Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 3




Trì Gia ngả đầu, thư thái tựa trên ghế ngồi, dần bình tĩnh lại.

Gió mùa hè vù vù thổi quá, cảnh đêm ngoài cửa sổ sáng bừng nhưng nàng không có tâm trạng thưởng thức, buồn ngủ.

Cho dù là trong công việc hay vấn đề sinh hoạt, Trì Gia có thể chịu cực, chịu khổ nhiều hơn so với người thường.

Cực kỳ hiếu thắng nên cho dù có đau đến cắn răng, nàng vẫn không kêu một tiếng nào.

Lúc trước, một vị giáo sư của khoa, người tiến cử cô đến thực tập ở AS đã từng nói, dựa vào sự lì lợm của cô bé này thì chắc chắn mai sau nàng sẽ có triển vọng.

Bây giờ, giữa tầng tầng lớp lớp người tài ở AS, Trì Gia cũng được xem là một người mới khá có địa vị trong giới thiết kế.

Ở công ty, Trì Gia còn có biệt danh là "Ninja Naruto".

Ngành thiết kế cũng là ngành phải phục vụ khách hàng, đụng vào bên A khó chơi là chuyện thường ngày. Nếu sự nhẫn nại được phân cấp thì Trì Gia chắc chắn sẽ thuộc top bên B nhẫn nại level max.

Chuyến này vừa khổ vừa mệt, Trì Gia vẫn không oán giận một câu nào khiến rất nhiều đồng nghiệp nam phải mặc cảm.

Trì Gia có thể nhịn đủ thứ loại khách cực phẩm trên cuộc đời này, nhưng chỉ có một người là ngoại lệ duy nhất.

Đó chính là Cảnh Nhuế.

Đây là chuyện sau này. Đến Trì Gia cũng không ngờ, nàng sẽ dây dưa mãi với con hồ ly tinh bên cạnh này.

Xe chạy mười lăm phút trên đường cái thì đến nơi.

Đây là thành phố L, khu nhà giàu nổi danh.

Mở cửa con xe cấp thần hào, đến bệnh viện dành cho thần hào, đúng là một tật xấu mà.

Trì Gia cố chịu cơn đau dạ dày suốt từ trên con xe sang đến khi bước xuống. Nói thật, nàng chưa từng bị nhiều người để ý đến thế này, gấp ba lần so với trước đây.

Nhất là khi bên cạnh còn có một mỹ nữ siêu cấp khoác vai nàng.

Đãi ngộ này rước lấy rất nhiều ánh mắt hâm mộ đấy.

Nếu như người phụ nữ bên cạnh đổi thành một người đàn ông thì chắc chắn nàng sẽ bị hiểu lầm là mình bị bao nuôi.

Giữa tháng tám, nhiệt độ ở thành phố L ngày càng tăng cao.

Tựa như một chiếc lồng hấp cực lớn, nóng đến mức khiến người ta khổng thở nổi.

"Tôi tự đi được." Thái dương Trì Gia ướt đẫm mồ hơi, nàng bướng bỉnh giơ bả vai lên, muốn giữ khoảng cách với Cảnh Nhuế: "Không cần cô đỡ."

"Tiểu thư à, thời gian của tôi có hạn, không rảnh phí trên người cô đâu."

"Tôi cũng không bảo cô đưa tôi đến bệnh viện."

"Tôi không quan tâm đây có phải trách nhiệm của mình hay không." Cảnh Nhuế vẫn lời ít ý nhiều. Trông thì không giống như bị ngộ độc thức ăn, nhưng xưa này cô làm việc đều có nguyên tắc của mình, chỉ mong được sòng phẳng. Lần này Trì Gia không còn lời nào để nói nữa, không thể ngờ là lương tâm của con hồ ly tinh này còn chưa mất. Nếu là những người khác, xảy ra chuyện như vậy trong nhà ăn còn trốn không kịp chứ đừng nói là ôm trách nhiệm vào người mình.

Bị kéo đến bệnh viện tư nhất có mức phí cao nhất ở thành phố L, khóe miệng cô Trì đây hơi run rẩy.

Lúc đi vào chắc chỉ bị đau dạ dày thôi nhưng đến khi đi ra có khi lại đau cả thịt nữa.

Nàng mới từ một học sinh nghèo vượt khó trở thành dân trí thức nên khi thân thể hơi không thoải mái chỉ mua ít thuốc ở hiệu thuốc, không đến bệnh viện truyền nước bao giờ.

Đêm này...

Đại khái là thời điểm tiêu hoang tiền cuối cùng đã đến rồi.

Quan trọng nhất là, cô cũng không thể nói rằng cái bệnh viện này thu phí cao quá, chúng ta đổi bệnh viện khác đi.

Mất mặt cực kỳ!

Cảnh Nhuế hiển nhiên là bình tĩnh hơn so với Trì Gia nhiều. Cô lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, kéo Trì Gia đến thẳng lối đi VIP.

Toàn bộ quá trình đều được hưởng đãi ngộ cao cấp của khách quý.

Trì Gia được đưa đến khoa dạ dày để kiểm tra, sau đó liền mạch được đưa đến phòng VIP cao cấp luôn. Hoàn cảnh ở đây còn dễ chịu hơn nhiều so với căn hộ nhỏ cô tốn tiền thuê.

Đúng là kiểm chứng được câu nói có tiền thì muốn làm gì được nấy mà.

Kết quả kiểm tra là viêm dạ dày cấp tính, không nghiêm trọng lắm, không liên quan gì đến đồ ăn buổi tối. Nếu như muốn cố chấp làm cho nó liên quan thì chắc là do hương vị rất ngon, Trì Gia ăn nhiều.

Dạ dày vốn đã yếu ớt mà lại còn rượu chè, ăn uống quá độ.

Một đêm Trì Gia đi toilet tận mấy lần, cảm giác đau đớn mới dần biến mất. Lúc này đây, một mình cô tựa vào giường bệnh, cựa quậy linh tinh một lúc, chán gần chết.

Tích tắc, thời gian trôi qua cực kỳ chậm.

Sau khi vào phòng bệnh, Trì Gia vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Nhuế đâu.

Chắc là đi rồi đây. Trì Gia nghĩ, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến cô, chẳng lẽ cô ấy còn phải ở lại trông mình truyền nước à? Đấy là chuyện không thể nào rồi.

Khi trong bình chỉ còn lại một chút, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Trì Gia trả lời.

Người gõ cửa là một y tá trẻ, trong tay cầm hai túi thuốc, nở nụ cười tươi.

Đuôi lông mày Trì Gia hơi nhếch, thầm căng thẳng, nghĩ chắc là đưa giấy tờ đòi tiền đến.

Hít một hơi thật sâu, Trì Gia khiến mình bình tĩnh trở lại, sợ rằng khi trông thấy con số kếch xù trên giấy thì tâm lý không đủ vững vàng để chịu đựng.

"Cô Trì, đây là đơn thuốc kê cho cô, có ghi rõ công dụng bên trong."

Không hổ là phòng bệnh VIP của bệnh viện quý tộc, thái độ của nhân viên y tế tốt miễn bàn, Trì Gia gọi giật cô y tá trẻ đang định đi lại: "Xin hỏi... phải nộp viện phí ở đâu?"

"À, cô Cảnh đã trả tiền thay cô rồi."

"Cô Cảnh?"

Y tá trẻ tuổi cười, nói lại lần nữa: "Cô gái xinh đẹp đi cùng cô đến đây đã trả tiền rồi."

Trì Gia lúc này mới biết cô ấy họ Cảnh: "Cô ấy đâu rồi?"

"Thấy cô có vẻ không sao thì cô ấy đi rồi."

"Cảm ơn."

Đây là kiểu nói gì thế nhì? Trì Gia tựa đầu vào đầu giường nghĩ, nếu chuyện này đã không liên quan gì đến cô ấy thì tại sao cô ấy phải trả tiền thuốc men cho mình? Quan trọng nhất là trả tiền rồi mà lại không nói tiếng nào, không để lại phương thức liên lạc, thế thì trả tiền kiểu gì?

Trì Gia bực bội trong lòng, lúc này, một loạt tiếng bước chân khẽ vang lên: "Tiểu Gia, khá hơn chút nào chưa?"

Đứng trước cửa là một cô gái có mái tóc suôn dài, đen mượt, trang điểm nhạt, mày mắt xinh đẹp, tầm tuổi Trì Gia, gương mặt hơi phiếm hồng.

Trông có vẻ là đã vội vã đến đây.

Có người đến giúp đỡ mình, Trì Gia thoải mái hơn nhiều nhưng lại mạnh miệng nói: "Không phải mình đã bảo cậu đừng đến đây sao?"

"Sợ cậu chán nên tới chăm sóc cậu." Giản Dịch ngồi xuống cạnh giường. Cô ấy quen biết Trì Gia hơn bốn năm rồi, sao lại không biết tính cách nàng thế nào chứ? Trì Gia thích ồn ào, thượng sợ nhất là phải ở một mình.

"Vẫn là cậu tốt với mình... Cậu mới tan làm sao?"

"Ừm, mới vừa tan làm."

"Mình thấy họ vớ phải cậu dễ chịu, dễ nói chuyện cho nên cứ đẩy việc cực nhọc cho cậu." Trì Gia bắt đầu dùng giọng người lớn để giáo dục Giản Dịch: "Không phải mình nói cậu thế nào, nhưng đôi khi phải dữ dằn một chút, biết chưa?" Tính cách của Giản Dịch hoàn toàn tương phản với Trì Gia, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, dịu dàng, cười lên còn có cả hai lúm đồng tiền ngọt ngào: "Làm gì mà quá đến mức như cậu nói chứ..."

Trì Gia quen biết Giản Dịch khi hoạt động đoàn thể vào năm nhất đại học, đồng giới, đều là nhân vật cấp bậc nữ thần của đại học L.

Một người khoa thiết kế, một người khoa Trung văn.

Trì Gia ồn ảo, Giản Dịch văn nhã, hai người chơi chung lại hợp đến kỳ lạ, sau đó gần như không giấu nhau chuyện gì.

Sau khi tốt nghiệp, Trì Gia và Giản Dịch đều ở lại làm việc trong thành phố L, vừa hay giúp đỡ lẫn nhau.

"Còn đau không?"

"Không đau, bác sĩ nói không sao cả, mấy ngày này chú ý ăn uống chút là được."

"Mình đã nói với cậu nhiều lần rồi là phải ăn cơm cho đàng hoàng vào, thế mà cậu cứ lì lợm không nghe, thành ra bị bệnh bao tử. Còn nữa, cậu không thể uống rượu hàng ngày được, quá có hại cho sức khỏe, thức đêm cũng không tốt luôn..."

Trì Gia bịt tai lại, bất đắc dĩ nhìn trần nhà. Cô bạn thân này của nàng cái gì cũng tốt, nhưng còn trẻ mà cứ như bà cụ cán bộ cao tuổi. Cứ lẩm bà lẩm bẩm mãi, cứ như bị Đường Tam Tạng nhập xác vậy, mãi không dứt.

"Cậu đừng có như vậy." Giản Dịch kéo tay Trì Gia ra, đường đường chính chính nói: "Sau này có muốn nghe cũng không được nghe nữa đó. Tháng sau có thể mình sẽ phải chuyển công tác đến thành phố S."

"Đến thành phố S? Sao lại đốt nhiên đến thành phố S?" Trước đây Trì Gia và Giản Dịch đã hứa với nhau rõ ràng rồi mà, hai người làm việc ở thành phố L, cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu mua được nhà.

"Mình nhận được thư mời phỏng vấn của tổng bộ công ty nên muốn tranh thủ cơ hội."

Thành phố S là siêu đô thị cấp một, còn là nơi mà tổng bộ công ty đặt trụ sở, hoàn cảnh phát triển đương nhiên tốt hơn nhiều so với thành phố K. Nếu Giản Dịch có thể tranh thủ được cơ hội này thì Trì Gia cảm thấy mình nên vui thay cho chị em tốt của nàng.

Thêm vào đó, hai thành phố này cũng không xa đến mức trời nam biển bắc, có muốn gặp cũng tiện.

"Cậu cố gắng tranh thủ đi, sau này còn bao nuôi mình đấy." Trì Gia cười nói. Giản Dịch cười bất đắc dĩ, đã quen với việc Trì Gia suốt ngày nói hươu nói vượn.

"Cuối tuần này mình mời cậu đi ăn cơm, mình chuyển công tác và chính thức thăng chức, cậu đã bảo sẽ chúc mừng mình rồi."

"Ừm."

*

Ngày hôm sau, lần đầu tiên Trì Gia không tăng ca, mới năm rưỡi đã rời khỏi công ty rồi.

Chen lấn ở tàu điện ngầm hai mươi phút mới về đến nhà trọ.

Tắm rửa, trang điểm, sấy tóc, rội lại thử quần áo trước gương mất nửa tiếng. Cuối cùng Trì Gia chọn một chiếc váy liền gợi cảm mà tám trăm năm rồi không mặc. Vòng eo tinh tế, đôi chân vừa trắng trẻo lại mịn màng, hết sức thu hút. Đứng trước gương, Trì Gia thoa chút son môi hồng cho mình, sưng sức, khí thế. Rồi nàng tiện tay cầm lấy chai nước hoa trên bàn trang điểm, xịt một ít ở gáy và xương quai xanh. Lọ nước hoa này cắn răng mua hồi tốt nghiệp, tốn ngót nghét một nghìn tệ nên mới không nỡ dùng.

Trì Gia đêm nay rất chú trọng ăn mặc nhưng không phải để gặp trai đẹp, mà muốn đến gặp hồ ly tinh ở Số Chín. Nói ra thì buồn cười, lần đầu nàng hẹn hò với Giang Thận cũng không nghiêm túc về khoản ăn mặc như lúc này.

Vừa nghĩ đến gương mặt của Cảnh Nhuế, Trì Gia không nhịn được mà so sánh. Tối hôm qua đi khám bệnh, nàng còn thiếu tiền con hồ ly tinh đó, không thể không trả. Dù Trì Gia có ham tiền nhưng chưa bao giờ tham tiền của người khác.

Huống chi là người phụ nữ đó, Trì Gia không muốn dính líu gì đến cô ta, chứ đừng nói là nợ nần.

Bảy giờ tối, ở Mộ Sắc.

Số Chín, lầu ba, là nguyên một khu làm việc, rộng rãi thoáng đãng, hiệu quả cách âm rất tốt.

"Tổng giám đốc Cảnh, dưới lầu có một vị tiểu thư muốn gặp cô."

Cảnh Nhuế không buồn ngẩng đầu, tiếp tục cầm bút máy viết viết lên giấy, ngữ điệu nhẹ nhàng khoan thai: "Hôm nay không gặp."

Trợ lý Ngô dừng một lát rồi nói tiếp: "Cô gái đó nói là đến trả tiền."

Một ánh tà dương xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi xuống mặt đất thành một dải. Lúc này Cảnh Nhuế mới buông cây bút máy trong tay xuống, ngẩy đầu lên, sóng mũi cao thẳng đỡ lấy cặp kính gọng vàng, một thân trang phục đen trắng biểu trưng cho nghề nghiệp, cô cong đôi môi đỏ cười một tiếng: "Cô ấy họ gì?"

"Họ... họ Trì." Hô hấp của trợ lý Ngô trở nên gấp gáp, nói cách khác là cô ta bị nụ cười này trêu chọc.

Từ lúc trợ lý Ngô biết bà chủ nhà mình là les, thích con gái thì mỗi lần đối mặt với boss, trong lòng cô ta cứ như có con nai chạy loạn, còn hơi đỏ mặt.

Không còn cách nào, dáng vẻ của boss quá yêu nghiệt, nhất là khi cong môi đỏ chót cười lên.

Họ Trì, ngoại trừ vị kia còn ai nữa? Cảnh Nhuế tiếp tục làm việc mình: "Bảo cô ấy không cần trả tiền."

Trợ lý Ngô hiểu ý: "Vâng."

Nửa tiếng sau, trợ lý Ngô lại gõ cửa, khổ sở nói: "Tổng giám đốc Cảnh à, vị tiểu thư đó không chịu đi, cứ khăng khăng đòi gặp ngài, còn nói nếu ngài không gặp cô ấy, cô ấy sẽ làm ầm chuyện tối qua ăn phải đồ linh tinh phải đến bệnh viện đó."

Nhớ đến khuôn mặt của Trì Gia, Cảnh Nhuế cảm thấy nàng thật sự có thể làm thế. Lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, cô vị người khác uy hiếp, lại còn là một cô gái nhỏ. Vừa hay công việc trên tay cũng đã xong, Cảnh Nhuế đóng nắp bút lại: "Đưa cô ấy đến đây, tôi nói chuyện với cô ấy."

Trì Gia không phải rất thông minh nhưng lại khôn vặt.

Cô biết con hồ ly tinh đó không thiếu tiền, không để những đồng tiền lẻ đó vào mắt, nhưng nàng nhất định phải trả số tiền này, đây là vấn đề liên quan đến nguyên tắc.

Trợ lý Ngô đành quấy rầy suy nghĩ của nàng: "Cô Trì, chỗ này đây."

Phòng làm việc?

Trì Gia còn tưởng mình tìm nhầm người, nàng giải thích với trợ lý Ngô: "Người đẹp à, có phải cô nhầm rồi không, tôi tìm bà chủ dưới nhà hàng ấy."

"Nhà hàng dưới lầu cũng là do tổng giám đốc Cảnh mở."

Tổng giám đốc Cảnh? Trì Gia oán thầm, đầu năm nay mở quán cơm nhỏ cũng xưng hô thế này à?

Trì Gia gõ cửa một cái.

"Vào đi." Nàng mơ hồ nghe thấy tiếng của hồ ly tinh.

Thiết kế hiện đại, khiến người khác sáng cả mắt.

Phong cách hoàn toàn khách biệt so với dưới lầu.

Trì Gia giẫm lên cơn hận thấu trời vào văn phòng, nơi vốn an tĩnh lại bị tiếng giày cao gót phá vỡ không khí.

Có vẻ hơi đột ngột.

Từ mắt cá chân đến chân rồi đến eo, đến ngực, lại đến mặt. Cảnh Nhuế chỉ ngẩng đầu một cái đã có thể chú ý được nhiều thứ như vậy. Chỉ nhìn thoáng qua thì cô không nhận ra cô Trì của hôm qua nữa.

Ăn mặc trưởng thành, có thêm nét quyến rũ của phụ nữ.

Cảnh Nhuế thừa nhận là rất xinh đẹp. Ánh mắt cô dừng trên người nàng hơi lâu, còn muốn thưởng thức thêm.

Trì Gia cũng thấy Cảnh Nhuế nhìn mình hồi lâu. Có phụ nữ trở nên gợi cảm, quyến rũ là dựa vào trang điểm, tỉ như nàng, còn có phụ nữ mang nét gợi cảm quyến rũ từ trong khí chất, ví dụ như con hồ ly tinh trước mặt.

Cảnh Nhuế đứng dậy, cũng đi giày cao gót, chậm rãi đến trước mặt Trì Gia, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào nàng, cong khóe môi hỏi: "Trì tiểu thư, cô có ý gì đây?"

Nụ cười này, trêu ghẹo y như trước đây vậy.

Một người đầu bếp xào rau cần cũng phải có phòng làm việc lớn thế này à? Trì Gia cố nén cảm giác muốn chửi tục, kiêu ngạo, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Trả tiền."