Chương 1: Sinh Mệnh Kết Thúc! Nhận Truyền Thừa
[Tam Thứ Nguyên - Địa Cầu - Thế Kỉ 21].
[Thành Phố Trung Tâm Của Việt Nam - Hà Nội - Năm 2021].
Lúc này trong màn đêm của trung tâm thủ đô Hà Nội người người bắt đầu nườm nượp ra về nhà hoặc rủ nhau đi quán nào đó sau một ngày cũ đã trôi qua.
Trong màn đêm có ánh huỳnh quang của thành phố Hà Nội hào hoa, những người cha, người mẹ vui vẻ dắt bàn tay những đứa con của họ cùng nhau đi về nhà hoặc vào các quán ăn đêm.
Sau một ngày làm việc mệt nhọc và căng thẳng đây chính là lúc bình yên và hạnh phúc nhất của con người khi họ được ở bên gia đình và những người họ thương yêu.
Dưới ánh sáng đèn điện của thành phố Hà Nội từng tiếc bước chân cùng tiếng xe cộ vang lên trong màn đêm như tạo thành bản giao hưởng kì quái tạm biệt một ngày cũ lại trôi qua.
Cùng lúc này, trên đường phố đông đúc, nhộn nhịp có một thiếu niên với dáng vẻ bất lương, vô công rồi nghề, tay liên tục tung lên tung xuống một con dao bấm đi loanh quanh qua các quán vỉa hè đêm.
Thiếu niên này chính là nhân vật chính của chúng ta, một thiếu niên mồ côi, không cha, không mẹ đi lầm đường lạc lối trở thành cầm đầu một băng nhóm xã hội đen luôn đi thu tiền bảo kê của người dân.
Đi đằng sau thiếu niên bất lương là tầm hơn chục tên thiếu niên khác cũng có dáng vẻ của học sinh hư hỏng, trên tay bọn chúng đều có cầm theo một ít v·ũ k·hí tự chế đơn giản như: gậy, gộc, dao, kiếm...
“Hắc Bang lại tới thu bảo kê rồi! Chạy mau! Nhà nào có con cái mau mang chúng về! Nhanh!”
Trên đường phố, người dân nhìn thấy băng nhóm xã hội đen thiếu niên xuất hiện thì liền hoảng sợ kêu to, liên tục lảng tránh, không muốn đụng chạm tới bọn chúng giống như sợ đụng tới ôn dịch.
Không thèm để ý đến đám người đang hoảng sợ chạy trốn, thiếu niên bất lương dẫn đầu dừng lại động tác tung dao rồi vung tay chỉ về khu phố hào hoa đằng trước mặt nói:
“Chia nhau ra làm ba đội đi thu bảo kê như mọi khi! Kẻ nào cản đường! Không cần ta nhắc lại! Cứ chém cho ta! Các ngươi nghe rõ chưa!”
“Vâng! Bang Chủ! Anh em Hắc Bang! Xông lên!”
Thiếu niên bất lương vừa ra lệnh thì đám thuộc hạ bất lương đằng sau hiện lên vẻ mặt phấn khích, hai tay giơ lên trời, hô hào đáp trả rồi chạy về khu phố hào hoa trước mặt mà bắt đầu thu phí bảo kê.
Thấy được đám thuộc hạ bắt đầu làm việc, thiếu niên bất lương cũng đi đến trước mặt khu phố hào hoa rồi ngồi lên một khối hòn non bộ cũ kĩ, cổ xưa chờ đám thuộc hạ mang theo tiền bảo kê về.
“Phốc! A...! Đau...!”
Đột nhiên lúc này trong màn đêm tối có biến cố đã xảy ra, theo âm thanh da thịt bị thứ gì đó đâm thủng cùng một tiếng kêu “đau” vang lên làm thiếu niên bất lương bắt đầu có dấu hiệu gục xuống.
Nếu nhìn kĩ thì lúc này có một con dao sắc bén đã đẫm máu đỏ tươi đâm xuyên vị trí trái tim của thiếu niên bất lương từ đằng sau lưng đến đằng trước ngực nhưng may mắn bị hắn tránh đi yếu hại nên không chân chính đâm xuyên tim.
Bị đâm trúng điểm yếu hại làm thiếu niên bất lương bị chảy máu quá nhiều, hơn nữa vẫn không có dấu hiệu dừng lại khiến máu tươi liên tục nhuốm đậm cả hòn non bộ cũ kĩ cùng cổ xưa.
Cố nén lấy đau đớn cùng máu tươi đang chảy ra, thiếu niên bất lương liên tục thở hổn hển, một tay chống đỡ trên hòn non bộ rồi quay đầu nhìn về phía đằng sau lưng mình.
Hắn muốn biết rốt cuộc ai dám ra tay với hắn nhưng khi nhìn thấy kẻ đằng sau đâm lén mình thì hắn trừng to mắt, vẻ mặt hiện lên vẻ không dám tin, nói:
“Sao lại có thể là ngươi! Thanh Long! Sao ngươi dám làm thế với ta! Chúng ta không phải là anh em tốt nhất với nhau sao! Ta thậm chí còn đề cử ngươi làm phó bang chủ! Thế mà ngươi....”
Nghe thấy thiếu niên bất lương nói thế, một thiếu niên khác có độ tuổi tương tự, mặc áo có thanh long hoa văn, vẻ mặt hiện lên vẻ tà mị, hai mắt híp lại như mắt cáo, tay nắm chặt một con dao đẫm máu đáp trả:
“Huynh đệ! Tuy ở trong Hắc Bang quyền lực của ta ngập trời nhưng vẫn phải đứng dưới trướng ngươi! Mà ta cũng ham muốn chức vị bang chủ của ngươi từ lâu lắm rồi!”
“Vậy nên hôm nay ta chỉ cần cho ngươi nằm xuống tại đây thì ngày mai sẽ không ai cản ta lên làm bang chủ thay ngươi nữa!!! Đi c·hết đi huynh đệ thân thiết nhất của ta!”
Vừa nói xong, Thanh Long lại cầm con dao sắc nhọn lao đến rồi đâm về hướng cổ của thiếu niên bất lương nhưng lại bị thiếu niên bất lương dùng bàn tay cản lại nên không thể đâm trúng điểm yếu hại.
“Tách...Tách... Tách...!”
Máu tươi chảy ra từ trên bàn tay của thiếu niên bất lương nhưng hắn lại không hề để ý đến đau đớn mà trong nháy mắt dùng một tay khác bật lên con dao bấm mọi khi rồi đâm về cổ họng của Thanh Long.
Động tác của thiếu niên bất lương quá nhanh cùng quá bất ngờ khiến Thanh Long còn không kịp phản ứng lại thì đã bị con dao bấm đâm xuyên cổ họng.
“Phốc...! A....! Tách... Tách... Tách...!”
Theo một âm thanh da thịt b·ị đ·âm thủng cùng một kêu rên vang lên, Thanh Long hai mắt trừng to, thân thể bắt đầu gục xuống, miệng liên tục chảy ra từng dòng máu đỏ tươi nhuốm đậm nền đất.
[ NHẤT KÍCH TẤT SÁT ].
Thiếu niên bất lương ra tay rất tàn độc và chí mạng, mặc dù bị trọng thương nhưng chỉ với một chiêu duy nhất nhanh, chuẩn, gọn lẽ đã tiễn đưa bằng hữu cũ, đồng thời là kẻ phản bội đi gặp diêm vương gia.
“Xem ra ta cũng không sống được lâu lắm đâu! Ngươi cứ xuống dưới đó dò đường trước cho ta đi! Thanh Long!”
Nhìn bằng hữu cũ đã phản bội mình bị g·iết đi, lại cảm nhận được thân thể mất màu quá nhiều làm mất đi quyền không chế cơ thể, thiếu niên bất lương thở dài một tiếng rồi lấy ra từ trong thân thể của mình một cái phong bao.
Trước khi c·hết hắn muốn truyền lại chức bang chủ cho người đáng tin cùng lưu lại di nguyện cuối cùng của mình cho những người anh em
trong Hắc Bang đã sát cánh cùng hắn xây dựng sự nghiệp bấy lâu nay.
“Roẹt...!”
Dùng ngón tay của mình làm bút, lấy máu tươi trên người mình làm mực, thiếu niên bất lương bắt đầu viết lên từng lời di chúc cuối cùng trước khi sinh mệnh hắn kết thúc:
“Sau khi mọi người nhận được phong thư này thì có lẽ đã thấy ta c·hết đi mất rồi! Nhưng xin đừng buồn vì con người ai cũng sẽ sớm phải c·hết thôi! Cái khác nhau là chúng ta c·hết sớm hay c·hết muộn!”
“Ta biết mọi người sẽ cảm thấy đau thương sau khi ta mất nhưng trước khi ta c·hết đi ta muốn đem chức vị bang chủ giao cho một cận vệ thân tín nhất, đồng thời là cánh tay trái của ta - Trảm Hồn!”
“Ta hi vọng sau khi ta c·hết đi các anh em trong bang không tranh giành vị trí mà phải phụ tạ hắn dẫn dắt Hắc Bang đi đến đỉnh cao của t·hế g·iới n·gầm....!”
.................................................................
Một lúc sau, thiếu niên bất lương dùng máu tươi của mình ghi lại mọi lời dặn dò cùng tin tức Thanh Long á·m s·át hắn, phản bội anh em xong liền đem phong thư gấp lại rồi cất lại trong người.
Đã đem mọi chuyện sau này an bài hoàn tất, thiếu niên bất lương người bắt đầu có dấu hiệu gục xuống, da thịt chuyển màu trắng bóc,... rồi ngã ngửa nằm đè lên hòn non bộ cũ kĩ, cổ xưa.
Hắn lúc này giống như đã dùng hết sức lực cuối cùng, phải dùng đến hòn non bộ cũ kĩ, cổ xưa để chống đỡ thì thân thể mới không bị ngã xuống mặt đất.
Cảm nhận được ý thức đã dần không điều khiển được thân thể, hai mắt cũng bắt đầu mờ dần, thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đầy những ngôi sao lấp lánh, miệng cười lẩm bẩm:
“Trước khi c·hết còn có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy thì cũng không có gì phải hối tiếc nữa a! Tuy nhiên ta vẫn thích sống hơn! Dù sao đống truyện tranh, tiểu thuyết,… cất giữ vẫn chưa đọc xong! Hì hì hì!”
Thiếu niên bất lương vừa cười xong một tiếng thì hai mắt nhắm lại, thân thể độ ấm cũng bắt đầu hạ xuống.... chứng tỏ sinh mệnh của hắn đã đi đến hồi kết.
Phải cho đến một lúc sau, đám đàn em của hắn quay lại thì nhận ra bang chủ của mình đã mất thì vô cùng đau đớn, thương tâm nhưng đây là chuyện để sau.
Một thiếu niên có tuổi thơ cô độc vươn lên xây dựng một Hắc Bang hùng mạnh trong thế giới hiện đại của thế kỉ 21 đã ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ bởi chính tay người bằng hữu cũ của mình.
Thân xác của thiếu niên bất lương cuối cùng được hoả thiêu bởi thành viên của Hắc Bang mà tro cốt của hắn cũng được người của bang hội này giữ kín bưng không nhiều người biết đến nó được cất giữ ở đâu.
Không ai hay biết, khi thiếu niên bất lương vừa mới c·hết đi thì hòn non bộ bị nhiễm máu của hắn xảy ra dị biến, đó là nó từng bị xác c·hết của thiếu niên bất lương nằm lên đã biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
[ Tại một vùng không gian kì lạ ].
“Đây là đâu! Sao lại tối om như thế này! Ta nhớ được mình đ·ã c·hết rồi mà! Không lẽ nơi đây chính là Địa Phủ hay sao!!”
Trong bóng tối đen thui, một ngọn linh hồn nhỏ nhoi, yếu ớt mở mắt, hiếu kì nhìn xung quanh liên tục suy nghĩ cùng phán đoán.
“Thiếu niên a! Ngươi đúng là c·hết rồi! Hơn nữa bây giờ chỉ là linh hồn thể mà thôi! Thế nào có sợ hãi hay không!”
Đột nhiên có một tiếng nói trong trẻo mĩ miều đồng thời vô cùng êm tai vang lên ngay cạnh linh hồn nhỏ nhoi làm hắn giật mình phải quay đầu nhìn lại.
Đập vào hai mắt của linh hồn nhỏ bé là một thiếu nữ có độ tuổi khoảng 17, 18, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, số đo ba vòng có thể nói là khá tốt, mái tóc màu xanh lục búi thành hai bên khiến người ta nghĩ tới Hatsune Miku.
Nhìn thấy thiếu nữ xuất hiện, linh hồn của thiếu niên bất lương không hề có dấu hiệu hoảng sợ gì cả, dù sao hắn biết mình đã là n·gười c·hết nên chỉ lãnh đạm mở miệng hỏi thăm:
“Ngươi là ai! Đây là nơi nào! Vì sao ta lại ở đây!”
Thấy linh hồn thiếu niên bất lương không hề cảm thấy bất ngờ vì sự xuất hiện kì lạ của mình mà chỉ hỏi thăm nàng để lấy thông tin thì vẻ mặt của thiếu nữ hiện lên vẻ thích thú giống như phát hiện ra một món đồ chơi mới.
Ngay sau đó, thiếu nữ chỉ mỉm cười rồi liên tục bay vòng quanh linh hồn thiếu thiếu niên, hai mắt liên tục toả ra ánh sao lấp lánh nói:
“Thú vị! Ngươi có tính cách cùng lòng gan dạ khá lớn đó! Những người khác nếu như gặp phải tình cảnh như ngươi lúc này thì đã sớm điên cuồng lên rồi! Ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy!”
Linh hồn của thiếu niên bất lương không thèm để ý đến thiếu nữ đang hiếu kì, liên tục săm soi hắn mà chỉ lần nữa lên tiếng lãnh đạm hỏi:
“Ta không cần biết ngươi là thứ gì nhưng ít nhất ngươi chắc chắn biết nơi này là nơi nào! Vì sao ta lại ở đây! Ta cho ngươi 3 giây nói ra hết tất cả! Không ta g·iết ngươi!”
Thiếu nữ nghe thấy được những lời đe doạ của thiếu niên bất lương thì không hề có dáng vẻ gì là sợ hãi mà còn hai tay bịt mồm đang phì cười, đáp trả:
“Hì hì! Ngươi quả nhiên rất thú vị đâu! Ta thích! Ngươi rất hợp với tính cách của ta! Xem ra sau này cuộc sống cũng sẽ bớt buồn tẻ hơn rồi! Hãy nhớ lấy tên của ta là Tương Lai! Bây giờ thì lập giao ước thôi!”
“Chát…!”
Thiếu nữ vừa nói xong liền ôm lấy ngọn linh hồn nhỏ bé của thiếu niên bất lương, sau đó nàng ngẩng đầu lên, hai tay quàng lấy cổ của thiếu niên bất lương rồi trán của hai người v·a c·hạm vào nhau.
“Ngươi...”
Bị thiếu nữ bất ngờ đánh lén, linh hồn thiếu niên bất lương trừng to mắt, thân hình run rẩy, liên tục muốn đẩy thiếu nữ ra ngoài nhưng thân thể nàng giống như kìm sắt bấu chặt lấy khiến hắn đẩy không ra.
Thiếu niên bất lương lúc này cảm thấy thứ mình đang đẩy ra không phải là một thiếu nữ bé nhỏ, mỏng manh, yếu đuối.... mà là một toà cự sơn hoặc là một con khủng long bạo chúa.. nên hắn mới đẩy không ra được.
“Thôi! Đã đấu không lại nàng thì đành phải nằm dưới thôi! Việc này cứ coi như chưa từng xuất hiện là được rồi!”
Cảm thấy bất lực vì đẩy không ra thiếu nữ nên thiếu niên bất lương chỉ có thể thở dài trong lòng một tiếng mà cơ thể của thiếu nữ phát ra từng đạo kim sắc ánh sáng hoá thành văn tự bay vào trong đầu linh hồn thiếu niên bất lương.
“Đây là cái thứ gì vậy......!”
Thiếu niên bất lương vẫn luôn để ý ngoại giới cảnh tượng nên khi thấy những văn tự kì lạ từ thiếu nữ bay ra thì hiếu kì lại lập tức nổi lên mà lúc này những văn tự đã sớm xâm nhập vào nơi sâu nhất trong linh hồn của hắn.
Khi vừa đến nơi sâu nhất này thì nhưng văn tự cổ quái bắt đầu in đậm dấu ấn cho sự xuất hiện của chúng khiến thiếu niên bất lương cảm giác được đầu mình như có hàng vạn thanh kiếm đang liên tục đâm xuyên.
“Aaaaaaaa..........!”
Linh hồn liên tục bị vạn kiếm xuyên tâm cùng giày vò khiến thiếu niên bất lương vô cùng đau đớn, mặc dù hắn định kêu gào cho bớt đâu đớn nhưng hiện tại đang bị trói buộc nên chỉ có thể kêu gào trong lòng.
Linh hồn bị đối xử tàn bạo như thế khiến thiếu niên cảm thấy t·ử v·ong lúc này lại là một điều vô cùng sung sướng hơn bị vạn kiếm giày xé linh hồn nên trong lòng liền nổi lên ý định t·ự s·át chắc sẽ không thấy đau nữa.
Nhưng là linh hồn thể nên hắn không biết mình nên c·hết như thế nào mà theo thời gian các văn tự sớm đã in dấu sâu trong đầu hắn đột nhiên phát ra từng đạo ánh sáng mờ ảo chữa trị cho linh hồn b·ị t·hương của hắn.
Đồng thời trong lúc các văn tự chữa trị cho linh hồn của mình thì có một giọng nói cổ xưa, mờ ảo bắt đầu vang lên làm cho thiếu niên bất lương nhận ra hắn bắt đầu có thể đọc hiểu những văn tự kì lạ này.
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật khai sinh, tu đạo khai sáng, lấy cửu vì cực, thập nhị hoàn mỹ, tu luyện chi đạo, thuận thiên thì sống, nghịch thiên thì c·hết.....!”
Ngay sau đó thiếu niên bất lương trong lòng vừa bắt đầu lẩm bẩm đọc từng chữ văn tự kì lạ đang liên tiếp kết nối với nhau tạo thành một bộ bí pháp cổ kinh in dấu ở sâu trong linh hồn của hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua, phải cho đến khi các văn tự kì lạ từ trên người thiếu nữ chui hết vào trong đầu thiếu niên bất lương thì cả hai mới tách nhau ra.
“Cho hỏi một chút! Ngươi có phải là Khí Linh của Thứ Nguyên Đảo hay không?”
Thiếu niên bất lương đột nhiên lên tiếng hỏi thăm thiếu nữ mà nghe thấy thiếu niên bất lương lên tiếng hỏi thăm mình thì thiếu nữ quay đầu về hướng thiếu niên bất lương, đáp trả:
“Đúng! Ta chính là Khí Linh của Thứ Nguyên Đảo! Nếu ngươi đã hấp thu hết tin tức thì ngươi chắc chắn đã hiểu rõ tất cả rồi chứ! Không cần ta giải thích nữa a!”
Nhận được đáp án giống hệt với suy đoán của mình, thiếu niên bất lương chỉ gật đầu một cái như đáp trả lại thiếu nữ rồi mới ngồi xếp bằng trên nền không gian lơ lửng mà kiểm lục lại những tin tức vừa hấp thụ lúc trước.
Nhớ lại những điều đã xảy ra, thiếu niên biết được khi các văn tự kì lạ in dấu sâu vào trong lòng hắn tạo thành một quyển trục cổ thư thì hắn còn lấy được một số thông tin về tình trạng hiện tại của mình.
Hoá ra nơi này vốn là không gian bên trong hòn non bộ cũ kĩ, cổ xưa từng bị hắn lấy làm ghế ngồi xuống trước khi bị bằng hữu cũ là Thanh Long ra tay á·m s·át g·iết c·hết.
Ngay khi hắn c·hết đi thì linh hồn lìa khỏi xác đáng nhẽ sẽ đi Địa Phủ để đầu thai chuyển thế nhưng do máu tươi của hắn đã nhuốm đậm hòn non bộ cũ kĩ, cổ xưa nên vô tình kích hoạt quá trình nhận chủ của nó.
Hòn non bộ cũ kĩ, cổ xưa này không tầm thường, nó có tên là Thứ Nguyên Đảo, vốn là một toà vô thượng đại thế giới được luyện chế thành pháp bảo bởi thủ bút của một vị cường giả vô cùng mạnh mẽ.