Nói chuyện với anh rất vui, Diệp Phi
Khi đến gần, Diệp Phi loáng thoáng nghe thấy mùi hoa cát cánh nhàn nhạt trên người hắn.
Mùi hương kia rất nhẹ nhàng, còn mang theo một ít mùi thuốc lá.
Diệp Phi cười nói.
Anh ngồi dậy kéo ra một khoảng, cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly thủy tinh trên tay người nọ.
Ly rượu cụng vào nhau phát ra âm thanh giòn giã, lại bị át đi bởi tiếng nhạc và tiếng người ồn ào.
Diệp Phi uống một hơi cạn sạch.
“Uống xong rồi, đi cẩn thận, lần sau gặp.”
Người nọ hơi bất ngờ.
Hắn bị từ chối không thương tiếc như vậy cũng chẳng tức giận, chỉ cong nhẹ khóe môi:
"Tôi dồn hết can đảm của mình như thế mới dám đến đây bắt chuyện, giờ phải bị đuổi đi như vậy sao?"
“Đúng - vậy - đấy.”
Diệp Phi đặt chiếc ly rỗng trở về, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Đừng tùy tiện đến gần tôi, nhóc con, có biết tôi là ai không?”
Diệp Phi cảm thấy hắn sẽ không biết, cho nên vốn muốn nói “cậu nhìn lầm người rồi, tôi là một tên quái vật già nua không có cảm tình sống hơn trăm năm", mặc kệ hắn có tin hay không, chỉ cần có thể làm hắn cảm thấy mình thái quá là được.
Nhưng người nọ lại chẳng bị ngăn cản.
Hắn gật đầu:
“Biết, thầy Diệp.”
"… Hửm?”
Diệp Phi không ngờ đến, anh liếc mắt nghiêm túc quan sát:
“Vậy cậu cũng học trong lớp tôi?”
“‘Cũng’?” Người nọ hơi nhướng mày.
“Ừm, từng gặp một đứa trẻ thú vị khác cũng gọi tôi như vậy, là học sinh của tôi trong thời gian ngắn.” Diệp Phi duỗi người, cảm thán nói:
“Hây da, tôi không đứng lớp nhiều lắm, không ngờ gặp được kha khá học trò.”
Người nọ hơi rũ mắt xuống, lắc ly thủy tinh trong tay mình:
“Trước kia từng học ở trường Cao đẳng trung tâm Tháp Trắng, lớp ‘Lịch sử phát triển năng lực thời hiện đại’ và ‘Lý luận năng lực’.”
“Ồ, nhớ rồi, hai lớp lớn. Bọn họ nói lớp tôi giỏi nhất là hưởng ké điểm tổng, không có ai rớt cả.”
“Tôi không ké điểm, mỗi ngày đều nghiêm túc nghe giảng.”
“Ừm, rất tốt, học sinh ngoan.”
Diệp Phi giống như đang dỗ một đứa trẻ.
Anh lại nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
“Cậu tên gì?”
Nghe thấy câu hỏi này, người nọ hơi hé miệng như muốn trả lời, nhưng sau đó lại dừng một chút, hỏi ngược lại:
“Anh sẽ nhớ chứ?”
Diệp Phi nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng thành thật lắc đầu:
“Có lẽ là không, trí nhớ tôi không tốt lắm.”
Câu trả lời này cũng chẳng làm người kia bất ngờ.
Hắn cầm lấy ly rượu, học động tác vừa nãy của Diệp Phi, cụng vào ly rượu của anh, sau đó uống sạch.
Hai ly thủy tinh rỗng giống hệt đặt cạnh nhau, phản chiếu lại ánh đèn hỗn loạn.
Diệp Phi nghe người đó nói:
"Thế lần sau gặp lại thì chính thức giới thiệu vậy."
Hắn dừng một chút, trong giọng nói mang theo ý cười:
“Nói chuyện với anh rất vui, Diệp Phi.”
...
Cả người Giản Linh Tây toàn là mùi rượu, ngay khi ra khỏi quán bar, vừa hay gặp được Heather ngồi xổm đang mơ màng sắp ngủ.
Hắn gõ đầu Heather:
“Ngồi đây làm gì?”
Heather bị bất ngờ tới mức “au” một tiếng, chờ khi nhận ra người bên cạnh là đại ca thì bình tĩnh lại:
“Đợi anh đó, đại ca, tìm được họ Diệp không? Đã giết chưa?”
Giản Linh Tây cầm theo áo khoác đỏ mặc lại lên người.
Vẻ mặt thờ ơ, có lẽ là lười giải thích với tên nhóc này nên trả lời cho có lệ.
“Về trước, nói sau đã.”
"Được rồi.” Heather bĩu môi đứng lên.
Cậu vỗ vết dơ trên ống quần mình, lúc ngẩng lên đột nhiên chú ý tới điều khác thường. Lập tức nhảy đến trước mặt Giản Linh Tây:
“Đại ca, mắt anh...?”
Mắt của Giản Linh Tây rất đặc biệt, bởi vì nguyên nhân nào đó mà đồng tử của hắn vẫn luôn giống với màu mắt vàng của loài rắn. Nhưng lúc này đây, mặc dù ánh sáng rất mờ mịt, Heather cũng có thể thấy màu mắt hắn tối đi rất nhiều, nhìn qua không khác gì người thường.
“Ừm.” Giản Linh Tây lên tiếng, như bị nhắc tới mới nhớ ra.
Hắn cởi găng da, giơ tay tháo một chiếc kính mỏng ra khỏi tròng mắt.
Là kính đổi màu.
Giản Linh Tây có một đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, màu tối càng làm nổi bật hơn dáng vẻ dịu dàng trìu mến. Nhưng khi gỡ kính đổi màu xuống, lộ ra đồng tử khác hẳn người thường, cặp mắt vô tình lại như có thêm tính công kích và lạnh lùng.
Hắn liếc mắt nhẹ nhìn Heather:
“Không có gì, đi thôi.”
Heather sững sờ, ngơ ngác đuổi theo bước chân của Giản Linh Tây.
-
Diệp Phi ở một mình rất lâu, lâu đến nổi vòng tay người chơi lên tiếng nhắc nhở thời gian lưu trú sắp hết, vì vậy bỏ thêm 1000 điểm kéo dài thời gian sang ngày tiếp theo, sau đó ra khỏi quán tìm khách sạn ngủ một giấc ngon lành.
Lúc tỉnh dậy, thời gian lưu trú vẫn còn gần năm tiếng nữa.
Nhưng ý tưởng tận hưởng lạc thú đã làm Diệp Phi tốn thêm điểm để lưu trú, vì vậy sau một hồi giằng co, Diệp Phi bò dậy từ trên giường, lê chân rời khỏi khu giải trí về lại trung tâm quảng trường.
Khác với cảnh tượng sôi động ngày hôm qua, trung tâm quảng trường hiện nay quạnh quẽ hơn rất nhiều, chỉ có vài người chơi đứng ven đường đang chiêu mộ đồng đội. Có lẽ bây giờ mới là bình thường, ngày hôm qua ồn như thế xem chừng là giống Tần Cảnh nói, đợi xem kịch.
Nghĩ đến đây, Diệp Phi không thể không nhớ tới một người khác ở trung tâm sôi động ngày hôm qua - thủ lĩnh đặc vụ.
Giản Linh Tây...
Diệp Phi đến màn sáng trung tâm trước, ngửa đầu nhìn lên đỉnh.
Hôm qua anh vội vàng, chỉ thoáng lướt thấy bên đối diện có một người đàn ông vóc dáng cao lớn bị vây bởi màn sáng, không rõ trông như thế nào.
Có vẻ là một bạn nhỏ không mấy thân thiện.
Bất quá đội đặc nhiệm Tử Thần đều là những kẻ kì lạ, Diệp Phi cũng chẳng quan tâm lắm.
Anh chỉ nhớ, hôm qua Tần Cảnh hình như có nói về dự án người tái tạo.
“Vua Rắn”?
Nghe rất thú vị.
“Này, làm gì đấy?”
Trong lúc Diệp Phi ngửa đầu vuốt cằm suy nghĩ về cuộc đời, bên cạnh đột nhiên có người vỗ thật mạnh vào vai anh.
Diệp Phi giật mình run lên, nhìn qua, là Tần Cảnh.
"Ồ, Tiểu Cao, cô cũng rảnh rỗi ở đây à?"
Diệp Phi mỗi ngày trêu chọc.
“Ai rảnh rỗi? Hai ngày rồi, tôi chuẩn bị vào trò chơi, anh nghĩ ai cũng giống anh cả ngày chỉ ăn với ngủ thôi sao?”
Tần Cảnh trợn mắt.
“Oan cho tôi quá.” Diệp Phi nghiêng đầu.
“Sao? Hai ngày nay trừ ăn với ngủ thì anh còn làm gì nữa à?” Tần Cảnh hơi nhướng mày.
“Chậc, không thể tưởng tượng được, tôi còn uống rượu.”
“…”
Tần Cảnh cảm thấy đầu óc bản thân có bệnh mới lãng phí thời gian ở đây với anh:
“Thần kinh, đi đây.”
“Đừng mà, không phải muốn vào chơi à, chơi chung đi.”
“Gì??”
“Tôi là sát nhân xã hội, không muốn gặp đồng đội mới.”
“… Anh là phần tử khủng bố mới đúng.”
Vẻ mặt Tần Cảnh ghét bỏ, nhưng cô thực sự không đến lối đăng nhập, hỏi:
“Anh không muốn kết đồng đội mới, vậy tóc vàng đâu?”
“Không biết, nhưng hôm qua mới thêm cậu ấy thành bạn tốt, đợi tôi gọi đã."
Diệp Phi cúi đầu mân mê vòng tay.
Tần Cảnh bên cạnh lạnh băng nói:
“Không phải chứ? Thêm bạn tốt phải đổi 1000 điểm nữa đấy, đúng là con nhà giàu.”
Không chỉ giàu, còn rất báo.
“Làm sao bây giờ, cậu ấy kêu tôi là thầy.”
“…”
Tần Cảnh hít sâu.
Cô khoanh tay, kiên nhẫn đợi Diệp Phi gọi Chu Chính Ninh đến. Lát sau đột nhiên phản ứng lại:
“Không phải, nếu đăng nhập cùng lúc, hệ thống trò chơi sẽ tự ý phân chia chúng ta vào các tổ khác nhau, anh tưởng ai đi chung là có thể chơi cùng được chắc? Trừ khi anh...”
“Trừ khi cái gì?”
Mắt Diệp Phi sáng rực lên.
“…"
Tần Cảnh có cảm giác cô đang tự đào hố chôn mình, đang định nói tiếp.
Cùng lúc đó, sảnh trò chơi vang lên một thông báo quen thuộc.
【Hừng đông (tiểu đội) kết thúc trò chơi phó bản “Lan Tây rạn nứt”, đăng xuất thành công】
【Đội trưởng 005 Lalster đổi 5000 điểm cho tiểu đội nghỉ ngơi hai ngày ở trung tâm quảng trường】
【Chúc các bạn sinh hoạt vui vẻ】
Diệp Phi ở sảnh trò chơi hai ngày, trừ bản thân ra thì đây là lần đầu tiên nghe thấy loại thông báo kiêu ngạo này.
Diệp Phi hơi bất ngờ vòng đến màn sáng bên cạnh, thăm dò nhìn lối đăng xuất.
Phía cuối đường, ánh sáng trắng chợt lóe lên rồi biến mất, dọc theo đường nhỏ lập tức xuất hiện năm người đang đi đến.
Năm người đi với nhau, ở giữa là một người đàn ông dáng người mảnh khảnh.
Y sở hữu dáng vẻ của một người phương Tây điển hình, khuôn mặt tinh xảo vô thực, mặt mày có loại khí chất mê hồn lười biếng. Mái tóc bạch kim dài xõa xuống phía sau, mặc trên người chiếc áo choàng kì lạ giống như giáo hoàng.
"Nhìn gì đấy?"
Tần Cảnh cũng đi đến.
"Nhìn người ta." Diệp Phi lười biếng đáp.
Tần Cảnh theo tầm mắt anh, quái lạ nhíu mày:
“Lalster? Đừng nhìn nữa, gã ta cũng không phải là…”
Tần Cảnh còn chưa nói xong đã dừng lại.
Bởi vì khi đó, Lalster đã đi đến gần. Y cũng chú ý tới tầm mắt Diệp Phi, sau đó rất hào phóng nhìn lại, còn cong môi cười với anh.
Trên người Lalster có một loại khí chất rất kì lạ.
Y mặc chiếc áo choàng giáo hoàng thiêng liêng, cơ thể sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhưng ánh mắt và nụ cười...
Diệp Phi không muốn miêu tả, nhưng tóm lại hai chữ "thiêng liêng" với y hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau.
Lalster nhìn Diệp Phi, đánh giá anh thật lâu.
Cuối cùng y dừng chân lại, làm cử chỉ chúc phúc với anh:
“Chúc ngài luôn luôn may mắn. Tôi thật lòng hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau."
Diệp Phi hơi nhướng mày.
Nếu anh đoán không sai, Lalster có lẽ là người của Giáo hội Lê Minh rất nổi tiếng.
Anh không biết tại sao người của Giáo hội Lê Minh lại xuất hiện ở đây, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, đáp:
“Tôi cũng vậy.”
Lalster không ở lại lâu, sau khi tạm biệt Diệp Phi, y và tiểu đội của mình hướng về phía khu giải trí.
“A, thầy Diệp!”
Sau khi Lalster rời đi không lâu, Chu Chính Ninh lập tức từ bên kia vọt lại, thở hổn hển:
“Tìm em có chuyện gì ạ?”
“Không có gì, chỉ là muốn lập tiểu đội với hai người.”
Diệp Phi rất tự nhiên.
“Ờ… Hửm?” Tần Cảnh gật đầu, phục hồi lý trí:
“Không đúng, chẳng phải nói vào trò chơi cùng nhau sao? Lập tiểu đội là ý gì?”
“Sau khi xác nhận đăng nhập, trò chơi sẽ tự động chia nhóm ngẫu nhiên, muốn chúng ta cùng nhóm 100% chắc chắn không thể, trừ khi lập tiểu đội, đúng không?” Diệp Phi thay cô nói nốt phần còn lại.
“…”
Tần Cảnh:
“Đờ mờ.” Cô không khỏi ghét bỏ tên chó cờ bạc lúc nào cũng bách phát bách trúng.
"Để xem..." Diệp Phi hoàn toàn không quan tâm oán giận của Tần Cảnh, lay vòng sáng của chính mình, hỏi:
"Khuôn khổ trong tiểu đội có hạn chế gì không?
"Không có hạn chế, là phương tiện vào trò chơi thôi." Tần Cảnh tiếp nhận.
“Có ích gì chứ?”
“Có, trong hoặc ngoài trò chơi có thể nhắn tin gọi điện, sau khi thoát khỏi trò chơi có ưu đãi về thời gian lưu trú, tiểu đội tính theo đơn vị đầu người, một người 500.”
“Cái gì?!” Diệp Phi cảm thấy chính mình đã bỏ lỡ một trăm triệu:
“Được đấy Tiểu Cao, cô không nói sớm, làm tôi tốn mất 1000 điểm quý giá. Không thì đã thêm cô vào bạn tốt rồi.”
“Tôi, không, cần.”
Tần Cảnh trợn mắt.
Cô dùng kiên nhẫn cả đời này chỉ để chờ Diệp Phi lập đội, nhưng cả đời đi qua mà Diệp Phi vẫn chưa xong, không biết rốt cuộc anh ta đang làm gì.
“Họ Diệp, đã 100 năm…”
Kiên nhẫn của Tần Cảnh cạn kiệt, vừa định mở miệng mắng, giây tiếp theo, cô vô tình nhìn thấy tên đội nhảm nhí mà Diệp Phi viết trên cột.
… Đúng là ác mộng.
Tần Cảnh hiếm khi luống cuống:
“Này, này này này! Họ Diệp, anh đừng, đừng để tôi mắng anh??”
Nhưng chẳng may đã quá muộn.
Giây tiếp theo, thông báo kiêu ngạo vang lên ở sảnh trò chơi.
【Chúc mừng người chơi 001 Diệp Phi tổ đội thành công: tiểu đội Một Đội Gây Kinh Ngạc Đến Tái Mặt Rất Thần Kỳ】
Tần Cảnh bịt kín mặt.
Mẹ nó, tôi con mẹ nó muốn kinh ngạc đến tái mặt...
Mấu chốt là Chu Chính Ninh bên cạnh không cảm thấy có vấn đề gì. Đồ ngốc này khen rất chân thành tình cảm:
“Ôi đệt, tên rất ngầu.”
“Đúng không.” Đuôi của Diệp Phi như muốn bay lên trời, anh xua tay:
“Tiểu Cao, đã gửi lời mời rồi, nhớ đồng ý.”
“… Tôi từ chối.”
“Nói là chơi chung, không được đổi ý.”
Diệp Phi lôi kéo ống tay áo của cô đến nơi đăng nhập.
Anh dẫn hai người theo, vào cổng đăng nhập như đang đi dạo, ngẩng đầu nhìn kiến trúc xung quanh.
Lát sau, đột nhiên Diệp Phi hỏi không rõ ý tứ:
“Này, hình ảnh chúng ta ở sảnh trò chơi cũng được phát đến Vườn Địa Đàng à?”
Tần Cảnh còn đang rối rắm ở màn hình mời tổ đội, bớt thời gian đáp:
“Đúng vậy, giống như trong trò chơi, theo dõi theo thời gian thực.”
“Nhưng tôi không thấy thiết bị ghi hình?”
“Ghi hình không phải thiết bị, là ‘không gian’. Chỉ cần anh ở không gian này, trừ khi có năng lực che chắn, không thì người bên ngoài có thể nhìn anh mà không có điểm mù.”
Nghe được điều này, Diệp Phi hơi giương mắt:
“Đúng là làm người ta khó chịu.”
“Năng lực gia không có nhân quyền, còn anh thì không...”
Tần Cảnh nói được một nửa, cảm thấy không hợp lí, đơn giản ngậm miệng không nói nữa:
“Khó chịu cũng không có cách, chẳng phải anh là ỉn lười sao?”
Diệp Phi không phản ứng nhiều, anh nhún vai:
“Ỉn lười thì ỉn lười, ỉn lười cũng có tôn nghiêm, ỉn lười không thích bị người khác coi như xiếc khỉ.”
Anh vừa nói vừa nghiên cứu cổng đăng nhập đang sáng.
Hỏi Chu Chính Ninh:
“Cái này hoạt động thế nào?”
“Ò, trước tiên xác nhận đăng nhập với tư cách tiểu đội, dù sao nhóm chúng ta cũng không đủ người, hệ thống sẽ ngẫu nhiên xếp người khác chung đội với chúng ta.”
“Ồ -”
Diệp Phi gật đầu, lướt qua cổng đăng nhập tìm thấy “tiểu đội Một Đội Gây Kinh Ngạc Đến Tái Mặt Rất Thần Kỳ”, xác nhận đăng nhập.
Thông báo nhắc nhở hiện ra trên màn hình sáng:
【Kính gửi đội trưởng Một Đội Gây Kinh Ngạc Đến Tái Mặt Rất Thần Kỳ, hệ thống đã phân bố cho bạn một nhóm tạm thời: Nhóm A ( 5/6 )】
Diệp Phi nhìn thoáng qua, phát hiện Tần Cảnh đến giờ vẫn chưa xác nhận vào đội, cũng không biết cô đang làm gì.
Diệp Phi kéo dài giọng điệu:
“Cô hai Cao, nhanh lên, chỉ còn một người, cô còn chưa vào.”
“Đã biết, vào liền đây, đừng hối!”
Giọng nói không kiên nhẫn của Tần Cảnh truyền đến từ xa:
Chu Chính Ninh nhìn Tần Cảnh, rồi qua nhìn Diệp Phi.
Tần Cảnh vẻ mặt khó chịu đang chuẩn bị bấm vào màn hình led, trong khi Diệp Phi đang ngẩng đầu, nhìn khoảng không hư vô phía trên.
Một lát sau, anh thở dài:
“Chậc, cuộc sống thật nhàm chán.”
“Dạ?"
Đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên anh ấy lại chán chường vậy??
Chu Chính Ninh ngây ngốc, sau đó cậu nghe Diệp Phi nói:
“Em nói xem, anh có nên thêm một trò chơi khăm nữa không, cho một số người cơ hội đánh cược.”
“A???”
Chu Chính Ninh hơi choáng váng.
Cậu nhìn theo tầm mắt Diệp Phi, không phát hiện có gì khác thường.
Cậu mở miệng, vừa chuẩn bị hỏi Diệp Phi đang nói gì, nhưng giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Diệp Phi giơ tay đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng.
Anh hơi nheo mắt, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt:
“Suỵt.”
Chu Chính Ninh ngây ngẩn cả người.
Tiếp sau đó, cậu tựa như nhìn thấy trong mắt Diệp Phi lóe lên một màu ánh sáng đỏ tươi.