bây giờ thương tích không nhẹ, cần một số lượng lớn sinh mệnh tinh khí trong thảo dược để bổ sung thần lực tiêu hao trị thương nên giờ có đống thảo dược này thì chỉ cần một ít thì hắn cũng có thể khôi phục nhanh hơn.
“Tiểu tử hấp thu sinh mệnh tinh khí trong thảo dược nhanh vậy sao..!!! Xem ra ta không thể không bỏ vốn ra bồi dưỡng ngươi rồi!!! Mong là tương lai tiểu tử ngươi đền bù cho lão rùa già ta..!!”
Cực Băng Viêm Quy hiểu rõ tình trạng của Nghịch Thiên hiện tại nên cũng không ngăn cản hắn lấy thảo dược của hắn trị thương nhưng theo núi thảo dược bị Nghịch Thiên hấp thu gần hết thì trong lòng lão rùa già này cũng có chút đau lòng.
“Tiện nghi ngươi lần này thôi đấy!!! Nghịch tiểu tử...!!!”
Cực Băng Viêm Quy nhỏ giọng nói lấy một tiếng, hắn lại lần nữa móc ra một số lượng lớn thảo dược, có trăm năm, ngàn năm... và còn có một số bảo vật ẩn chứa sinh mệnh tinh khí ra rồi chuẩn bị tiếp tục trị liệu thương thế.
“Cảm tạ Quy lão rồi..!!!”
Nghịch Thiên tuy rằng lâm vào trị thương nhưng thần thức vẫn còn quan sát mọi thứ xung quanh nên khi thấy Cực Băng Viêm Quy làm thế liền trong lòng có chút cảm động nên lên tiếng cảm ơn một câu.
“Ha Ha Ha..!!!Còn nói được thì xem ra tiểu tử ngươi vẫn chưa c·hết được..!!! Ta chờ tương lai ngươi mạnh mẽ rồi báo đáp ta đó..!!!”
Cực Băng Viêm Quy nghe thấy Nghịch Thiên cảm tạ liền chỉ cười một tiếng rồi dặn dò vài câu xong liền lâm vào tu luyện trị thương mà Nghịch Thiên cũng vậy, hắn hiện tại đang kiểm tra thương tích của mình.
Cả hai hiện tại cũng không hề lo lắng sẽ bị người đánh lén vì sau vụ tự bạo của Viễn Cổ Thiên Xà lần này đã khiến toàn bộ sinh linh xung quanh còn sót lại c·hết gần hết mà một số còn sống thì còn lâm vào hôn mê.
“Viễn Cổ Thiên Xà c·hết tiệt..!!! Lần này thua thiệt lớn rồi..!!”
Hấp thu sinh mệnh tinh khí trị thương, Nghịch Thiên sau khi kiểm tra thương thế xong thì hiểu được mình không chỉ chịu tổn thương thân thể bên ngoài mà “Khổ Hải”bên trong cơ thể cũng xảy ra vấn đề.
Sau v·ụ n·ổ bất nghờ của Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu thì “Khổ Hải” đáng nhẽ ra sẽ bị xé rách một lỗ nhỏ nhưng nguyên thuỷ thần văn luyện thành binh khí - Hỗn Độn Đỉnh đã đỡ phần lớn dư ba nên “Khổ Hải” không xảy ra vấn đề gì.
Tuy nhiên vì chưa được luyện thành binh khí chính thức mà chỉ là nguyên thuỷ thần văn luyện chế thành phôi thô binh khí nên toàn bộ Hỗn Độn Đỉnh đã bị oanh về hình thức ban đầu là nguyên thủy phù văn.
Đây cũng là do Nghịch Thiên chủ quan, trước đó vì để rèn luyện bản thân thì hắn từng ra lệnh cho Thành Tiên Đỉnh - Lục Đỉnh rằng chỉ khi hắn có nguy hiểm tính mạng mới được ứng cứu nên giờ phải trả giá đắt.
Phải biết rằng Già Thiên Pháp tại Luân Hải Bí Cảnh mỗi tiểu cảnh giới đều có thể rèn luyện một loại “Khí” mà tu sĩ kiện thứ nhất “Khí” sẽ là bản mệnh chi khí, đó là muốn so cảnh giới của hắn trui luyện ra càng trọng yếu hơn.
Bản thân binh khí đầu tiên rèn luyện cũng là binh khí cả đời sẽ theo Nghịch Thiên chinh chiến nên việc này khiến Nghịch Thiên có chút đau lòng nhưng nhờ đó mà hắn cũng hiểu ra được con đường mình lập ra phía trước là sai.
Ban đầu Nghịch Thiên muốn mượn 4 tiểu cảnh giới của Luân Hải Bí Cảnh và 5 tiểu cảnh giới của Đạo Cung Bí Cảnh nhằm rèn luyện ra 9 cái “đỉnh” ẩn chứa một loại pháp tắc khác nhau rồi hợp nhất làm một cái đỉnh duy nhất.
Cửu vì cực - 9 cái đỉnh, dung vì hợp nhất - cửu đỉnh hợp nhất thì vạn vật quy nguyên, giống như đế hoàng dùng chín châu là đỉnh rồi xây dựng cửu đỉnh hợp nhất thành tối cường chi binh - “Đỉnh”.
Đây chính là vạn vật dung hoà làm một thể, rất giống với dung chi đại đạo của Thứ Nguyên Thiên Đế mà cái đạo này cũng chính là đạo Nghịch Thiên muốn đi nhưng xem ra hắn lần này đã thất bại.
Nhận được Thứ Nguyên Thiên Đế truyền thừa khiến con đường tu luyện của Nghịch Thiên bị dính lên đạo tắc của hắn và nó đã khiến bản thân Nghịch Thiên dần dần đi theo đằng sau bước chân của Thứ Nguyên Thiên Đế.
Từ đây cũng đã đủ để thấy Nghịch Thiên sai lầm ở đâu nhưng rất may mắn là Nghịch Thiên qua quá trình giao chiến với Viễn Cổ Thiên Xà hình chiếu liên lâm vào ngộ đạo rồi hiểu ra sai lầm đó, đây xem ra cũng là một bài học thiên địa muốn dành cho hắn.
“Đừng tưởng rằng ngươi là kẻ xuyên việt, nắm giữ nhiều bảo vật, bí pháp, cổ kinh, thể chất tuyệt đỉnh, biết được tương lai hướng đi cốt truyện thì có thể coi thường người khác, lộ của ngươi nếu đi như thế sẽ chỉ là ngõ cụt mà thôi..!!”
“Muốn trở thành kẻ mạnh nhất thì phải đánh vững căn cơ ở mỗi cảnh giới, tìm kiếm thật rõ đạo của mình, khiêu chiến mỗi kẻ địch mạnh, cảm ngộ thiên địa vạn pháp, dung chi vạn đạo một lò thì mới có thể thành công..!!”
Nghịch Thiên giống như dần dần hiểu ra mọi thứ và nhận ra mình sai lầm ở đâu, qua lần vấp ngã này khiến hắn dần dần hiểu ra mình cũng không phải là thiên địa chi tử, cũng không phải là người hoàn mỹ nhất.
Hắn chỉ là một con người bình thường, vô tình lấy được “bí bảo” mở ra con đường tu hành, muốn nghịch thiên để trở thành kẻ mạnh nhất, nắm giữ vận mệnh của bản thân, không hơn không kém.
Tất cả cũng chỉ có vậy, hắn không phải là thế giới chi tử, không có hào quang nhân vật chính, không có thiên địa bảo hộ, giờ chỉ là một tu sĩ muốn chứng nhận được “Đạo” của bản thân, đi ra con đường của mình.
“Ta tên Nghịch Thiên!!! Nếu ta thành tiên, thiên địa vô ma!!! Cả đời thề bảo hộ thiên địa chúng sinh..!!!”
“Ta tên Nghịch Thiên!!! Nếu ta thành ma, thiên địa vô tiên!!! Cả đời thề sát hết thiên địa chúng sinh..!!!”
“Ta tên Nghịch Thiên!!! Nếu ta thành nhân, thiên địa vô sinh!!! Cả đời thề sát hết thiên đạo trong chư thiên vạn giới!!! Mở ra kỉ nguyên tu luyện mạnh nhất cho chúng sinh..!!!”
“Nghịch Thiên Mà Đi..!!!”
“Nghịch Thiên Mà Sống..!!!”
“Sinh Tử Một Khắc..!!!”
“Ta Vẫn Nghịch Thiên..!!”
“Ta Là Nghịch Thiên..... Đế..!!!”
Nghịch Thiên có Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, thể chất này không chỉ có thân thể mạnh mẽ, khí huyết như rồng mà thân còn hợp với “Đạo” nên ngay khi hắn hiểu ra sai lầm của mình thì ngay lập tức lâm vào ngộ đạo.
Lần ngộ đạo này không giống với trước, nếu lúc trước là cảm ngộ kinh nghiệm chiến đấu, rèn luyện tu vi để mạnh lên thì bây giờ là cảm ngộ bản nguyên “Đạo” của mình để đi ra con đường của riêng bản thân.
Nghịch Thiên hiện tại đã “ngộ” ra được “lộ” của mình nên lần ngộ đạo hiện tại hắn không chỉ rèn luyện lại bản nguyên con đường tu hành mà ngay cả “Khí” - thứ binh khí sẽ theo hắn cả đời chinh chiến dần dần mơ hồ có hình dạng mới.
“Già Thiên Pháp - nguyên thuỷ thần văn là từ người tu hành sinh mệnh tinh khí ngưng kết mà thành nguyên thủy chi linh, mỗi một sợi “Thần Văn” đều giống như một đạo thần liên, tràn ngập tại “Khổ Hải” phía trên..!!!”
“Già Thiên Pháp tu sĩ có thể đem “nguyên thuỷ thần văn” tế luyện thành đủ loại v·ũ k·hí, dạng này điều động tới uy lực càng thêm cường đại, lúc sử dụng có thể tế ra bên ngoài “Khổ Hải” để g·iết địch..!!!”
“Rèn luyện loại nào kiểu dáng v·ũ k·hí thì nhìn mỗi người đủ loại điều kiện định ra, đạo của ai thì người đó sẽ tự luyện ra “Khí” thích hợp với bản thân tu sĩ đó, đây là lộ phải đi của người tu luyện..!!!”
“Có người chùy luyện “Khí” dễ dàng như đao, thương, kích, búa cũng có người chùy luyện một chút đặc biệt “Khí” như đỉnh, chuông, tháp là loại tương đối phức tạp “Khí” có thể phát huy đủ loại thần bí sức mạnh...!!!”
“Càng phức tạp “Khí” thì càng khó hình thành, tiêu phí thời gian dài dằng dặc cùng vô tận tinh lực, đều không chắc chắn có thể rèn luyện đi ra, đây cũng là một đạo môn hộ khó khăn của tu sĩ..!!!”
“Mặc dù nói “Chuông” “Đỉnh” “Tháp” là đặc biệt “Khí” tế luyện hình thành sau, nội bộ đan vào đạo ngân pháp tắc khả năng tính chất càng thêm lớn một chút, nhưng cái này cũng là nhân vật thiên tài mới có thể làm được..!!!”
“Đem nguyên thủy thần văn rèn luyện thành “Khí” đối với tu sĩ tới nói cực kỳ trọng yếu, mỗi một cái tu tiên giả đều phải toàn tâm đối đãi, bởi vì đây là trên con đường tu hành “Ngự Vật” chỗ căn bản...!!!”
“Tuyệt đại đa số người tại đem “Thần Văn” rèn luyện thành dụng cụ sau, đều sẽ chọn lựa giống nhau hình dạng thực thể v·ũ k·hí, chỉ có cả hai nhất trí, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất..!!!”
“Khác biệt hình dạng khí mặc dù cũng có thể khống chế, nhưng cái khó lấy phát huy trăm phần trăm uy năng, đây cũng là lí do “Khí” đặc biệt là “Chuông” “Đỉnh” “Tháp” hình dạng chỉ có thiên tài mới có thể rèn luyện
Nghịch Thiên lâm vào ngộ đạo càng sâu thì từng đạo ngân đại đạo pháp tắc càng nhiều mà hắn cũng dần dần hiểu ra thiếu sót của bản thân trong con đường tu hành cũng như rèn luyện ra “Khí” của bản thân.
Hắn bây giờ Già Thiên Pháp đã là Luân Hải Bí Cảnh tầng thứ 2 - Mệnh Tuyền Cảnh giới tu sĩ, đã có thể rèn luyện kiện thứ hai “Khí” nhưng bởi kiện thứ nhất “Khí” đã b·ị đ·ánh nát nên bây giờ chỉ có thể rèn luyện lại “Khí” mới.
“Muốn nghịch thiên mà đi thì binh khí hình dáng phải là loại mạnh nhất cùng hợp với ta nhất!!! Binh khí của ta nên đúc loại nào đây!!! Nhất định phải tìm ra bằng được..!!!”
[ “Khí”Là Kiếm!!! Sắc đệ nhất!!! Vì vạn binh chi chủ!!! Sắc bén chỉ có kiếm!! Không phải nó!!! ].
[ “Khí Là Đao!!! Trảm đệ nhất!!! Vì vạn binh chi sát!!! Trảm đứt chỉ có đao!!! Không phải nó!!! ].
[ “Khí Là Tháp!! Phong đệ nhất!!! Vì vạn binh chi nhốt!! Phong ấn chỉ có tháp!!! Không phải nó!!! ].
[ “Khí Là Chung!!! Trấn đệ nhất!!! Vì vạn binh chi phong!!! Trấn áp chỉ có chung!!! Không phải nó!!! ].
[ “Khí Là Đỉnh!!! Đế đệ nhất!!! Vì vạn đế chi binh!!! Tế thiên cần có đỉnh!!! Cũng không phải nó!!! ].
..........................................
Lâm vào ngộ đạo sâu, Nghịch Thiên thần thức hiện giờ giống như đi sâu vào trong “Khổ Hải” của mình, hắn thấy được “nguyên thuỷ thần văn” như xiềng xích đang liên tiếp va đạp tạo thành đủ loại binh khí có hình dạng khác nhau.
Tuy nhiên rất nhiều binh khí từ “nguyên thuỷ thần văn” tạo dựng như “kiếm” “đao” “đỉnh” “chung” “tháp”... nhưng tất cả đều không phù hợp với “đạo” mới của Nghịch Thiên nên chỉ vài giây sau chúng lại lập tức phá toái.
“Ông...!!!”
Ngay khi Nghịch Thiên còn đang nản lòng vì không nghĩ ra được “Khí” của mình sẽ có hình dạng như thế nào thì một đạo ánh sáng như quang minh chiếu rọi bóng tối của “khổ hải” bỗng nhiên hiện lên.
“Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu”
Đó là 10 chữ cái văn tự cổ xưa có màu tử kim, Nghịch Thiên sau khi nhìn thấy 10 chữ cái này thì liền nhận ra chúng đều là câu từ được ghi trong “Đạo Đức Kinh” của “Lão Tử” bằng” và chúng là “nguyên thuỷ thần văn” của mình.
“Đất trời, cũng như bậc thánh nhân đại giác ngộ, có cái Đạo riêng của mình, sống vô vi, thuận theo tự nhiên, không tư vị thiên vị bất cứ ai, bất cứ điều gì, quy luật vận động lạnh lùng của tạo hoá là lẽ biến dịch tất yếu...!!!”
“Cực thịnh ắt suy, vật cực tất phản, mùa Xuân cây cối đâm chồi nảy lộc - sinh, ắt dẫn tới mùa Hạ đơm hoa kết trái - vượng, rồi tuần tự phải đến mùa Thu tàn tạ - suy, mùa Đông sự sống thu liễm ẩn tàng - mộ, để lại chờ đợi mùa Xuân, khởi sinh lần nữa..!!”
“Vòng sinh tử tuần hoàn ấy là lẽ tất yếu.
Trong vòng sinh sinh diệt diệt, con người sinh ra, lớn lên, bệnh tật, rồi c·hết, những nền văn minh, phát triển đến đỉnh, rồi suy tàn, biến mất..!!!”
“Nhìn lại suốt chiều dài lịch sử, chưa thấy bất cứ ai, bất tử trường tồn, tất cả đều tuân theo hành trình sinh diệt lạnh lùng của trời đất. Đấy cũng là lẽ vô thường của vạn vật...!!!”
Nghịch Thiên vẫn lâm vào ngộ đạo sâu nhưng hiện tại hắn sau khi nhìn thấy 10 chữ cái màu tử kim tràn đầy khí tức cổ xưa của tháng năm thì lập tức hiểu ra “Đạo” của mình kèm theo “Khí” của bản thân.
“Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu..!!”
“Tương Lai Biết Trước Thì Sao Chứ, Sinh Tử Không Nắm Giữ, Chỉ Có Thể Là Khôi Lỗi..!!!”
“Lấy Thiên Địa Vì Bàn, Lấy Chúng Sinh Vì Cờ..!!! Tất Cả Chúng Sinh Chỉ Là Quân Cờ Của Thiên..!!!”
“Đại Năng Cũng Được, Đế Vương Cũng Thế, Mỗi Người Cũng Chỉ Là Những Quân Cờ, Đi Lệch Một Bước, Sinh Tử Lật Chuyển, Vận Mệnh Đảo Lộn Càn Khôn..!!!”
“Đạo Của Ta Là Nghịch Thiên, Cũng Chính Là Lật Đổ Bàn Cờ Của Thiên Đạo..!!! Chính Vì Thế “Khí” Của Ta Cũng Là Thứ Có Thể Đối Kháng Lại Với Bàn Cờ Của Thiên Đạo, Của Đại Năng, Của Tiên Đế...!!!!”
“Đạo Của Ta Là Nghịch Thiên...!!!”
“Khí Của Ta Sẽ Là Bàn Cờ...!!!”
“Cho Dù Thiên Địa Biến Đổi, Vạn Vật Đổi Thay, Chúng Sinh Hợp Sức Chống Lại Ta Thì Chỉ Cần “Khí” Của Ta Vẫn Còn Thì Cho Dù Là Thiên Địa, Tiên Thần, Yêu Ma.... Vẫn Sẽ Nằm Dưới Chân Ta, Chúng Chỉ Là Quân Cờ Mà Ta Nắm Giữ Mà Thôi...!!!”