Người Sống Sót 01

Chương 46: Mạc Hàm - [kết thúc]




Nếu có một cuộc thi dành cho những người vô dụng, anh chắc chắn mình sẽ lấy được hạng nhất

Diệp Phi tán gẫu với Giản Linh Tây một lúc lâu. Mãi cho đến khi kết thúc sự hồi sinh dài đằng đẵng, ba thi thể đặt trên đất cũng lấy lại được độ ấm và hơi thở.

Nhậm Hoa Nhan bị thương nhẹ nhất, là người đầu tiên tỉnh lại. Em đã sống cùng với ông bà rất lâu nên dĩ nhiên biết được năng lực của họ, gần như ngay lập tức nhận thấy chuyện gì xảy ra.

"Bà ơi..."

Gương mặt nhỏ bị làn khói làm cho lem nhem, nước mắt lăn dài để lại dấu vết trên đôi má non nớt.

Dưới tình huống không nên quấy rầy này, Diệp Phi và Giản Linh Tây tự giác lui qua một bên. Anh ngồi dưới tán cây, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu rọi lên người anh, Diệp Phi có hơi xuất thần nhìn về phía Nhậm Hoa Nhan.

Sau khi năng lực "hồi sinh" phát huy tác dụng, Chu Chính Ninh và ông Lưu cũng lần lượt tỉnh lại.

Cậu là người duy nhất không hiểu chuyện gì nên vẫn còn hơi ngơ ngác, cuối cùng, Diệp Phi phải kể sơ qua tình hình cho cậu.

Chu Chính Ninh nghe xong thì hai hàng nước mắt cũng lưng tròng, muốn nhào đến đầu gối bà Trương mà khóc òa, nhưng khi nhìn qua hai ông cháu họ, rốt cuộc không định tới làm phiền nữa.

Diệp Phi nhìn thấy, đoán được cậu đang nghĩ gì.

Anh vỗ vỗ vai mình:

"Tới đây, thầy Diệp cho em mượn vai này."

Chu Chính Ninh cũng không coi mình là người ngoài, thật sự gục đầu xuống vai anh lặng lẽ lau nước mắt. Diệp Phi sờ lên tóc cậu, như đang an ủi trẻ con:

"Pudding ngoan, khóc cái gì hả, không khóc, không khóc nữa."

"Chỉ là em cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, không chỉ vô dụng còn gây thêm rắc rối cho mọi người. Em không trông chừng được Mạc Hàm, còn để mọi chuyện thành ra thế này, rõ ràng mọi thứ có thể đơn giản hơn nhiều mà."

Chu Chính Ninh hỏi Diệp Phi, nhưng lại như đang tự hỏi bản thân:

"Tại sao mỗi lần em nghĩ tới việc cứu người khác, thì cuối cùng lại phải để người khác đến cứu mình vậy ạ?"

Cậu muốn bảo vệ hai ông bà, còn muốn bảo vệ cả em gái và muốn làm tốt nhiệm vụ Diệp Phi giao, song mọi chuyện lại rối tung lên, thậm chí còn cần người mà mình muốn bảo vệ phải hi sinh bản thân.

Chu Chính Ninh nghĩ, tại sao người sở hữu năng lực "hồi sinh" không phải là mình.

Nếu bản thân có được "hồi sinh", cậu tự nguyện hi sinh cả ngàn lần.

"Không trách em, không ai trách em hết. Chuyện xảy ra như thế không phải do em, nói ra phải là lỗi của anh mới đúng, nếu anh không sống lâu như vậy thì cũng chẳng quen được Mạc Hàm, chỉ cần Mạc Hàm không biết anh, chuyện rắc rối này sẽ không xảy ra nhỉ?"

Diệp Phi nửa đùa nửa thật nói:

"Đừng nghĩ nữa, nếu có một cuộc thi dành cho những người vô dụng, anh chắc chắn mình sẽ lấy được hạng nhất. Ai đời bác sĩ lại chỉ có thể chữa bệnh cho mỗi bản thân chứ, em nói có đúng không."

"Dạ?"

Chu Chính Ninh cảm thấy Diệp Phi không giống như đang an ủi cậu mà là thật sự buồn rầu, vì thế vô thức ngẩng đầu nhìn anh.

Kết quả, lúc ngước lên thì đối diện ngay với một ánh mắt khác. 

Giản Linh Tây đứng bên cạnh Diệp Phi cách hai, ba bước chân, vừa lạnh mặt vừa rũ mắt nhìn Chu Chính Ninh với vẻ vô cảm.

... Nói thì nói thế thôi, nhưng Chu Chính Ninh cảm thấy đối phương đang tỏa ra sát khí, như là muốn giết chết cậu ngay lập tức.

Cả người cậu nổi hết da gà, quên mất luôn chuyện buồn, cũng không dám tiếp tục đối diện với Giản Linh Tây nữa.

Dù chẳng biết tại sao, song trực giác mách bảo rằng cậu phải lập tức tránh xa Diệp Phi ra, vì vậy cũng lui lại nửa bước, giữ một khoảng cách xã giao an toàn.

Đến đây, Giản Linh Tây mới khẽ hừ lạnh, chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Cây cỏ và người đều nhờ vào năng lực hồi sinh mà trở về trạng thái ban đầu, thứ duy nhất không thay đổi là tòa bệnh viện bị cháy đen cùng cơ thể lạnh lẽo của bà lão trên xe lăn.

Cho đến khi cảm xúc của hai ông cháu đã dần ổn định một chút, Diệp Phi mới tiến đến vỗ vai ông Lưu.

Anh không biết nói gì hơn, chỉ lên tiếng:

"Xin chia buồn ạ."

Ông Lưu lau nước mắt rồi quay sang Diệp Phi, ông hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại nhưng chẳng hỏi gì cả, chỉ dùng giọng điệu cầu khẩn nói với anh:

"Chàng trai, ông muốn nhờ cháu một chuyện."

Diệp Phi hơi sửng sốt:

"Ông cứ nói."

"Ông muốn nhờ cháu chăm sóc Nhan Nhan."

Lưng ông lão vốn đã không thẳng nay lại càng cong hơn, ông rũ mắt nhìn vợ mình đã sớm cứng đờ trên chiếc xe lăn, dùng giọng điệu hòa nhã như mọi khi, chậm rãi nói:

"Ông cũng chỉ là một lão già yếu ớt thôi, không có ích gì, bị người khác ghét bỏ lại còn kéo chân sau. Dù sao đã sống thì phải có hi vọng, bây giờ Tú Hoa không còn nữa, ông cũng không biết phải kiên trì thế nào, chỉ cảm thấy mình thật sự có lỗi với Nhan Nhan."

"Cháu trai, cháu là người tốt, cũng rất thông minh, vậy nên mong cháu có thể giúp ông, thay ông chăm sóc Nhan Nhan nhé, ít nhất, ít nhất thì..."

Ông lão coi như đã dặn dò xong hậu sự, không nói hết câu sau.

Nghe được mong muốn của ông, Diệp Phi cũng trầm mặt một lát.

Anh biết bây giờ nói những lời này có thể hơi quá đáng, nhưng vẫn từ chối:

"Xin lỗi ông, có lẽ cháu không có khả năng bảo vệ được ai cả."

Nhậm Hoa Nhan nhìn Diệp Phi, sau đó nhìn ông rồi lắc đầu.

Tuy đôi mắt vẫn còn đọng nước, nhưng em đã cố nở một nụ cười rạng rỡ:

"Không sao đâu ông, con có thể tự chăm sóc bản thân, ông không cần lo đâu ạ. Con lớn rồi, con sẽ cố gắng sống sót, sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ."

Nhậm Hoa Nhan đoán được việc mà ông sắp làm.

Em không khóc lóc, không giữ ông lại, mà là cố gắng nở nụ cười, nói với ông rằng một mình vẫn có thể sống tốt.

Hai ông cháu nhìn nhau một lúc, cuối cùng hiểu ý, kết thúc bằng một nụ cười khẽ.

Nhậm Hoa Nhan ôm ông Lưu chốc lát, sau đó lau nước mắt, đứng dậy tạm biệt ông.

Chỉ còn lại bốn người vẫn luôn im lặng, chăm chú nhìn bóng lưng đơn bạc gầy gò của ông lão đang tháo dây buộc tóc của bà xuống, chải chuốt gọn gàng mái tóc đã trở nên lộn xộn, cẩn thận phủ lại chiếc khăn choàng cho người ấy, cuối cùng đi đến phía sau xe lăn, nắm tay cầm rồi chậm rãi đẩy bà về phương xa.

Ông đẩy xe lăn, bước chân thong thả nhưng rất kiên định. Trên đường đi, xe lăn bị đá xóc nảy một chút, bà lão đang ngồi cũng hơi nghiêng người. Chỉ là lần này bà không lên tiếng trách mắng, cũng sẽ không chê ông vụng về nữa.

Nhưng ông lão vẫn hạ giọng xin lỗi bà, ông đỡ lấy cơ thể vợ mình, tiếp tục đi về phía trước.

Cây cỏ xung quanh sum suê, ánh nắng chiếu rọi xuyên qua cành lá tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống.

Ông đi qua thảm cỏ mà vợ mình đã dùng sinh mạng để đổi lấy, tiến về nơi đổ nát đằng xa.

Khi hai ông bà lão đã hoàn toàn biến mất trong tòa bệnh viện, Nhậm Hoa Nhan không chịu nổi nữa mà ôm lấy eo Diệp Phi.

Anh an ủi vuốt nhẹ sau gáy em, xung quanh cũng truyền đến thông báo Lưu Sơn tử vong, Diệp Phi còn có thể cảm nhận cô gái nhỏ trong lòng mình đang run rẩy rõ rệt.

Tuy đã ngộ ra vô số lần, nhưng mỗi lần gặp phải hình ảnh này thì Diệp Phi vẫn không thể không nghĩ, tại sao bản thân không thể cứu được mọi người.

Quả nhiên, cách duy nhất để không tự trách mình là trở thành người xấu.

Nếu ngay từ đầu không định cứu, thì kết cục có thế nào cũng không liên quan. 

Diệp Phi cụp mắt giấu đi vẻ mặt của mình.

Tất cả đã kết thúc rồi.

Nhậm Hoa Nhan sau một lúc buồn bã ngắn ngủi, em lấy lại được bình tĩnh rồi buông lỏng Diệp Phi ra.

Anh nhìn sang phía cửa lớn bệnh viện, lấy chìa khóa từ trong túi.

Đây là thứ tìm được từ chỗ Từ Miểu, chìa khóa này, là cách duy nhất để thoát khỏi bệnh viện.

Toàn bộ cửa lớn bệnh viện như được dán lên trên tường xi măng, nó hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với khung cảnh xung quanh, giữa cánh cửa cũng được treo một ổ khóa lớn.

Diệp Phi cắm chìa khóa bạc vào ổ rồi vặn ba vòng.

Sau tiếng kêu nhỏ của ổ khóa, anh tháo nó ra ném sang bên cạnh, tay cũng đã đặt trên tay nắm cửa.

Ánh nắng hôm nay rất đẹp, dù đang là buổi sớm nhưng ánh mặt trời vẫn đủ gay gắt, giống như lúc bọn họ vào đây lần đầu vậy.

Diệp Phi mở cửa ra trong bóng răm của bức tường bê tông, bọn họ đã có thể kết thúc trò chơi rồi, thoát khỏi bệnh viện như nội quy từng nói và chào đón một ngày mới tươi sáng.

Diệp Phi dùng sức từ từ kéo cửa.

Ván cửa nặng nề phát ra một tiếng động vang rền, nhưng khi mở ra, chào đón bọn họ cũng chẳng phải là ánh mặt trời tươi sáng.

Bóng râm vẫn đang đổ lên người Diệp Phi.

Mà bên kia, chính là một bức tường gạch đỏ đã bị bịt kín.

Phòng khám, năm 3047.

Vị bác sĩ trẻ đứng bên ngoài phòng khám, lắng nghe tiếng người đang nói chuyện với nhau:

"Vụ hỏa hoạn ở bệnh viện số bốn Chu Hải có tiến triển không? A, thật đau đầu, đứa nhỏ được đưa về lần này hoàn toàn không giao tiếp, nghe nói là người bệnh tự kỷ nhỉ?"

"Ừm, hoàn toàn chẳng muốn nói gì cả, cũng chỉ xem được tình hình trước mắt thôi, năng lực của cậu ấy có liên quan đến thăng cấp chiều không gian."

"Vậy nên hỏa hoạn rốt cuộc là chuyện gì, tôi nghe nói có liên quan đến một đứa trẻ tên Từ Miểu?"

"Ừm, để tôi xem... Đúng rồi, Từ Miểu là bạn cùng phòng của cậu ấy, nghe y tá không có ca trực ngày hôm đó nói rằng, hai hôm trước Từ Miểu đã trộm chìa khóa của bảo an để trốn ra ngoài, cuối cùng thì bị bắt lại. Viện trưởng đích thân dẫn người ta đi điều trị, Từ Miểu không muốn bị phát hiện nên nuốt chìa khóa vào bụng... Ha, bị camera giám sát tìm thấy. Sau đó bác sĩ nói bệnh của cậu ấy đã trở nặng, muốn dẫn đi điều trị, nhưng đứa trẻ không chịu nổi nữa nên đã nhảy lầu."

"Việc lớn vậy mà người trong bệnh viện không báo cảnh sát sao? Gan to thật."

"À, bệnh viện này đen tối như vậy chắc cũng không muốn ai điều tra. Cho nên chuẩn bị nói dối với bên ngoài là đứa trẻ đã chạy trốn. Sau đó bọn họ tự tiêu hủy thi thể, nghe đâu là đem đi đốt xác."

"Đốt xác? Nên mới gây hỏa hoạn à?"

"Không phải, y tá nói lúc viện trưởng đốt xác thì bắt gặp một bệnh nhân khác, ừm, là đứa trẻ mà chúng ta vừa tiếp nhận ấy. Năng lực của cậu ấy là thay đổi chiều không gian, lại còn thích vẽ tranh nữa, có thể sau khi trở về đã vẽ một bức tranh về hỏa hoạn? Sau đó nữa thì tự nhiên phát hỏa. Đương nhiên chúng ta không có bằng chứng, nhưng đây là giả thiết gần với chân tướng nhất rồi."

"Xì... Vãi. Đúng rồi, đã xem nhật ký Từ Miểu chưa? Trong đó chẳng phải có ghi về người tên Tiểu Ngải ư? Cậu ấy nói bị Tiểu Ngải phản bội, vậy thì Tiểu Ngải đâu? Chết cháy rồi sao?"

"Không, không có ai họ Ngải chết cả, cũng chẳng có ai tên Ngải. Trong nhật ký của Từ Miểu có ghi cậu ấy và Tiểu Ngải là hai người duy nhất không khuất phục trước bác sĩ? Ờm, chúng tôi đã hỏi nhân chứng rồi, trong số các bệnh nhân cùng đợt, chỉ có một mình Từ Miểu là không thừa nhận mình bị bệnh từ đầu đến cuối thôi."

"Vậy Tiểu Ngải là...?"

"Chẳng biết nữa, nhưng xem bệnh trạng thì có vẻ Tiểu Ngải là người bạn tưởng tượng của cậu ấy, do chịu áp lực quá lớn mà tự tạo ra để an ủi bản thân."

...

Tiếng trò chuyện của cả hai cách bên ngoài ván cửa nên không nghe rõ lắm.

Bác sĩ trẻ đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng khỏi hành lang. Anh bước theo nơi tối tăm đi về phía nguồn sáng duy nhất, cuối cùng ngồi sau bàn làm việc.

Gương mặt người đối diện hiện lên dưới ánh đèn lạnh lẽo. Cậu thiếu niên nhợt nhạt với đôi mắt giấu sau mái tóc dài đang bất an nhìn anh.

"Mạc Hàm đúng không?"

Giọng nói của bác sĩ rất dịu dàng.

Anh rũ mắt nhìn xuống bức tranh trên bàn làm việc.

Bức tranh vẽ một cô gái rất xinh đẹp, cô gái có mái tóc dài trứng cuộn, mặc bộ váy liền thân cùng đôi mắt to tròn.

Đây là một bức chân dung, nhưng không hiểu vì sao mà dưới chân lại bị những ngọn lửa che đi. Màu đỏ phủ lên từng lớp tựa như lửa và máu mà bao vây cô gái.

"Tiểu Miểu muốn đón sinh nhật, vậy nên bức tranh này vốn là để tặng cho Tiểu Miểu à?"

Đầu ngón tay bác sĩ lướt qua lớp màu đã hơi cứng lại. Anh có thể tưởng tượng dáng vẻ cậu thiếu niên thanh tú cầm bức tranh đến tặng cho người bạn duy nhất của mình, nhưng khi vất vả tìm ra thì chứng kiến cơ thể bạn mình đang bị nhấn chìm sâu trong hỏa tai. 

Cậu thiếu niên này đã chạy đi với tâm thế sợ hãi và vẽ thêm vào đó rất nhiều ngọn lửa, vì thế bi kịch cũng đã xảy ra.

Thiếu niên không trả lời câu hỏi của bác sĩ. Cậu chỉ đối diện bác sĩ với ánh mắt sợ hãi mà khẽ run rẩy.

Bác sĩ thở dài.

Anh cầm tấm thẻ và bức tranh kia đưa cho thiếu niên.

"Có thể về rồi."

Bác sĩ nói.

Thiếu niên cẩn thận nhận lấy chúng rồi vội rời khỏi ghế.

Bác sĩ lắc đầu.

Anh lục tìm trên bàn làm việc một tờ bảng biểu trống, sau đó mở nắp bút, đầu ngòi cọ xát để lại một hàng chữ viết tay.

Mực nước dừng lại trên trang giấy.

Phòng bệnh số 4:

"Mạc Hàm"

Tác giả có lời muốn nói:

Đã hoàn tất hồ sơ nhân vật:

【Mạc Hàm】

Giới tính: Nam

Tuổi: 17

Cao: 173cm

Sinh nhật: 4.4

Năng lực: Thay đổi không gian

Bệnh: Tự kỷ

Cấp bậc: S

Người thân cận: Từ Miểu

Thích và giỏi: Vẽ tranh

Ghét và sợ: Bác sĩ (nghề nghiệp)

Danh tính: Bệnh nhân của bệnh viện số bốn Chu Hải/bệnh nhân phòng số 4

Sự kiện: Án hỏa hoạn của bệnh viện số bốn Chu Hải năm 3047

Danh sách năng lực có thể mở khóa:

【Chữa trị tuyệt đối】

Hệ: Chữa trị

Hiệu quả: Khôi phục mọi vết thương thể chất và tinh thần cho người sở hữu, luôn luôn duy trì trạng thái khỏe mạnh. Không có giới hạn, không biết cực hạn.

【Khống chế cảm xúc】

Hệ: Tinh thần

Hiệu quả: Dao động cảm xúc của những vật xung quanh thông qua lực tinh thần. Không có giới hạn, không biết cực hạn.

【Thay đổi không gian】

Hệ: Đặc biệt

Hiệu quả: Biến người được chỉ định hoặc vật phẩm xuống không gian 2D hoặc tăng đến không gian 3D. Không có giới hạn, không biết cực hạn.

【Cường hóa cơ thể】

Hệ: Tăng cường

Hiệu quả: Tăng cường đơn thể, tăng toàn bộ thuộc tính cá nhân lên 500%.

【Tăng cường sáu mặt】

Hệ: Tăng cường

Vật mang theo: Rubik 3x3

Hiệu quả: Tăng cường theo nhóm, thông qua việc khôi phục rubik để kích hoạt năng lực, khôi phục một mặt tăng một thuộc tính lên 10%, khôi phục hai mặt tăng hai thuộc tính lên 20%, từ đó suy ra các mặt khác.

【Góc nhìn thứ ba】

Hệ: Tinh thần

Hiệu quả: Xác định khu vực thông qua lực tinh thần, người sở hữu có toàn bộ góc nhìn bên trong phạm vi và có thể chia sẻ. Số lượng người chia sẻ và phạm vi khu vực sẽ ảnh hưởng bởi cường độ sức mạnh của người sở hữu.

【Núi phòng thủ】

Hệ: Nguyên tố

Hiệu quả: Tạo lá chắn phòng thủ bằng nguyên tố đất trước mặt người sở hữu.

【Hồi sinh】

Hệ: Chữa trị

Hiệu quả: Hiến tế bản thân người sở hữu, hồi sinh tất cả các vật sống xung quanh trong phạm vi.