Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 12




Trì Gia tiến đến trước mặt Cảnh Nhuế, cũng chưa nói gì mà trực tiếp ngồi xuống. Chân trái của Cảnh Nhuế đặt lên đùi phải, thưởng thức chén rượu, cô nhìn về hướng Tần Đông, hỏi Trì Gia, “Đêm nay có anh đẹp trai ở cạnh, còn tới tìm tôi uống rượu?”

“Tôi không có hứng thú với anh ấy.” Trì Gia không chút để ý mà đáp. Trong khoảng thời gian này nàng cũng thử tiếp nhận Tần Đông, nhưng sự thật chứng minh, thật sự không có cảm giác gì cả, “Nếu chị cảm thấy hứng thú, tôi giới thiệu cho chị nhá?”

Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia không nói.

“Tôi quên mất,” Trì Gia cười đánh giá Cảnh Nhuế, “Chị thích con gái.”

“Uống rượu đi.”

Nếu chỉ là tìm bạn rượu, Trì Gia cảm thấy Cảnh Nhuế là một lựa chọn không tồi.

Tuy rằng hai người nhìn nhau không vừa mắt, nhưng bình tĩnh mà xem xét, khi cùng nhau uống rượu vẫn còn sảng khoái chán.

Cả đêm, Trì Gia đều uống rượu cùng Cảnh Nhuế, lúc gần mới đặt chén rượu xuống. Tần Đông vẫn đang đợi nàng, giường như không có ý định rời đi.

Trì Gia đỡ trán, càng thêm phiền lòng.

“Có muốn tôi giúp thêm lần nữa không?” Cảnh Nhuế rất có hứng thú hỏi Trì Gia.

Trì Gia ngước mắt lên nhìn gương mặt yêu nghiệt trước mắt này, môi đỏ như lửa, từng có “tiền án”, Trì Gia còn tưởng rằng Cảnh Nhuế lại muốn hôn nàng.

“Không cần!!!”

Cảnh Nhuế nhìn môi Trì Gia, môi dưới căng mọng, mềm mại, hôn lên rất thoải mái. Cô trêu chọc Trì Gia nói, “Cô khẩn trương như thế làm gì, sợ tôi lại dê cô à?”

Ánh mắt này, có thể nói, còn biết quyến rũ người khác.

Có đôi khi Trì Gia hoài nghi, hồ ly tinh này khả năng là có ý niệm không thuần khiết đối với nàng.

“Cảnh Nhuế...” Trì Gia thẳng lưng, nửa đùa, “Tôi không có cảm giác với phụ nữ, chị không cần phải quyến rũ tôi.”

Tuy rằng lúc cùng Cảnh Nhuế hôn nhau rất có ý tình, nhưng Trì Gia không cảm thấy mình thích phụ nữ.

Cái loại cảm giác này, đơn giản chỉ là một loại cảm giác kích thích từ sinh lý.

Nghe được cách nói của Trì Gia, Cảnh Nhuế cười, “Cô cảm thấy, tôi đang muốn đuổi theo cô đấy à?”

“Tôi cảm thấy có chút.” Trì Gia hơi say.

Cảnh Nhuế mỉm cười lắc lắc đầu, “Tôi không thích loại hình như cô.”

“Loại hình của tôi thì làm sao hả?! Người theo đuổi tôi hơi bị nhiều đấy nhá!” Trì Gia xù lông, thấy thời gian có hơi muộn, nàng đứng dậy, “Quên đi, hôm nay không uống nữa.”

Lại chỉ còn một mình Cảnh Nhuế.

Khi Trì Gia đứng dậy, Tần Đông cũng đứng lên, theo sát từng bước chân của nàng. Cảnh Nhuế thấy, ngồi một lúc, vẫn là đi theo ra ngoài.

0 giờ, phố bar vẫn vô cùng sôi động.

Tần Đông bước nhanh, đuổi theo Trì Gia, “Tiểu Gia, anh đưa em về.”

“Không cần.”

“Đã trễ thế này, em lại vừa uống rượu, anh không yên tâm để em đi về một mình.”

“Thật sự không cần.” Trì Gia không muốn lại lôi lôi kéo kéo dây dưa nữa, suy nghĩ một chút, vẫn là đi thẳng vào vấn đề phát cho Tần Đông một chiếc thẻ người tốt, “Anh rất tốt, nhưng hiện tại em không có cảm giác đối với anh.”

“Sao tự nhiên lại nói chuyện này... Anh chỉ là không yên tâm về em, muốn đưa em về, bạn bè làm mấy việc thế này cũng bình thường mà, không phải sao?”

“...” Cứ đánh Thái Cực thế này, là việc làm Trì Gia phiền chán nhất, càng nghĩ càng váng đầu.

Thầy bói nói rằng, năm nay số đào hoa của nàng vô cùng tốt, đặc biệt là sáu tháng cuối năm, hoá ra đều là một đám hoa đào thối.

Trì Gia bây giờ chỉ quan tâm đến tài vận, không muốn quan tâm đến vận đào hoa.

“Ý của cô ấy là, cô ấy không có hứng thú đối với anh, để anh không cần phải lãng phí thời gian nữa.”

Từ trong bóng đêm vọng lại một giọng nữ trong trẻo.

Trì Gia quay đầu nhìn, cái giọng gợi đòn như thế còn có thể là ai? Là Cảnh Nhuế, cô nhấc gót bước ra khỏi quán bar, khi nói chuyện có vẻ tràn đầy khí lực.

“Tôi là bạn của cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy về, không cần phiền tới anh.”

Giằng co một lát, Tần Đông không còn lời nào để nói, chào hỏi một tiếng, đành phải mất mát mà xoay người rời đi.

Cảnh Nhuế lại giúp nàng giải vây một lần nữa.

Trì Gia chỉ uể oải nói với Cảnh Nhuế một câu, “Tôi đi trước.”

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước mặt hai người.

Cảnh Nhuế không có thói quen ngồi xe taxi, cho nên buổi tối sắp xếp tài xế tới đón, “Lên xe đi.”

“Tôi tự gọi xe là được.”

Cảnh Nhuế đã kéo mở cửa xe, ngữ khí tùy ý, “Tiện đường, có thể cho cô quá giang một đoạn.”

Nếu như vậy, Trì Gia cũng không khách sáo nữa, theo Cảnh Nhuế chui vào ghế sau ô tô.

Ngồi trong siêu xe, đương nhiên là thoải mái hơn so với xe taxi rồi.

Tính ra, Cảnh tiểu thư đã đưa nàng về nhà lần thứ ba.

Bỏ qua công việc, giữa hai người hình như cũng không có chuyện gì để nói, dù sao thì chưa nói được mấy câu đã bắt đầu tranh cãi.

“Giấy tờ biệt thự, khi nào thì đưa tôi?” Khách hàng là phải tranh thủ mới có, Trì Gia luôn luôn ghi nhớ lời này, nếu như có thể nhận được giấy tờ biệt thự, công lao của nàng lại có thể đứng ở vị trí thứ nhất.

“Lần trước ở LEFT, không phải chúng ta đã hoà nhau à?”

Trì Gia nghĩ nghĩ, đúng thật là nàng đã nói như vậy, tự nhiên thấy hối hận rồi. Hôn hồ ly tinh lại bị mất đi đơn hàng lớn như vậy, lúc ấy sao nàng lại bốc đồng như vậy chứ? “Chóng mặt?” Cảnh Nhuế thấy Trì Gia đỡ trán.

Trì Gia đau lòng đến nói không nên lời, trong lòng rơi lệ, biệt thự đến tay rồi lại bay. Cảnh Nhuế giường như đã nhìn thấu tâm tư của Trì Gia, cũng chỉ là mất cái hợp đồng, có đến mức phải buồn bực như vậy không? “Muốn hợp đồng phải không? Hay là cô lại...”

Khi nói tới đây khi, Cảnh Nhuế liếc nhìn cánh môi Trì Gia, ánh mắt như là ám chỉ. Trì Gia rụt thân về sau, “Chị đừng có mà tưởng bở!!!”

“Nhưng tôi cũng chưa nói gì, Trì tiểu thư, cô mới vừa suy nghĩ cái gì vậy?”

Trì Gia: “...”

Đáng sợ, hồ ly tinh thật là thứ đáng sợ.

*

Cho tới giờ, trong mắt Trì Gia Cảnh Nhuế vẫn khá là thần bí.

Trì Gia chỉ biết Cảnh Nhuế không thiếu tiền, mở nhà hàng gia đình, nhưng cô chắc chắn không giống một người đầu bếp, sau lại thích đi uống rượu ở bar.

Suốt ngày cứ kiểu tôi có tiền tôi muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên Cảnh Nhuế không nhàn rỗi như trong tưởng tượng của Trì Gia, cô còn kinh doanh một công ty đầu tư mạo hiểm dưới danh nghĩa của mình.

Trừ bỏ công việc, hiếm khi Cảnh Nhuế có thời gian riêng tư thật sự.

Một tuần có thể đến bar hai lần, đã là xa xỉ.

Ngày thường đều phải giao tiếp với các nhà đầu tư, kinh doanh hiệu quả và có lời, cho nên Cảnh Nhuế mới mở nhà hàng như thế, thỉnh thoảng cũng có thể kết bạn với vài người bình dị.

“Giám đốc Cảnh, đây là báo cáo tài vụ của tập đoàn R.”

"Để kia đi. Đợi đã...”

Thư ký Chu vừa muốn đi lại bị gọi lại, “Vâng?”

Cảnh Nhuế đột nhiên nhớ tới một việc, “Tôi nhớ là anh của em có làm cho một công ty bất động sản.”

“Đúng vậy.”

“Tôi muốn một căn nhà.”

Cảnh Nhuế vẫn luôn quan tâm đến công nhân viên của mình một cách kín đáo, phúc lợi đãi ngộ trong ngành lại là càng không có lời gì để nói, cho nên tỷ lệ từ chức ở công ty rất thấp.

“Vậy để em nói với anh em một tiếng, nhắn anh ấy liên hệ lại với chị sau.”

“Không cần, em giúp tôi xem là được.”

“Em... Chị có yêu cầu gì không?”

Cảnh Nhuế cúi đầu bận rộn làm việc, “Không trang trí, hơn 500 mét vuông, chỉ hai việc này thôi.”

“Vâng, em đã biết.”

Đi ra văn phòng, thư ký Chu không khỏi cảm thán, bà chủ của cô cũng quá là hào phóng, mua một căn biệt thự hơn 500 mét vuông, mà cũng không tự bản thân đi xem một chút.

Quả nhiên nghèo khó hạn chế hiểu biết của con người.

*

Buổi chiều đi làm, Trì Gia nhìn màn hình máy tính mà thất thần, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập u buồn.

Tháng này doanh số kham ưu, nàng còn chưa bước ra khỏi bị thương biệt thự 500 mét vuông, cả đầu chỉ là từng đồng nhân dân tệ bay đi.

Trì Gia uể oải ỉu xìu mà bước vào phòng cà phê, không thể đếm nổi mình đã uống bao nhiêu ly cà phê một ngày.

Thói quen uống cà phê là sau khi Trì Gia đi làm mới hình thành, mỗi ngày làm việc cường độ cao, đều nhờ cà phê giúp nâng cao tinh thần, thế cho nên càng ngày càng ỷ lại.

“Tiểu Gia, gần đây trông sắc mặt của cô không được tốt lắm.”

“Được giám đốc Tần theo đuổi như thế, sao lại sắc mặt không tốt được, tôi thấy đây là cảnh xuân đầy mặt thì có.”

“Mấy người ít bàn tán lung tung về tôi đi, tôi với giám đốc Tần chỉ là bạn cùng trường, không có quan hệ gì khác cả.” Trì Gia lấy cà phê, trở lại vị trí của mình tiếp tục đối mặt với công việc.

Vừa vẽ được vài phút, Trì Gia lại nghe thấy có người thúc giục sau lưng, “Trì Gia, khách hàng của cô tới.”

“Đến ngay đây.” Trì Gia lấy ra một cái gương nhỏ, nghiêm túc sửa soạn tóc tai.

Ngày nào cũng chồng chất các loại việc vặt không tên, nói là nhà thiết kế nhưng cũng không phải ra được bản thiết kế và bản vẽ thi công xong là vạn sự đại cát, các dự án sau cũng phải dụng tâm đi làm.

Nhưng Trì Gia nào có thể ngờ, khách hàng lần này tới lại là Cảnh Nhuế.

Mà lần này Cảnh Nhuế đến, lại mang cho nàng một dự án lớn.

Thiết kế trang trí biệt thự, lại còn là 500 mét vuông.

Đời người lên voi xuống chó, Trì Gia còn đang đắm chìm trong việc không thể tưởng tượng được...

Hai người vẫn ngồi ở chỗ lần trước.

Cảnh Nhuế thấy Trì Gia ngây ngốc, “Trì tiểu thư không có hứng muốn nhận?”

“Đương nhiên là có.” Trì Gia có chút buồn bực, “Lần trước không phải chị nói...”

“Vừa lúc trong tay còn một căn trống, phương án bản thiết kế lần trước của cô đưa cũng không tệ lắm, nên lại nghĩ đến cô.” Xưa nay Cảnh Nhuế làm việc rất dứt khoát, “Nếu không có vấn đề thì cứ quyết định như vậy đi.”

“Được... Không thành vấn đề.” Trì Gia cũng chỉ là trên mặt nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã mừng như điên.

Cũng giống như lần trước, theo quá trình, giao tiền cọc, coi như là hoàn tất.

Cảnh Nhuế đứng dậy, “Tôi còn có việc, đi trước.”

“Phương án cụ thể để lần sau lại nói, tôi đến Number 9 tìm chị.” Tự mình đi tiếp một khách hàng "lắm tiền nhiều của" siêu cấp VIP giống như Cảnh tiểu thư đây cũng không có gì to tát cả.

Nhìn bóng lưng Cảnh Nhuế rời đi.

“Yeah! Yeah! Yeah!” Trì Gia vui đến mức dậm chân, cười đến mức khóe miệng sắp kéo lên cả mang tai, chỉ thiếu mỗi bước khoa chân múa tay nhảy dựng lên.

Lúc này, đột nhiên Cảnh Nhuế quay đầu lại liếc nhìn Trì Gia phía sau.

Trì Gia khôi phục lại bình thường trong vòng một giây, thẳng lưng, dùng nụ cười tiêu chuẩn của ngành dịch vụ nhìn theo, “Đi thong thả...”

Trên mặt Cảnh Nhuế hiện lên vẻ hơi ghét bỏ, sau khi quay đầu lại không nhịn được muốn bật cười.

Vốn dĩ cô cũng tính đổi một căn hộ ở thành phố L, nhưng vẫn chưa nhắc tới, vừa lúc được Trì Gia nhắc nhở, lúc này cũng coi như trả nàng cái nhân tình.

Bởi vì Cảnh Nhuế, năng lực nhẫn nại và kháng đả kích của Trì Gia tăng lên vùn vụt. Đương nhiên, Cảnh Nhuế cũng không vì đây là lần hợp tác thứ hai mà cho nàng mặt mũi.

Cảnh tiểu thư chính là cỗ máy chiến đấu, vẫn cứ độc miệng, bắt bẻ, tra tấn người khác đau đớn đến muốn chết.

Trì Gia có thể coi như là khách quen của Number 9.

Nhiều khi sửa bản thảo đến mức không có thời gian ăn tối, Cảnh Nhuế sẽ nấu.

Đồ ăn Cảnh Nhuế nấu khiến Trì Gia càng ăn càng nghiện, có đôi khi ước không thể một tuần đi Số 9 sửa bản thảo thêm vài lần.

“Đi, vào phòng bếp với tôi.”

“Tôi cũng không biết nấu ăn...” Trì Gia rất lười, không thích xuống bếp, căn hộ nàng thuê đã hơn một năm còn mở bếp được mấy lần, bình thường không phải ăn ở ngoài, cũng là gọi cơm hộp.

“Trì tiểu thư, ăn không uống không nhiều lần như thế, cô không biết xấu hổ à?” Cảnh Nhuế xách Trì Gia đứng lên, “Giúp tôi một tay.”

Cảnh Nhuế có phòng bếp riêng ở Số 9, ngày thường cũng chỉ có cô nấu ăn ở đây.

Trì Gia bước vào phòng bếp cứ như con ruồi mất đầu, mờ mịt.

“Rửa rau, chắc là cô vẫn biết chứ?” Cảnh Nhuế chọn xong nguyên liệu nấu ăn, “Đem mấy cái này đi rửa sạch.”

Ăn không của người ta, Trì Gia tâm bất cam tình bất nguyện đi rửa thức ăn.

Đây là lần đầu tiên Trì Gia thấy Cảnh Nhuế xuống bếp, kỹ thuật thái rau của cô rất điêu luyện.

Âm thanh phát ra do lưỡi dao và thớt gỗ va chạm vào nhau rất dễ nghe.

Lúc này Trì Gia cũng không giúp được cái gì, chỉ biết đứng ở một bên nhìn Cảnh Nhuế, nhìn nhìn, ánh mắt lại dừng trên gương mặt Cảnh Nhuế. Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, cũng rất đẹp mắt.

Cảnh Nhuế thái xong nguyên liệu nấu ăn, chia ra đĩa, bị người ta nhìn chằm chằm, đương nhiên sẽ có cảm giác. Cảnh Nhuế xoay người nhìn thẳng Trì Gia, “Tôi nói rồi, cô cứ nhìn tôi như vậy, rất dễ làm tôi hiểu lầm.”

Ánh mắt Trì Gia chợt lóe, chuyển đề tài, “Con gái sao lại thích con gái, đó trời sinh à?”

Trước lúc gặp Cảnh Nhuế, Trì Gia chưa bao giờ có ý tưởng không an phận với đồng tính.

Cảnh Nhuế lấy khăn giấy, lau khô tay, bước tới gần Trì Gia.

Trì Gia không biết vì sao mỗi lần Cảnh Nhuế đến gần nàng, tim nàng lại đập nhanh như vậy. Cũng là do Cảnh Nhuế là đặc biệt, Cảnh Nhuế là người con gái duy nhất từng hôn nàng.

Cảnh Nhuế thấp giọng nói cho Trì Gia, “Cô thử ở bên tôi một tuần là sẽ biết, vì sao phụ nữ lại thích phụ nữ.”

Trì Gia lùi một bước ra sau, “Tôi cần gì phải biết?! Tôi cũng không thích nữ.”

“Loại vấn đề này có đôi khi chính bản thân mình cũng không thể biết rõ được. Khi cô và tôi hôn nhau, không có cảm giác hả?”

Trì Gia giờ đã cảm thấy hối hận khi lại đưa ra cái vấn đề này, “Tôi... không cảm giác.”

“Nhưng tôi lại cảm giác được, cô có cảm giác.” Cảnh Nhuế cười đến duyên dáng đáng yêu, lại chứa vài ý gian xảo, “Tôi không ngại lại cùng cô thử xem, rốt cuộc có cảm giác đối với phụ nữ hay không.”

Trì Gia hoài nghi Cảnh Nhuế từng học thuật đọc tâm, mỗi lần đều có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.

Đôi môi Cảnh Nhuế tiến gần vào môi nàng, mang theo khí hương nhàn nhạt.

Trì Gia rũ mắt, lông mi khẽ run, trong khoảng thời gian này nàng thật sự đã nghi ngờ bản thân, có phải thích phụ nữ hay không...